Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhạc Minh Tư nghe xong đôi mắt cũng có chút ươn ướt.
Cho dù là qua nhiều năm như vậy, trái tim đã nguội lạnh như vậy, nhưng gần đây, cũng không biết có phải là bởi vì nguyên nhân tìm lại được con gái hay không, vậy mà bà ấy cũng bắt đầu trở nên nhạy cảm.
Bà ấy dịu dàng nói: “Không có, mẹ à, từ trước đến nay con không có trách mẹ, con có thể hiểu được tấm lòng của mẹ.”
Nhưng nói rồi nét cười trên mặt dần dần nhạt xuống, sau đó thở một hơi dài, nói: “Nhưng mà mẹ à, hy vọng hai người cũng có thể hiểu được, con không thể coi bọn họ thành con của con.”
Âm thanh vẫn cứ dịu dàng, nhưng lại rất kiên định.
Con đối với bọn họ không có tình cảm, con cũng sẽ không bởi vì anh Tuyên mà chiếu cố bọn họ nhiều hơn.
Càng không bởi vì nhất thời mềm lòng mà để lại bất kì hậu hoạ nào, rồi để cho tất cả những kỷ niệm đẹp của quá khứ đều bị hoen ố.
Bà ấy chính là kiểu người như thế, điềm đạm nhưng cũng lạnh lùng.
Hai người cũng đừng trách con.
Nghĩ đến nhiều năm như vậy, cho dù là nhà họ Chiến hay là Vân Thượng Pha, ở sau lưng đều có không ít lời ra tiếng vào.
Ví dụ như hễ bà ấy ra tay chu cấp, cuộc sống của nhà họ Chiến nhất định không chỉ như bây giờ, hai đứa trẻ đó nếu như bà chịu nhận làm con nuôi, chúng nhất định sẽ có triển vọng hơn cả hiện tại.
Nhưng mà bà ấy không làm thế.
“Chúng ta hiểu, chúng ta hiểu rồi.”
Bà nội Chiến nói.
Ông bà đã sống cả một đời này, lúc trước ông nội Chiến còn làm cán bộ đại đội bao nhiêu năm, vì vậy hai người tuy rằng không có được đi học là bao, nhưng cũng không phải không hiểu sự đời, cũng không phải không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, có rất nhiều chuyện hai người già bọn họ trong lòng đều cực kỳ rõ ràng, nếu không thì cũng không thể nuôi ra được một đứa con trai như thế.
Đương nhiên rồi, lúc mới đầu Nhạc Minh Tư từ chối, bọn họ nghĩ được phần nhiều là do Nhạc Minh Tư vẫn còn trẻ tuổi, lại xinh đẹp, trong nhà lại có điều kiện tốt, con trai nhà bọn họ đi rồi, nhưng ngày tháng cuộc sống của Nhạc Minh Tư vẫn phải hướng về phía trước, không thể nào nhận nuôi hai đứa con mà bọn họ giữ cho con trai bọn họ được. Đây suy cho cùng cũng không phải là vùng quê, cũng không phải là xã hội cũ, trong lòng bọn họ khó chịu, nhưng đã nói rồi, bọn họ nhận nuôi hai đứa trẻ kia, Nhạc Minh Tư cứ sống cuộc sống của bà ấy, bà ấy trở về thì vẫn sẽ là thím hai của chúng nó.
Bọn họ nghĩ rằng Nhạc Minh Tư sớm muộn gì cũng sẽ tái giá.
Nhưng chớp mắt đã qua hơn hai mươi mấy năm, bà ấy không hề tái giá.
Bọn họ lại càng không có ý định trách móc gì bà ấy, ngược lại trong lòng lại có chút hổ thẹn, áy náy, cảm thấy bản thân đã làm chậm trễ bà ấy.
Bên này nói xong chuyện, bọn Nhạc Minh Tư và Lâm Khê đang chuẩn bị tạm biệt rời đi thì thím Chiến ở đằng sau mắt lại có chút đỏ ửng mà gọi to Nhạc Minh Tư, nói: “Em dâu hai, có một chuyện, có một chuyện muốn cầu xin em.”
Những người khác trong nhà họ Chiên đều ngẩn người nhìn bà ta.
