Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân
  3. Chương 235
Trước /250 Sau

Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 235

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Gần đây cô và Lương Triệu Thành đều rất bận rộn. Mỗi ngày về nhà tắm rửa xong cô liền đi ngủ, lúc thức dậy đều không thấy anh, cảm giác như mấy ngày nay không có cơ hội nói chuyện vui vẻ với anh. Vậy nên cô đã quyết định đến công ty của Lương Triệu Thành tìm anh và chờ anh tan làm.

Gần hai năm qua, công ty của Lương Triệu Thành phát triển rất nhanh. Lúc đầu chỉ có mười mấy người nhưng hiện tại đã có hơn ba mươi nhân viên, công ty cũng đã thay đổi địa điểm và thuê toàn bộ tầng lầu.

Lâm Khê luôn luôn công tư phân minh. Về cơ bản, cô sẽ không đi đến công ty của anh, địa chỉ mới này là lần đầu tiên cô đi qua.

Lâm Khê đi lên cầu thang, bấm chuông cửa, một cô gái trẻ mở cửa cho cô. Khi thấy cô, cô ấy có chút ngạc nhiên nhưng vẫn lịch sự đón cô đến quầy lễ tân và hỏi cô đang tìm ai.

Cô nói: "Tổng giám đốc Lương có ở đây không? Tôi đang tìm anh ấy."

"Xin hỏi cô là ai thế?"

Cô gái trẻ vô cùng ngạc nhiên, nói: "Xin hỏi cô ở công ty nào? Cô có thể đăng ký trước ở quầy lễ tân, sau đó tôi sẽ thông báo sau."

"Tôi là vợ của tổng giám đốc Lương."

Lâm Khê không chơi trò trốn tìm với cô ấy mà lập tức cười và giải thích.

Cô gái trẻ ngẩn người, mặt lập tức đỏ lên, có chút khẩn trương nói: “Thưa bà chủ, phiền cô chờ một chút. Tổng giám đốc Lương đang đi họp, tôi sẽ đi thông báo với trợ lý Triệu để anh ấy sắp xếp cho cô vào bên trong ngồi chờ."

Lâm Khê cười cảm ơn cô ấy, nói một tiếng: "Được."

Sau đó cô gái trẻ rời đi, Triệu Bắc đến ngay sau đó hai phút.

Anh ấy gãi đầu và nói: "Chị dâu, sao chị lại đến đây thế?"

Lâm Khê cười nói: "Buổi chiều vừa hay rảnh rỗi nên tới đây xem một chút thôi."

Vừa đi vừa nói chuyện, Triệu Bắc đã dẫn cô đến văn phòng của Lương Triệu Thành.

Cô vào phòng làm việc ngồi xuống, Triệu Bắc ló đầu ra bên ngoài gọi ai đó một tiếng. Lát sau đã có một cô gái bưng trà vào, Lâm Khê ngẩng đầu nói "cảm ơn". Sau đó cô bất ngờ phát hiện, cô gái bưng trà này có một mái tóc dài cùng với đó là một đôi mắt to, vô cùng trẻ trung xinh đẹp, hơn nữa khoảnh khắc cô cúi đầu đặt ly trà xuống, lúc nghiêng mặt thật sự có chút giống cô nhưng đương nhiên là đường nét khuôn mặt thì hoàn toàn không giống. Chỉ là trong nháy mắt, Lâm Khê thật sự quá hiểu rõ chính mình... Nếu không, có lẽ cô cũng sẽ không phát hiện ra.

Trong phút chốc, trong lòng Lâm Khê cảm thấy có chút không thoải mái.

Lâm Khê nhìn cô gái kia, cô ta mỉm cười với cô.

Triệu Bắc thấy Lâm Khê quan sát cô gái kia nên lập tức giới thiệu cho Lâm Khê, nói: "Chị dâu, đây là Nguyễn Ngôn. Trước đây chị chưa từng gặp qua phải không? Vào nửa cuối năm ngoái chúng tôi đã tuyển dụng một số sinh viên đại học có năng lực. Chị thấy cô ấy trông có vẻ nề nếp khuôn mẫu như vậy nhưng thực ra tính cách rất rộng rãi, tửu lượng của cô ấy có thể đánh bại rất nhiều người trong công ty. Gần đây người trong công ty đi gặp khách hàng rất thích đưa cô ấy theo cùng vì một mình cô ấy có thể đấu lại được vài người."

Nguyễn Ngôn cười nói: "Ý của trợ lý Triệu là bởi vì tôi da dày thịt béo nên có thể chiến đấu được."

