Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ông nội Chiến và bà nội Chiến đã hỏi Chiến Dung Dung về người yêu của cô ấy, nghe nói cha mẹ của người yêu cô ấy rất coi thường nhà bọn họ, vốn không muốn gặp lại bọn họ.
Thế nhưng vợ bác cả Chiến đã lau nước mắt và nói: "Người có điều kiện tốt ở trong thành phố ai mà không ghét bỏ con dâu đến từ nông thôn? Người nào mà không phải sống như vậy qua ngày, năm nay Dung Dung đã hai mươi lăm tuổi, chỉ cần người yêu của con bé đối xử tốt với con bé, hai vợ chồng son sống cùng nhau vẫn tốt hơn gả cho người có điều kiện kém."
"Những người có điều kiện kém, một nhà mười mấy người ở trong mấy căn nhà cấp bốn, trên có người già dưới có trẻ nhỏ, nếu Dung Dung gả qua đó thì ngay cả chỗ ở cũng không có, mà gia đình như vậy, không phải cũng ghét bỏ Dung Dung nhà chúng ta từ nông thôn đến sao, còn nói sau khi kết hôn phải nộp toàn bộ tiền lương lên? Người có gia đình như vậy sao có thể gả được chứ?"
"Hai bên đều ghét bỏ, nhưng tốt xấu gì thì điều kiện trong nhà người này cũng tốt, mà cho dù điều kiện nhà bọn họ có tốt đến đâu cũng đâu thể tốt hơn nhà em hai được? Bây giờ em dâu hai đã chịu đến gặp bọn họ rồi, cứ đến gặp một lần, nếu như thật sự không thành, vậy tôi cũng không bắt buộc nữa, nhưng vẫn nên gặp một lần ngộ nhỡ có chuyển biến tốt thì sao, dù gì cũng là chuyện cả đời của Dung Dung."
Gia đình mà vợ bác cả Chiến vừa mới nói cũng không phải là ai khác, chính là gia đình người yêu mà Dung Dung từng nói đến, đã bàn đến chuyện cưới gả rồi nhưng đến cuối cùng vẫn tan vỡ.
Vốn vợ bác cả Chiến cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, chỉ là bị gia đình người yêu của con gái làm cho tức giận, vừa lo lắng hôn sự của con gái, vừa phải chịu đựng sự bàn tán liên tục từ người ngoài về nhà mẹ đẻ của bà ta. Nói Dung Dung lớn lên dáng vẻ thật tốt, còn được nhận làm con thừa tự của chú hai thím hai, gia thế đâu có kém hơn người khác, chỉ cần thím hai cô ấy chịu ra mặt, có loại người nào mà cô ấy không thể gả cho chứ? Càng nói thì trong lòng càng cảm thấy tức giận.
Bà ta oán hận nói: "Nếu người nhà này thực sự không biết xấu hổ như vậy thì cũng chỉ làm mất mặt Dung Dung nhà chúng ta mà thôi, để cho thím hai của con bé đi vả mặt bọn họ đi, nếu không tôi thật sự không thể nuốt trôi cơn tức này."
Ông nội Chiến, bà nội Chiến và bác cả Chiến:...
Cho nên rốt cuộc bà ta đi xem mắt người ta hay là đi vả mặt vậy?
Lúc ban đầu Chiến Dung Dung còn không muốn bị mất mặt, nhưng sau khi nghe mẹ cô ấy nói như vậy thì cô ấy ngược lại hơi cắn môi, nói: "Vậy thì đi thôi, lúc trước cũng không phải do con vội vàng, cũng không phải là con cầu xin đến nhà bọn họ, con không phải người ở trong thành phố thì con phải chịu nhục nhã như vậy? Sao con phải tự chịu đựng cơn giận này chứ?"
Chiến Dung Dung vừa nói như vậy, hai ông bà nhà họ Chiến lập tức thay đổi chủ ý, vẻ mặt hùng hổ thu dọn đồ đạc rồi đi theo cháu gái vào thành.
Vợ bác cả Chiến nhìn vẻ mặt hùng hổ, chắp tay ở sau lưng của cha mẹ chồng, hai ông bà giống như đang muốn đi đánh nhau với người ta, vẻ mặt sợ hãi do dự biến thành bà ta.