Chiến Dung Dung kéo bà ta lại, hét một tiếng “bác gái cả”, có chút quẫn bách nói: “Bác gái cả, đừng, bác đừng như vậy.”
Chiến Dung Dung là con gái của con cả nhà họ Chiến, nhưng bởi vì nhận nuôi cho Chiến Tuyên cho nên chỉ gọi cha mẹ của mình là “bác cả” “bác gái cả”.
Chiến Dung Dung ngăn cản vợ bác cả Chiến, vợ bác cả Chiến lại tát cho cô ấy một bạt tay, nói: “Nhìn con mà xem, đúng là không có chút tiền đồ gì.”
Nói xong quay đầu nhìn về hướng Nhạc Minh Tư, nói: “Em dâu hai, có chuyện này chị muốn cầu xin em, là chuyện của Dung Dung, nếu như là chuyện khác, bọn chị có thể tự mình giải quyết sẽ tự mình giải quyết, nhưng đây cũng là chuyện cả một đời của Dung Dung, chị cũng không còn cách nào khác.”
Bác cả Chiến thở dài một hơi, ông nội Chiến và bà nội Chiến lại là có chút không vui mà nhìn về hướng của vợ bác cả Chiến.
Chuyện của Lâm Khê bọn họ không nói cho nhà con trai cả biết, nhưng lúc này đây con dâu cả lại ở trước mặt Lâm Khê gọi Nhạc Minh Tư đứng lại, nói là muốn xin bà ấy giúp đỡ chuyện của cháu gái, điều này khiến cho bọn họ có một loại quẫn bách, bọn họ cũng không hề mong muốn như vậy.
Nhạc Minh Tư lại không quá để ý.
Bà ấy quay đầu nhìn Chiến Dung Dung, nhìn thấy đứa bé gái đó đang đỏ ửng mặt, cắn chặt môi, bộ dạng cực kỳ khó xử, hiện rõ ra vẻ không mong muốn mẹ cô ấy nói những lời này, sau đó bà ấy lại kéo Lâm Khê ngồi xuống một lần nữa, cười nói: “Có chuyện gì, nói ra cũng không sao.”
Vợ bác cả Chiến lại nhìn ông nội Chiến và bà nội Chiến.
Năm đó bọn họ đưa hai đứa trẻ con nhận nuôi cho chú hai đã hy sinh, theo như bà ta nói, chủ yếu là để hai đứa trẻ con có thể có được sự trợ cấp chăm sóc, có thể có được hộ khẩu trên thành phố, đương nhiên trong tâm tư chưa từng nghĩ đến việc dựa vào điều kiện của Nhạc Minh Tư, chỉ cần có hơi hơi một chút chiếu cố, tương lai của hai đứa trẻ con này chắc chắn có thể có tiền đồ rộng mở, nếu không nhận một đứa con để thừa kế hương khói cho chú hai cũng được, bà ta chỉ có mỗi ba đứa con, ai dám nỡ để cho hai đứa con không gọi mình là mẹ, gọi là bác gái cả cơ chứ?
Bà ta thở dài một hơi, tay lại vô thức nắm chặt lấy tạp dề, nói: “Em dâu hai, em đừng chê cười chị, thực sự là chuyện này, là chuyện cả một đời của Dung Dung, chị bây giờ mới không còn cách nào mà mặt dày đi mở lời tìm em giúp đỡ.”
Bây giờ Chiến Dung Dung đang làm việ ở một xưởng thuê may của Xuân Thành, phần công việc này mới đầu cũng là Nhạc Minh Tư gọi điện thoại giúp cô ấy sắp xếp.
Cô ấy ở bên đó yêu một người, là người ngồi văn phòng làm tuyên truyền trong xưởng, Chiến Dung Dung lớn lên cũng không tệ, hai người nhìn vừa mắt nhau, nhưng sau khi đối phương đưa cô ấy đến gặp mặt cha mẹ, cha mẹ của đối phương biết được xuất thân của cô ấy thì rất ghét bỏ cô ấy, bắt con trai bọn họ chia tay với cô ấy, bây giờ bọn họ đang khua chiêng gõ trống để giới thiệu đối tượng cho con trai bọn họ.
