Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giọng nói khàn đi rất nhiều, anh nói thêm: “Chờ lâu lắm sao? Em có thấy buồn chán không?”
Lâm Khê lắc đầu, quay đầu nhìn thoáng qua đồ ăn vặt trên bàn, hừ nhẹ một tiếng, hạ giọng nói: “Không đâu, có cô gái xinh đẹp lúc thì bưng trà rót nước, lúc lại lấy đồ ăn vặt cho em, sao lại buồn bực được chứ? Bình thường có phải cô ta cũng chăm sóc anh chu đáo như vậy đúng không?”
Lương Triệu Thành:?
Lâm Khê nhìn phản ứng hoàn toàn không biết gì của anh thì có thể đoán sơ qua được vấn đề.
Hiện giờ những cô gái có nhiều thủ đoạn tinh vi đến như vậy luôn à?
“Hôm nay anh có thể tan làm sớm không?”
Lâm Khê không có ý định tiếp tục chủ đề này, việc này vẫn nên trở về nhà rồi nói sau: “Em đến đón anh tan làm, em mời anh đi ăn được không? Tối nay em nấu mì cho anh ăn nha?”
“Ừm, đi thôi.”
Lương Triệu Thành muốn hỏi cô có chuyện gì, nhưng suy nghĩ một lúc anh cũng quyết định về nhà rồi nói sau.
Trước khi đi, Lâm Khê còn lấy đồ ăn vặt trên bàn theo.
Lúc rời khỏi công ty, Lâm Khê kéo cánh tay anh, Lương Triệu Thành có chút không được tự nhiên, nhưng khi cúi đầu thì nhìn thấy vẻ mặt giống như tiểu hồ ly của cô, lúc này anh lập tức tùy ý cho cô kéo.
Từ văn phòng của anh đi ra ngoài, đôi mắt của mấy người trong công ty suýt chút nữa đã rớt xuống đất.
Có điều anh rất có bản lĩnh này, rõ ràng ngay từ đầu anh không được tự nhiên nhưng những người khác lại không thể thấy bất kỳ điều gì khác lạ trên người anh.
Vừa ra khỏi công ty Lâm Khê lập tức rút tay ra, Lương Triệu Thành bình tĩnh nhìn cô.
Lúc này nếu không nhìn ra vấn đề gì thì Lương Triệu Thành chắc chắn sẽ không phải là Lương Triệu Thành.
Không đợi đến khi về nhà, ngay khi vừa mở cửa lên xe, anh lập tức quay sang hỏi cô: “Lúc nãy em nói vậy là có ý gì?”
“Hả?” Lâm Khê giả ngu.
Anh nói: “Cô gái xinh đẹp nào?”
“À, em có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.”
Lâm Khê nghiêm túc nói: “Chúng ta nên trở về nhà rồi nói sau.”
Vấn đề ở đây không dừng ở chỗ cô gái xinh đẹp đó thôi.
Khi về đến nhà, hai người chào hỏi thím Ngô sau đó lập tức lên lầu.
Lâm Khê nghiêm túc rửa tay, thay quần áo, pha trà rồi mới bày ra tư thế nghiêm túc nói chuyện.
Lương Triệu Thành:?
Có điều Lâm Khê cũng không nói vòng vo.
Cô không muốn quanh co với anh, càng không muốn giống như những tiểu tình nhân của cha cô. Dùng tất cả thủ đoạn để giành chiến thắng và trói buộc trái tim của đàn ông. Cô chắc chắn nếu ở cuộc sống thực sự cô cũng sẽ không làm như vật chứ đừng nói đến việc bây giờ bản thân đang xuyên đến thời kỳ thập niên chín mươi như thế này.
“Nguyễn Ngôn kia…”
Lâm Khê nói: “Là sinh viên đại học mà công ty của anh tuyển dụng vào năm ngoái đúng không? Anh có thể cho em biết ấn tượng của anh về cô ta không? Cô ta có chức vụ gì trong công ty của anh thế?”
Lương Triệu Thành nhíu mày.