Cô ta nói xong thì vươn tay về phía Lâm Khê, cười nói: "Xin chào bà chủ, trước đây từng nghe trợ lý Triệu nhắc đến bà chủ vài lần nhưng không nghĩ rằng bà chủ so với chúng tôi nghĩ còn xinh đẹp hơn rất nhiều. Ngoài ra, tôi đã từng học vẽ, nhưng cuối cùng khi phân ban hồi trung học, tôi đã chọn ban khoa học tự nhiên nên sau này dần trở nên thô lỗ hơn. Nhưng mà tôi vẫn rất thích mẫu người như bà chủ."

Tuy cô ta nói như vậy nhưng bàn tay đang vươn ra lại mảnh mai và mềm mại, trông nó rất đẹp.

Sau đó, Lâm Khê cũng phát hiện ra rằng lúc cô ta cười, trên má có hai lúm đồng tiền rất sâu.

Mà bản thân cô khi cười cũng sẽ lộ rõ hai má lúm đồng tiền.

Đây không phải là một khám phá thú vị.

Lâm Khê gật đầu với cô ta nhưng không có ý định hùa theo Triệu Bắc và Nguyễn Ngôn nói đùa, thậm chí ngay cả hàn huyên một hai câu cũng không có. Cô chỉ gật đầu chào hỏi, sau đó quay sang hỏi Triệu Bắc: "Khi nào tổng giám đốc Lương của mấy anh họp xong?"

Giọng điệu có chút lạnh nhạt.

Triệu Bắc liền gãi đầu một cái, hỏi Nguyễn Ngôn: "Cuộc họp kéo dài từ lúc mấy giờ và kết thúc lúc mấy giờ thế?"

Nguyễn Ngôn trả lời: "Từ 3 giờ đến 5 giờ chiều. Hiện giờ mới tới 3 giờ 30 thôi, bà chủ đang sốt ruột tìm tổng giám đốc Lương sao? Nếu không quá vội, bà chủ có thể ngồi trong văn phòng một lúc, hoặc có thể đi ra ngoài một chuyến rồi về."

Lâm Khê nhíu mày.

Không phải Triệu Bắc mới là trợ lý đặc biệt của Lương Triệu Thành sao?

Nguyễn Ngôn có chức vụ gì? Thư ký? Hay là trợ lý đặc biệt sắp đổi người? Tại sao cô ta còn biết rõ lịch trình làm việc của anh Lương hơn Triệu Bắc?

Hơn nữa giọng điệu này của cô ta cũng quá tự nhiên và quen thuộc rồi, bình thường cô ta nói chuyện với Lương Triệu Thành cũng như vậy sao?

Phóng khoáng, thô lỗ, uống rượu được?

“Tôi chờ một chút cũng được.”

Lâm Khê nói.

Triệu Bắc nói: “Chị dâu, vậy chị ngồi đây đợi một lát, tôi còn có một bản kế hoạch đang làm. Nếu chị thấy chán thì có thể đọc sách một lát, tôi sẽ bảo Nguyễn Ngôn đi gọi điện thoại thông báo với công ty bên kia, nói cho anh Thành biết sau khi họp xong sẽ về công ty.”

Lại là Nguyễn Ngôn.

Bởi vì Lâm Khê luôn tin tưởng Lương Triệu Thành nên không quan tâm đến những cô gái bên cạnh anh.

Theo bản năng, cô cảm thấy rằng anh không có chuyện gì giấu cô.

Nhưng việc anh không xảy ra vấn đề gì không có nghĩa là bên cạnh anh không xuất hiện ong bướm, trong lòng cô sẽ thoải mái.

Hơn nữa, chuyện trên đời này làm sao có thể đảm bảo chắc chắn như vậy chứ?

Xem ra vẫn là do cô sơ sẩy.

Cô “ồ” một tiếng và nói: “Không cần, các anh có thông tin liên quan đến cuộc họp mà tổng giám đốc Lương tham dự hôm nay không? Anh cứ mang tài liệu cuộc họp, tên những nhân viên tham dự và số điện thoại của công ty đối phương, những người trả lời điện thoại có thể là ai đến đây cho tôi, tôi sẽ gọi cho anh ấy.”

Triệu Bắc nghe Lâm Khê nói như vậy cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Lâm Khê nói xong lại nhìn thoáng qua Nguyễn Ngôn, quả nhiên thấy được sự ngạc nhiên chợt loé ra trong đôi mắt của cô.

