Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ông nội của cô ấy thường nói: "Phải sống cuộc sống của riêng mình. "
Khi còn nhỏ, cô ấy cũng chưa có suy nghĩ gì, lúc đầu cô ấy cũng thỉnh thoảng nổi lên một chút oán niệm, nhưng sau khi đã trải qua tình người ấm lạnh, trải qua rất nhiều chuyện, giáo dục của ông bà nội cũng đã đi sâu vào tận xương tủy.
Lại nói đến Lâm Khê và Lương Triệu Thành.
Sau khi Lâm Khê trở về phòng thì nhìn thấy khuôn mặt đen thui của Lương Triệu Thành, lại liếc mắt nhìn tên số điện thoại trên tay cô hiển thị "bà nội", cô suy nghĩ một chút, rồi đặc biệt gọi điện thoại cho khách sạn, bảo người ta đưa hai quả đào lên phòng.
Lương Triệu Thành:???
Anh muốn nói mấy lời chua ngoa, nhưng cuối cùng anh cũng không phải là người như vậy, ủ hết nửa ngày, cũng chỉ cau mày lạnh lùng nói một câu: "Đào mùa đông, ăn ngon như vậy sao?"
Lâm Khê ngồi trên ghế sô pha, nhìn anh, cách một lát mới nói: "Trước đây em thường xuyên ăn, trước đây rất thích ăn, cha em cũng biết chuyện này, các giống đào khác nhau trên toàn thế giới mà ăn ngon nhất, sẽ để cho người ta chọn một ít để đưa đến cho em."
Lương Triệu Thành:???
Anh nhíu mày và tự hỏi tại sao cô đột nhiên lại nói chuyện này, bởi vì hôm nay cô đã ăn vài quả đào?
Sau đó, Lâm Khê dừng một chút mới nói: "Mặc dù em biết xác suất lớn là chuyện này ông ấy không có tự mình làm, xác suất lớn là ông ấy đã phân phó cho thư ký, ghi chép chuyện này vào sổ ghi chép của thư ký, là thư ký của ông ấy làm, giống như ông ấy bảo thư ký của ông ấy đi chọn đồ trang sức cho những người tình kia."
Lúc này Lương Triệu Thành càng không biết nên trả lời như thế nào.
Và sau đó chuyện nặng ký hơn đã đến.
Lâm Khê thấy Lương Triệu Thành nhíu mày không nói lời nào, liền tự mình nói: "Ông ấy có phải rất xấu không? Khi em còn nhỏ em rất quan tâm đến chuyện này, có rất nhiều chuyện đau lòng, chẳng hạn như khi có cuộc họp phụ huynh, đi đến sân chơi thì thấy những đứa trẻ khác có cha mẹ đi cùng, em còn bị người khác lôi ra nói chuyện phiếm, nhưng mà sau khi trưởng thành hình như em đã vô tâm vô tư nên không còn quan tâm nhiều nữa."
"Khi em biến thành Lâm Khê, em cũng không quá buồn, thậm chí đôi khi còn cảm thấy thật may mắn, may mắn vì em và cha mẹ không quá thân thiết, em không có ở đó thì không có thôi, cuộc sống của họ vẫn rất đầy màu sắc. Họ hình như cũng không quá lo lắng về em, khi em không có ở đó thì họ nhiều nhất cũng chỉ buồn như vậy trong vài ngày, họ hẳn là sẽ nhanh chóng cảm thấy tốt thôi."
Cô luôn nghĩ như vậy.
Nhưng hôm nay cô nhìn thấy ông ấy trẻ tuổi quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt và sắc mặt trùng khớp với ánh mắt và sắc mặt của ông ấy nhìn cô vô số lần ở kiếp trước, lại nhìn thấy đĩa mật đào mà nhân viên phục vụ bưng lên, đột nhiên lại không thể xác định nổi nữa.
Cô nói xong chỉ cảm thấy trái tim như bị mắc kẹt, nước mắt không thể không rơi xuống.
