Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lâm Khê nhếch môi cười, nói: “Bớt lại đi, hay là vì sức hấp dẫn của ông Quách khá lớn.”
Cô nói xong thì nhìn Triệu Ức Tuyết, một lát sau lẩm bẩm nói: “Haiz, Ức Tuyết à, cậu có mạnh mẽ hơn nữa, thật ra tận hưởng sắc đẹp cũng không tệ, tình yêu sự nghiệp không bỏ cái nào, nhưng dù thế nào, không hợp thì tận hưởng xong thì thôi, đừng tự xem nhẹ mình, cho dù không hợp cũng tuyệt đối không phải là cậu không tốt, tiếp tục hưởng thụ sự nghiệp là được.”
Triệu Ức Tuyết nghe mà mặt ửng đỏ.
Lời này đương nhiên quá khác với quan niệm truyền thống, nhưng không hiểu sao lại khiến tim người ta đập thình thịch.
Cô ấy khẽ hừ một tiếng: “Miệng cậu ghê thật đấy, lúc cậu và tổng giám đốc Lương ở bên nhau có dám nghĩ như vậy không?”
Các cô từng nghe Lâm Khê nói, ban đầu cô gả cho Lương Triệu Thành là trước khi bà nội cô lâm chung mà định ra, xem như là ép duyên.
Nhưng nói thì nói vậy, các cô cũng biết Lương Triệu Thành vẫn luôn ở nhà họ Lâm, đoán giữa hai người khẳng định có tình cảm mới có thể kết hôn, nếu không người như tổng giám đốc Lương, anh thích Lâm Khê như vậy, chẳng lẽ tình cảm này lại có thể đột nhiên nảy sinh?
Ngẫm lại Lâm Khê mà nghĩ như vậy, tổng giám đốc Lương còn không ăn cô ư.
Có đôi khi Triệu Ức Tuyết cảm thấy lời Lâm Khê nói đều là đạo lý, nhưng có đôi khi lại cảm thấy, cô nàng này còn nhỏ vậy mà đã gả cho Lương Triệu Thành, cô có thể có bao nhiêu kinh nghiệm chứ, chỉ là lừa bịp người ta, cố tình nói được như vậy cho chắc, còn cô ấy thì cứ tin cô.
Triệu Ức Tuyết nói xong liền cảm thấy mình mê muội, sợ là đã bị cô mê hoặc, cô ấy ngồi dậy, đưa tay cầm ly nước trên đầu giường uống cho bình tĩnh một chút.
Lâm Khê nghe Triệu Ức Tuyết nói như vậy thì lại bật cười.
Cô nằm bò cười, Triệu Ức Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lâm Khê: “Cậu không nói, thật sự là vậy sao?”
Lâm Khê không nói.
Triệu Ức Tuyết liền nói: “Đến cả chuyện trong lòng mình tớ cũng nói với cậu rồi, cậu không nói với tớ, chơi xấu.”
Lâm Khê cũng cảm thấy nửa nói nửa không thì thật có lỗi với Triệu Ức Tuyết.
Không nói đến quan hệ của hai người, từ đáy lòng cô rất thích Triệu Ức Tuyết, cô thích người kiên định và chính kiến lại dịu dàng, hơn nữa, Quách Tự Văn là cô khiến Triệu Ức Tuyết quen biết, Triệu Ức Tuyết hỏi cô, chỉ cần không có ảnh hưởng gì không tốt, không có lý do gì cô lại không nói.
Cô nghĩ, bèn nghiêm túc nói: “Là thật, ban đầu là thấy sắc nên nảy lòng tham.”
Triệu Ức Tuyết đang uống ngụm nước, thiếu chút nữa khiến mình bị sặc.
Lâm Khê liếc mắt Triệu Ức Tuyết, không để ý tới cô ấy trừng mình, nói: “Là thật, cậu quen biết anh ấy là bởi vì tớ, cậu cũng đã biết con người anh ấy rất tốt, tôn trọng tớ, đối xử với tớ cũng rất tốt, nhưng ban đầu tớ và anh ấy hoàn toàn không có tiếp xúc gì. Con người anh ấy thoạt nhìn vừa hung dữ lại lạnh nhạt, cực kỳ kỉ luật, cảm giác đem đến cho người ta cũng rất cứng rắn cố chấp, tính cách như vậy không thể nói là không tốt, nhưng có lẽ không hợp với tớ. Nhưng lúc ấy tớ lại thích anh ấy, cho nên bèn muốn thử xem sao, thật sự không được thì chia tay, tớ biết giá trị quan này khiến rất nhiều người cảm thấy không đúng, nhưng tớ không thử thì làm sao biết anh ấy có hợp với tớ hay không, thử rồi mà thật sự không thích hợp, chẳng lẽ vẫn nhất định phải ép bản thân ở bên nhau hay sao?”
Ban đầu Triệu Ức Tuyết còn hơi bất ngờ khi hóng chuyện, nghe thấy lời phía sau liền im lặng, như đang suy tư gì đó.
Lâm Khê nhìn cô ấy, nghiêm túc nói: “Ức Tuyết, tuy tớ và ông Quách quen nhau lâu hơn cậu, nhưng thật ra đều là tiếp xúc về mặt công việc, có lẽ cũng không hiểu nhiều, nhưng nhìn cách hành sự và bối cảnh của ông ấy, quan niệm về mặt tình cảm của ông ấy có lẽ cũng giống tớ. Ông ấy thích cậu, ông ấy sẽ không quá kiềm chế tình cảm của mình, theo đuổi cậu, đối xử tốt với cậu đều là thuận theo tự nhiên, nhưng cậu đừng mong ông ấy sẽ như một số người đàn ông, theo đuổi cậu là lấy kết hôn làm tiền đề, cùng cậu yêu đương, hôn rồi ngủ là sẽ có trách nhiệm với cậu. Cho dù trong quá trình có vấn đề gì cũng có lẽ phớt lờ rồi kết hôn, đa phần là sẽ không, quan niệm và tình hình gia đình của ông ấy tớ càng không biết, cho nên tớ mới nói, nếu cậu thật sự yêu đương với ông ấy thì vẫn là phải nghiêm túc có trách nhiệm với chính mình, nghiêm túc có trách nhiệm với công việc và sự nghiệp của mình, như vậy sẽ không sai.”