Nhưng cô cũng không nói gì, khi cô ta nhìn thấy ánh mắt của Lâm Khê đang nhìn về phía mình, cô ta cười nhẹ với Lâm Khê.

Quả nhiên Triệu Bắc lập tức giao phó lại cho Nguyễn Ngôn, bảo cô ta đem tài liệu hội nghị đưa cho Lâm Khê.

Hiệu suất làm việc của Nguyễn Ngôn rất nhanh, chỉ trong mười phút mà cô ta đã đem một xấp tài liệu đưa cho Lâm Khê, giải thích với Lâm Khê: “Đây là số điện thoại của thư ký bên phía giám đốc đối tác, họ Kim, bà chủ gọi cô ấy là cô Kim là được rồi.”

Lâm Khê cảm ơn cô ta, sau đó nhanh chóng lật tài liệu ra xem.

Bên kia là một tập đoàn kiến trúc.

Lâm Khê suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho đối phương, bên kia truyền đến một giọng nữ rõ ràng, nói: “Tập đoàn kiến trúc Lam Thiên xin chào, xin hỏi ngài tìm ai vậy ạ?”

“Xin chào, tôi họ Lâm, là trợ lý của tổng giám đốc Lương ở công ty thiết kế Thái An, làm phiền cô chờ sau khi tổng giám đốc Lương họp xong thì hãy thông báo với anh ấy trở về công ty một chuyến có được không? Tôi có một dự án muốn báo cáo với tổng giám đốc Lương.”

Mặt Lâm Khê không đổi sắc, cô dịu dàng nói.

Đối phương nói: “Được, chờ sau khi hội nghị kết thúc tôi sẽ nói với tổng giám đốc Lương một tiếng.”

Lâm Khê gọi điện thoại xong liền đi dạo một vòng trong phòng làm việc của Lương Triệu Thành.

Văn phòng của anh không quá lớn nhưng phong cách của anh vẫn luôn gọn gàng ngăn nắp tựa như viên đá cẩm thạch được cắt giũa vô cùng chỉnh tề, lộ ra vẻ trống trải.

Lâm Khê đi một vòng quanh tủ sách, cuối cùng lật từng trang tư liệu của công ty, ánh mắt dừng lại trên thư mục cơ cấu nhân viên công ty, cô rút ra và xem thử.

Nguyễn Ngôn là sinh viên đại học được tuyển từ Hoa Thành vào nửa năm trước, chức vụ hiện nay là trợ lý thiết kế.

Phần tư liệu này nếu là để ở bên ngoài không khóa lại thì cho dù có lấy ra xem cũng không thành vấn đề, chỉ có thể nhìn được sơ lược mà thôi.

Lâm Khê xem tư liệu được một lúc thì Nguyễn Ngôn đứng bên ngoài đã gõ cửa mang nước nóng vào cho cô, hơn nữa còn mang cho cô một ít đồ ăn vặt, Lâm Khê bảo cô ta đặt xuống rồi cảm ơn cô ta. Sau đó cô bảo cô ta đi ra ngoài.

Có điều theo lịch trình thì Lương Triệu Thành sẽ phải họp đến năm giờ, sau đó lại từ công ty Lam Thiên trở về, cô tưởng rằng ít nhất phải đợi đến năm giờ rưỡi mới gặp được nhưng không ngờ mới có bốn giờ rưỡi mà anh đã về đến công ty.

Lâm Khê nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu nhìn qua, thấy Lương Triệu Thành đang đóng cửa lại.

Khi thấy cô, khuôn mặt luôn toát ra vẻ lạnh lùng của anh dần chuyển sang vẻ dịu dàng, người ngoài có thể không nhận ra, nhưng Lâm Khê lại có thể nhìn ra anh đang rất vui.

Anh đến gần nhìn cô và hỏi: “Sao em lại đến đây vậy, trợ lý Lâm?”

Vốn tâm trạng Lâm Khê đang không được tốt lắm, nhưng khi nhìn thấy anh đi tới, sau đó thấy anh đang nhìn mình thì tâm trạng vốn có chút buồn bực lại vui vẻ trở lại, cô đưa tay nắm lấy tay anh, nhón chân hôn lên khóe môi anh, làm nũng: “Em cảm thấy hình như đã nhiều ngày không gặp anh, đột nhiên em hơi nhớ nên lập tức tới đây để gặp anh đấy. Không biết em có làm phiền đến công việc của anh không thế?”

Anh đưa tay ôm lấy cô, hôn cô hai cái, nói: “Không có đâu.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /250 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Việt Nam] Thất Sơn Truyện

Copyright © 2022 - MTruyện.net