Lương Triệu Thành không biết tại sao cô lại như vậy, cảm thấy cô thật sự khó hiểu.
Anh thậm chí còn nghĩ rằng, có phải cô đã có thai hay không.
Bởi vì cô đã từng đề cập đến chuyện có con, nhưng anh cảm thấy cô vẫn còn nhỏ và không thể trông cậy vào cô, vì vậy đã đặc biệt tìm một số cuốn sách về phụ nữ trước và sau khi mang thai. Trong đó đề cập, phụ nữ sau khi mang thai cảm xúc sẽ thay đổi rất nhiều, sẽ không thể giải thích khi buồn đến rơi nước mắt.
Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ chợt lóe lên, anh vẫn tiến lên ôm cô, vỗ vỗ cô, nhưng cũng không biết phải an ủi cô như thế nào.
Sau đó, Lâm Khê ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, trên lông mi cô còn vương nước mắt, vô cùng khiến người ta yêu mến.
Anh nghe cô nói: "Anh có ghét người đàn ông đó không, là người đã gửi đào cho chúng ta kia ấy? Nói năng tùy tiện, cợt nhả, mồm mép xấu, khi nói chuyện dễ nghe thì dỗ dành người ta xoay quanh, lúc xấu xa lại khiến người ta hận không thể đ.â.m ông ấy hai đao, phải không?"
Lương Triệu Thành hơi nhíu mày.
Đúng là có khiến người ta chán ghét, nhưng không phải vừa mới gặp mặt, nói một vài câu thì đã có nhiều cảm xúc như vậy?
Nhưng anh sẽ không phản đối cô vào thời điểm này, chỉ nói: "Đúng là khiến người ta chán ghét. "
Dừng một chút, nói thêm một câu: "Không giống đàn ông."
Câu này thật sự là kèm không ít quan điểm cá nhân.
"Người đó là cha em." Lâm Khê nói.
Khuôn mặt lạnh lùng của Lương Triệu Thành cứng đờ.
Anh:?
Đời này sắc mặt của Lương Triệu Thành chưa từng cứng nhắc đến như vậy.
Lần trước cô thẳng thắn nói với anh rằng cô nằm mơ thấy mình là Nhạc Khê, anh cũng đã rất khiếp sợ và nặng nề, nhưng cũng không trực tiếp cứng đờ giống như vậy, nên anh hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
Lâm Khê bật cười nhìn dáng vẻ cứng đờ của anh.
Trên gương mặt cô vẫn còn vương lại nước mắt nhưng khi bật cười, lại khiến người ta cảm thấy đặc biệt đáng thương và đáng yêu.
Sau đó tiếng "leng keng" của chuông cửa vang lên.
Anh đưa tay giúp cô lau nước mắt, xoay người đi mở cửa, bóng lưng vẫn thẳng tắp như trước, nhưng Lâm Khê vẫn có thể nhìn ra sự cứng ngắc trong tấm lưng thẳng tắp của anh.
Mở cửa, Lương Triệu Thành có vẻ mặt phức tạp nhận lấy một cái khay từ trong tay nhân viên phục vụ, phía trên đặt hai quả đào lớn đỏ rực.
Đóng cửa lại, đặt cái khay lên bàn, anh vẫn im lặng.
Anh tạm thời vẫn chưa thể tiêu hóa hoàn toàn tin tức này.
Anh vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận chuyện người đàn ông có đôi mắt đào hoa kia là cha của cô, chuyện này còn khó có thể chấp nhận hơn cả chuyện Nhạc Dĩ Mạn là mẹ cô, lần này anh chỉ cảm thấy có chút không bình thường và hơi kỳ lạ.
Ơ, vừa rồi anh đã nói những gì vậy?
“Đúng là khiến người ta chán ghét”, “Không giống đàn ông”.
Anh vừa nghĩ đến anh đã từng nói những lời này, lập tức cảm thấy đau đầu.