Vợ bác cả Chiến nói: “Bọn chị biết là, bọn họ là ghét bỏ bọn chị là người làm ruộng, trong nhà điều kiện thấp kém, vì vậy chị muốn cầu xin em dâu hai, có thể hay không đem theo Dung Dung, mời cha mẹ đối phương ăn một bữa cơm, nói chuyện với bọn họ một chút, giới thiệu cho thành sự.”
Sắc mặt của Nhạc Minh Tư không hề biến đổi, nhưng sắc mặt bác cả nhà họ Chiến lại thay đổi.
Nhạc Minh Tư dịu dàng nói: “Chị dâu cả, chị muốn em dùng thân phân gì để mời cha mẹ đối phương ăn cơm, giới thiệu cho thành sự vậy? Nếu như bọn họ đã nhìn không nổi xuất thân của Dung Dung, thím hai như em đây mời bọn họ ăn một bữa cơm, chị cảm thấy giúp đỡ được chuyện này sao? Đây mới là khởi đầu, về sau còn phải ăn hỏi đám cưới, còn phải kết hôn, cùng nhau chung sống.”
Lời nói rất sắc bén thẳng thắn, nhưng lại đều là sự thật.
Bà ấy nói rồi nhìn về hướng Chiến Dung Dung: “Dung Dung, cháu và cậu ta yêu đương, đối với tình hình cũng như phẩm chất của cậu ta và người nhà cậu ta thì có cách nhìn như thế nào?”
“Cha mẹ anh ấy căn bản ghét tởm khinh thường cháu.” Chiến Dung Dung nói.
Nhưng mà cô ấy vừa nói một câu này thì vợ bác cả Chiến đã đập cả bàn tay vào cánh tay cô ấy, mắng mỏ: “Bọn họ đương nhiên là khinh thường nhà chúng ta, bọn họ là gia đình cán bộ trong thành phố, gia đình như thế làm sao có thể nhìn thuận mắt kiểu gia đình như chúng ta cơ chứ? Không phải đây đều là chuyện bình thường sao?”
Nói xong bà ta nhìn về hướng Nhạc Minh Tư: “Em dâu hai, bọn họ ghét bỏ xuất thân dưới quê của Dung Dung, ghét bỏ bọn chị là người làm nông quê mùa, nhưng gia đình như thế ghét bỏ bọn chị cũng là điều bình thường. Chị nghĩ rằng, nếu như bọn họ biết được Dung Dung có em nâng đỡ cho nó, ở trong thành phố cũng không phải không có thân thích gì, nói không chừng cách nghĩ của bọn họ lại thay đổi.”
“Dù sao Dung Dung cũng đã hai mươi lăm rồi, trong thôn con bé mà có cô gái lớn tuổi như vậy thì đã sớm kết hôn rồi, vì lo cho hôn sự của nó, mà chị cũng phát sầu sắp bạc cả đầu rồi. Nhưng chị lại không quen biết người nào trong thành phố, cũng không thể giới thiệu cho nó, bây giờ không dễ gì có một người có điều kiện không tệ, vì vậy chị mới mặt dày mà cầu xin em.”
Bà ta nói rồi mắt lại đỏ ửng cả lên.
Thật đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trên thiên hạ.
Nếu như là trước đây, Nhạc Minh sẽ rất lạnh nhạt mà nói trúng tim đen để chỉ ra vấn đề.
Đối phương đã không ưa gì xuất thân của Dung Dung, vì vậy đây không phải chuyện mà “thím hai” đây mời bọn họ ăn một bữa cơm là có thể giải quyết được, nhìn dáng vẻ của Dung Dung, trước đây sợ là chịu không ít đối đãi lạnh nhạt thậm chí là sỉ nhục, nếu như chuyện này thật sự chỉ là chuyện mà bà ấy mời người ta ăn một bữa cơm là có thể giải quyết thì hôn sự này không kết cũng chẳng sao.
Nhưng cũng bởi vì Lâm Khê, trái tim bà ấy cũng mềm mại hơn một chút, bà ấy cũng có thể càng thông cảm được tấm lòng của người làm mẹ của thím cả Chiến.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");