Anh đương nhiên không ngại việc Lâm Khê nhúng tay vào chuyện của công ty anh mà chỉ nghiêm túc trả lời cô: “Cô ta chỉ là trợ lý thiết kế của công ty anh thôi, lúc mới vào công ty đã tham gia hỗ trợ vài dự án. Bởi vì cô làm việc cẩn thận và có nguyên tắc nên hai tháng nay, Triệu Bắc đã bắt đầu cho cô ta tham gia lên ý tưởng vào một số dự án.”
“Khả năng làm việc của cô ta có tốt không?”
“Có.”
Không hiểu sao, Lâm Khê đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ.
Trong đầu cô lại hiện lên dáng vẻ của Nguyễn Ngôn kia, cách ăn mặc, xử lý tinh tế đến mức không thể nhìn thấy một chút sợi tóc dư thừa nào, vừa khéo léo lại vừa lộ ra vẻ dịu dàng uyển chuyển. Váy vóc và cả phong cách trang điểm nhẹ nhàng, cho dù đặt ở thời đại của cô thì lúc cô ta đi ra ngoài chắc chắn sẽ là tâm điểm chú ý, phong cách mang hơi hướng người đẹp Hàn Thị.
Sau đó, Triệu Bắc nói cô ta có tính cách rất phóng khoáng, lúc uống rượu có thể một mình hạ gục tất cả mọi người.
Năng lực làm việc cũng rất tốt.
Có thể nhận được sự công nhận của anh ấy thì cô ta phải thực sự rất tốt.
Một sinh viên đại học mới tốt nghiệp nửa năm mà đã có thể thuần thục tất cả các khía cạnh của công ty rồi sao?
Sau đó, cô đột nhiên nghĩ về khoảnh khắc khi cô ta đặt tách trà xuống, trong lòng cô chợt sinh ra ảo giác.
Cô ta không giống với vẻ ngoài của mình, nhưng trong khoảnh khắc cúi đầu, sườn mặt cô ta thực sự có một chút bóng dáng của chính cô.
Điều này khiến cô càng cảm thấy kỳ lạ hơn.
Cô suy nghĩ một chút, nói: “Em thấy Triệu Bắc dường như rất phụ thuộc vào cô ta, cô ta không phải chỉ là trợ lý thiết kế thôi sao? Nhưng khi em vừa đến công ty của anh, còn chưa kịp ngồi xuống thì cô ta đã bưng trà rót nước cho em. Sau đó còn chào hỏi em như chủ nhân đối đãi với khách vừa đến.”
“Lúc em hỏi Triệu Bắc mấy giờ anh họp xong, Triệu Bắc còn cố ý hỏi cô ta. Lúc sau em muốn biết thông tin về cuộc họp, Triệu Bắc cũng đi hỏi cô ta lịch trình cuộc họp, không phải Triệu Bắc mới chính là trợ lý đặc biệt của anh sao? Hay là cô ta mới thật sự là thư ký đặc biệt của anh đây? Có phải hiện tại cô ta còn hiểu rõ về lịch trình và nội dung công việc của anh hơn Triệu Bắc đúng không? Ngoài ra…”
Cô từ tốn nói: “Em ngồi trong văn phòng của anh trong nửa giờ, trong khoảng thời gian đó cô ta đã đi vào nhiều lần, lúc thì thêm nước, lúc thì mang cho em đồ ăn vặt. Cô ta thực sự xem em là khách, nhưng sự thật em lại không thể moi ra bất kỳ vấn đề trong đó cả.”
Sắc mặt Lương Triệu Thành cũng trở nên nghiêm túc.
Anh nói: “Anh sẽ điều tra.”
Lâm Khê "vâng" một tiếng.