Chiến Dung Dung vừa đến Xuân Thành thì lập tức lấy điện thoại gọi cho Nhạc Minh Tư.
Sau khi Nhạc Minh Tư hỏi ý kiến của Lâm Khê và Lương Triệu Thành thì trực tiếp sắp xếp cho người nhà họ Chiến vào khách sạn của Lâm Khê và Lương Triệu Thành ở.
Chiến Dung Dung lại liên lạc với người yêu của cô ấy, không, phải nói là người yêu cũ Thái Hướng Tiền của cô ấy, nói người nhà của cô ấy đã tới, mời cha mẹ anh ta đến khách sạn ăn cơm.
Thái Hướng Tiền vẫn còn thích Chiến Dung Dung.
Dù sao Chiến Dung Dung cũng rất xinh đẹp, dáng người lại đẹp, tính tình cũng tốt.
Hơn nữa trước khi anh ta theo đuổi cô ấy, anh ta đã từng hỏi thăm giám đốc nhà máy, giám đốc nói cha của cô ấy là liệt sĩ, cột mẹ thì không có điền, hình như từ nhỏ đã đi theo ông bà nội cho đến lớn, trong nhà cũng không có gánh nặng gì. Hơn nữa khi cô ấy vào nhà máy này làm, là cấp trên gọi điện thoại trực tiếp cho giám đốc nhà máy để ông ta sắp xếp, không thấy giám đốc nhà máy còn phải đối xử rất khách khí với cô ấy sao? Chỉ mới làm hai năm đã lên làm tổ trưởng rồi, chắc chắn sau này còn có thể tiến thêm một bước, trong nhà cô ấy có lẽ là cũng có chút bối cảnh.
Thái Hướng Tiền lập tức cảm thấy yên tâm.
Yên tâm theo đuổi, Chiến Dung Dung nói với anh ta quê của cô ấy ở nông thôn, anh ta cũng không cảm thấy gì, trong thành phố này có rất nhiều người không phải cũng đều từ nông thôn lên sao?
Nhưng ai biết cha mẹ anh ta ở bên này lại không suy nghĩ như vậy, nhất định phải tìm cho anh ta một người môn đăng hộ đối, nói với anh ta rằng người ở nông thôn có rất nhiều người thân nghèo, có gánh nặng gia đình, nói thói quen sinh hoạt vệ sinh của con gái ở nơi đó cũng không tốt, sau này đẻ một đứa con xấu xí thì làm sao bây giờ? Còn nữa nếu tìm một công nhân nữ làm vợ thì sau này ai sẽ chăm sóc gia đình? Tốt xấu gì cũng phải tìm một giáo viên, có thể nghỉ đông và nghỉ hè, còn có thể giáo dục con cái.
Anh ta thật vất vả mới nói hết lời tốt trước mặt cha mẹ anh ta giúp cô ấy, nói từ nhỏ Dung Dung là hộ phi nông dân, cha là liệt sĩ, tuyệt đối không có vấn đề gì về thói quen sinh hoạt, thói quen vệ sinh, cuối cùng cũng có thể làm cho bọn họ miễn cưỡng gật đầu, bảo anh ta đưa người về nhà cho bọn họ nhìn xem.
Anh ta dẫn Chiến Dung Dung về nhà, cố gắng khuyên nhủ để cô ấy có thể biểu hiện tốt trước mặt cha mẹ của anh ta.
Kết quả sau khi mang người về nhà, mẹ anh ta hỏi về tình hình gia đình của Chiến Dung Dung, Chiến Dung Dung không có chút che giấu nào, cái gì cũng nói ra.
Anh ta cũng vừa mới biết thì ra chuyện cha cô ấy là liệt sĩ, là giả, sự thật là sau khi chú hai cô ấy hy sinh, trong nhà cô ấy vì muốn cho cô ấy có hộ phi nông dân(*), nên đã để cho cô ấy làm con thừa tự, trong nhà cô ấy còn có ông nội, bà nội, bác trai, bác gái, anh cả, chị dâu cả, anh hai, cháu trai nhỏ và còn rất nhiều người nữa.