Lâm Khê nhìn anh, xác nhận anh thật sự đã sợ đến nỗi bị chấn động rất lớn.
Cô tiến lên ôm lấy anh từ phía sau lưng, cô cảm thấy cơ bắp toàn thân của anh đang căng chặt.
Cô dịu dàng nói: "Yên tâm, anh không biết chuyện này mà, nên em sẽ không trách anh vì anh mắng ông ấy."
Lương Triệu Thành: Đây mới là vấn đề sao?
Anh không thể thả lỏng chút nào, Lâm Khê cọ cọ anh, nói: "Em biết, chuyện này rất kỳ lạ, tính tình hiện tại của ông ấy còn chưa trưởng thành, anh còn trưởng thành hơn ông ấy nữa."
Lương Triệu Thành:???
Sao lại nói chuyện này rồi?
Khuôn mặt của anh càng đen hơn.
Lâm Khê cũng cảm thấy hơi oan ức cho anh.
Kết hôn rồi nhận giấy chứng nhận kết hôn, cho rằng bản thân đã cưới được một cô gái mồ côi, chỉ cần chiếu cố một mình cô là được, kết quả thì hay rồi, cô không chỉ có cha mẹ ruột còn có một đống người nhà họ Chiến kia, nhân tiện còn mang theo cả cha mẹ ruột kiếp trước đến, tích cách nhân phẩm của người nào cũng không bằng anh, còn việc phải chiếu cố thì sợ là phải chiếu cố hết tất cả mọi người.
Đây là cưới một người vợ còn thuận tiện mang về một tổ củ cải?
Cô chôn đầu trong lòng anh, thì thầm: "Em xin lỗi, em cũng không nghĩ sẽ có chuyện này xảy ra."
Lương Triệu Thành đưa tay ôm lấy cô.
Mạch não của hai người không ở cùng một chỗ.
Anh cũng không biết trong đầu Lâm Khê đang nghĩ gì, nếu anh biết được, sợ là mặt anh sẽ đen thành cái dạng gì nữa.
Lại nói đến Ngụy Trọng Hằng.
Ngụy Trọng Hằng kéo bà cô Thái, cha Thái và Thái Hướng Tiền ra khỏi khách sạn thì gọi một chiếc taxi đi đến một nhà hàng nổi tiếng ở Xuân Thành gọi mấy món ăn, uống một chầu rượu, thì những tin tức người nhà họ Thái biết đều nói ra hết, mặc dù hầu đều loạn xì ngầu, nhưng anh ấy vẫn bắt được trọng điểm.
Chiến Dung Dung có một người cha là liệt sĩ.
Là được nhận làm con thừa tự.
Chiến Dung Dung nói thím hai của cô ấy mời cả nhà họ Thái đi ăn cơm.
Bà cô Thái chửi bới cũng không thua gì, mắng Lâm Khê đến xối xả: "Chưa từng thấy cô gái nào độc miệng và chua ngoa như vậy, nhìn dáng vẻ cũng được nhưng lại là có tính tình thấp kém, độc miệng như vậy, không biết cha mẹ cô ta nuôi cô ta như thế nào, nuôi thành như vậy, nếu là con gái tôi, tôi có thể đã đánh c.h.ế.t cô ta rồi."
"Cạch" một tiếng, bà cô Thái giật mình, lời nói cũng đột nhiên dừng lại.
Bà ta quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cháu trai bên mẹ đẻ của bà ta đang đen mặt, vừa rồi tiếng "cạch" là âm thanh do anh ấy đập cốc lên trên bàn ăn.
Sau khi bà cô Thái bị dọa xong tức giận nói: "Trọng Hằng, cháu đang làm cái gì đấy, không biết nặng nhẹ, là chê hôm nay cô bị kinh sợ còn chưa đủ sao?"
Ngụy Trọng Hằng cũng không biết anh ấy đang tức giận đến như thế nào.
Nhưng khi nghe cô anh ấy mắng cô bé kia, trong lòng anh ấy không thể nào chịu nổi!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");