Anh biết Triệu Bắc là chiến hữu của anh, hai người có tình cảm anh em vài chục năm, anh cũng cực kì tín nhiệm anh ấy. Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, cô vẫn nói: “Anh Lương à, thật ra em cảm thấy tính tình anh Triệu có chút phóng khoáng, anh ấy có năng lực rất tốt. Nhưng anh ấy cũng không quá cẩn thận, công ty của anh càng lúc càng lớn, anh có cần tìm một trợ lý chuyên nghiệp và thư ký mới hay không? Khi anh Triệu tự làm dự án thì sẽ càng có cơ hội phát huy năng lực chính bản thân mình.”
Nói xong dừng một chút rồi lại nói: “Thành thật mà nói, hôm nay chỉ cần tiếp xúc đơn giản và nghe lời anh ấy nói thì chắc hẳn Nguyễn Ngôn này là một nhân tài hỗ trợ rất có năng lực.”
Đối với những thứ khác trong công ty của anh, cô không nói nhiều.
Thật ra những điều cô vừa nói cũng đã quá nhiều, cũng may đối phương là anh, nếu là người đàn ông khác, có lẽ đã bắt đầu chê vợ mình ghen bóng ghen gió quản lý quá nhiều rồi.
Trong tương lai, những người đàn ông giàu có như vậy, cho dù đó là những người mới bắt đầu giàu có hay là phú nhị đại thì hầu hết bọn họ đều ghét những điều này.
Sau đó tất nhiên sẽ xảy ra mâu thuẫn vợ chồng!
Nếu thật sự cô có cảm giác như vậy thì thủ đoạn của Nguyễn Ngôn thật sự rất lợi hại.
Thậm chí cô ta hoàn toàn không tỏ vẻ quyến rũ Lương Triệu Thành, nếu không... anh cũng sẽ không hề cảm nhận được chút gì.
Lương Triệu Thành ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Không cần phải thử anh đâu. Anh đã chọn rồi nhưng vẫn chưa có người phù hợp, vì vậy anh đã để cho Triệu Bắc xem xét trước. Em yên tâm đi, anh sẽ không giao chức vụ trợ lý hoặc thư ký đặc biệt cho một người con gái chưa lập gia đình đâu.”
Không phải là vì cô ta mà là vì anh không thích có rắc rối.
Lâm Khê hừ nhẹ một tiếng, cất giọng nói: “Em có gì phải lo lắng. Nếu anh có thể dễ dàng bị người ta lôi kéo đi, em cũng không có gì ngạc nhiên.”
Lâm Khê nói xong lại dừng một chút và nói: “Anh nghĩ tại sao hôm nay em lại đến công ty để tìm anh? Là bởi vì em đã nhận được một lời mời đến triển lãm tranh từ Học viện Mỹ thuật Firenze vào tháng sáu, anh có biết người đó là ai không? Là giáo sư của học viện mỹ thuật, trong tương lai có thể là một bậc thầy sơn dầu hàng đầu trên thế giới đấy. Nếu em có hứng thú đến thì sẽ có thể đề cử em đến Học viện Mỹ thuật Firenze. Em nói với anh rồi, phàm là những gì liên quan đến hội họa, sự mê hoặc này rất khó có thể từ chối.”
Cô nói đến đây thì trong lòng đột nhiên "lộp bộp" một tiếng, vẻ hờn dỗi trên gương mặt lập tức tan biến.
Lương Triệu Thành nghe thấy cô nói như vậy, sắc mặt lại lập tức trầm xuống.
Bởi vì việc này đã quá quen thuộc.
Không phải là cô chưa từng có tiền án.
Lúc trước cô thề son sắt nói là muốn thi vào Học viện Mỹ thuật Hoa Thành, nhưng chỉ vì một chuyến đi đến Học viện Mỹ thuật Bắc Thành, sau đó gặp được Phó Vân Lương kia nên đã lập tức thay đổi mục tiêu ban đầu.
Bây giờ lại xuất hiện thêm Học viện Mỹ thuật Firenze, còn có một bậc thầy sơn dầu hàng đầu thế giới trong tương lai gì đó nữa?
Thành phố Bắc thì xa hơn một chú nhưng khoảng cách đó vẫn có thể có cách khắc phục, thế nhưng Firenze thì sao?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");