(*) Hộ nông dân (nông hộ): những hộ gia đình chủ yếu hoạt động nông nghiệp, bao gồm cả nghề rừng, nghề cá, và hoạt động phi nông nghiệp ở nông thôn nhưng khó phân biệt các hoạt động có liên quan với nông nghiệp và không có liên quan với công nghiệp. Hay nói cách khác, nông hộ có phương tiện kiếm sống từ ruộng đất và sử dụng chủ yếu lao động gia đình và sản xuất.
Ngay lập tức sắc mặt mẹ anh ta trở nên lạnh nhạt, chỉ thiếu trực tiếp đuổi người ra ngoài.
Anh ta nháy mắt với cô ấy, cô ấy cũng cảm thấy bản thân bị lạnh nhạt, cơm cũng không ăn, trực tiếp đứng dậy rời đi!
Thái Hướng Tiền rất tức giận.
Vì vậy, anh ta đã mấy ngày không liên lạc với cô ấy.
Lúc này nhận được điện thoại của cô ấy, nói muốn hẹn cha mẹ anh ta đến khách sạn Hoa Viên để ăn cơm, anh ta chỉ nghĩ là cô ấy đã chịu thua, muốn xin lỗi cha mẹ anh ta, muốn mắng cô ấy vài câu, nhưng nghĩ đến khách sạn Hoa Viên đó cũng không phải là tiêu phí bình thường, ăn một bữa cơm ở đó có thể sẽ ăn hết một tháng lương của anh ta, anh ta nói trước: "Nếu là để nhận lỗi, thì em đến nhà anh là được, mang theo vài món quà, nói rõ ràng với mẹ anh thì bọn họ..."
"6 giờ tối nay, phòng ăn ở tầng một của khách sạn Hoa Viên."
Chiến Dung Dung trực tiếp ngắt lời anh ta, nói: "Người nhà tôi cũng ở đây, mấy người thím hai của tôi đang ở bên này đến đây ăn thuận tiện cho bọn họ."
Sau đó "tút" một tiếng, cô ấy đã trực tiếp cúp điện thoại.
Thái Hướng Tiền cầm điện thoại ngẩn người một lúc, mới đầu còn tức giận Chiến Dung Dung trực tiếp cúp điện thoại của anh ta, nhưng rất nhanh trọng điểm liền chuyển sang câu kia "mấy người thím hai của tôi đang ở bên này", trong lòng liền nhảy dựng, người như thế nào mới có thể ở được trong khách sạn Hoa Viên? Ở đó một đêm không bằng một tháng cũng phải bằng nửa tháng lương của anh ta!
Anh ta lập tức nghĩ đến lời của giám đốc nhà máy, nói trong nhà Chiến Dung Dung hẳn là có một chút bối cảnh, hơn nữa thím hai...
Đương nhiên Thái Hướng Tiền phải dỗ dành cha mẹ một trận.
"Khách sạn Hoa Viên?"
Mẹ Thái cũng chính là bà cô Ngụy vẻ mặt âm dương quái khí, nói: "Cô ta mà cũng có tiền mời chúng ta đến đó ăn cơm không? Không phải đang thùng rỗng kêu to đó chứ, kết quả lại để chúng ta đến đó trả tiền sao?"
Thái Hướng Tiền vội vàng nói: "Dung Dung nói thím hai của em ấy sống ở đó, mẹ, con không phải đã nói với mẹ, cha Dung Dung là liệt sĩ à. Mặc dù chỉ là con thừa tự, nhưng xem ra thím hai này mới là vợ của cha em ấy rồi, bằng không em ấy là người Liêu Châu, làm sao có thể vào được nhà máy của chúng ta? Còn mới hai năm đã thăng chức làm tổ trưởng, không cần lên máy dệt, chỉ cần làm người quản lý chất lượng sản phẩm là được?"
Sau khi nói hết lời còn làm tâm trạng trở nên kích động, buổi tối cuối cùng cả nhà anh ta cũng đến khách sạn đúng giờ.
Không quan tâm trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, lúc này mẹ Thái đã nhìn thấy Chiến Dung Dung, cũng nhìn thấy Nhạc Minh Tư và Lâm Khê đang đứng bên cạnh Chiến Dung Dung, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười mà kiếp trước Lâm Khê rất quen thuộc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");