Triệu Ức Tuyết cắn môi.
Lâm Khê thở dài, cũng cảm thấy nói quá mức trầm trọng, vừa định nói thêm câu gì thì cửa đã bị đẩy ra, thím Ngô đi vào: “Ai da, các cháu nói cái gì đấy, cái gì mà hôn rồi ngủ lại không chịu trách nhiệm, đây không phải là đùa giỡn lưu manh sao? Nào có cần loại đàn ông này chứ?!”
Thím Ngô làm mặt dữ, nói với Triệu Ức Tuyết: “Ức Tuyết, thím nói này, cháu đừng nghe nó bốc phét, nó và cậu Lương ở bên nhau, còn chưa bắt đầu đã đăng ký kết hôn rồi, hai người đăng ký đã vài tháng vẫn một người ở lầu trên một người ở lầu dưới, tay cũng chưa từng nắm. Nếu một người đàn ông chưa muốn kết hôn với cháu mà đã hôn môi lại còn này kia kia nọ, đó chính là tội đùa giỡn lưu manh!”
Nói xong lại nhịn không được mà lải nhải: “Thím nói này, ông Quách tuy đẹp mã, nhưng thương nhân Hồng Kông thì không đáng tin cậy, ai biết ông ấy có vợ hay bạn gái gì ở Hồng Kông không! Đừng bị lừa còn không biết, thím nói chứ, vẫn là ngoan ngoãn tìm một chàng trai bản địa ấy, không nói tới người khác, Triệu Bắc không tệ đâu! Thím thấy lúc cháu ở chỗ chúng ta, Triệu Bắc cần mẫn chạy tới đây không ít!”
Ban đầu Lâm Khê thấy thím Ngô vào thì còn kéo chăn che mặt, sợ bà ấy lải nhải về mình, nghe đến đó lại bật cười trong chăn, Triệu Ức Tuyết mặt đỏ rần, lấy một quyển sách từ trên giường ném về phía Lâm Khê, sau đó nằm xuống không nói gì, tuỳ ý Thím Ngô lầm bầm.
Đầu năm 1995.
Thi kỳ thi cuối kỳ xong chính là nghỉ đông.
Đây là kỳ nghỉ đông cuối cùng của bọn Lâm Khê ở Học viện Mỹ thuật Bắc Thành.
Ngoài ký túc xá tuyết bay lả tả, nhưng trong ký túc xá máy sưởi đầy đủ, nóng hừng hực.
Học kỳ hai đã là học kỳ cuối cùng của năm 4, hướng đi của năm người trong ký túc xá cơ bản đã được xác định.
Vương Nhiên muốn đi Pháp du học, là đến Học viện Mỹ thuật Paris.
Đương nhiên Lâm Khê về Tân An, cô đã chọn được chỗ thực tập, chính là cố vấn triển lãm của trung tâm văn hóa thành phố Tân An, trên thực tế, hơn phân nửa là trực thuộc, học kỳ một cô cũng đã mở một phòng vẽ ở Tân An.
Triệu Ức Tuyết cũng đi Tân An.
Cô ấy hiện vẫn là nhà thiết kế của xưởng sản xuất quần áo Hoà Nhã của Quách Tự Văn, nhưng sau khi tốt nghiệp, cô ấy định mở phòng làm việc, thành lập thương hiệu của mình, Lâm Khê vẫn là đối tác của cô ấy.
Bởi vì Quách Tự Văn đề cập việc bỏ vốn ra giúp cô ấy lập phòng làm việc, cô ấy không muốn phòng làm việc của mình có quá nhiều bút tích của ông ấy, khiến người nhà họ Quách và người ngoài đều cho rằng chẳng qua đó chỉ là quà Quách Tự Văn tặng cô ấy, cho nên không chút do dự mà từ chối, sau đó kéo Lâm Khê vào cùng.
Hơn nữa dù từ phương diện nào mà nói, cô ấy đều cảm thấy Lâm Khê hữu dụng hơn Quách Tự Văn nhiều, muốn tiền có tiền, muốn quan hệ có có quan hệ, muốn thiết kế có thể thiết kế, muốn nhân viên có nhân viên, cô ấy cần gì Quách Tự Văn tham gia nữa?
Năm 1994, quốc gia bắt đầu hủy bỏ phân công khi tốt nghiệp, có thể tự chủ chọn nghề nghiệp.
Tôn Minh Minh thấy Lâm Khê và Triệu Ức Tuyết đều muốn đến Tân An thì cũng tìm một công việc ở Tân An, là biên tập tranh minh hoạ ở một tòa soạn.
Còn lại chính là Chu Vân Vân.
Sau chuyện của Hứa Đan, Chu Vân Vân cũng chung sống với mọi người không tệ, trước giờ cô ta có thể chịu khổ, học tập cũng rất chăm chỉ, thành tích tốt nghiệp không tệ, được trường đề cử đến trường trung học thuộc Học viện Mỹ thuật Bắc Thành làm giáo viên.
Lần này Lâm Khê, Triệu Ức Tuyết, Tôn Minh Minh về nhà, khai giảng học kỳ sau sẽ không về trường mà là đến Tân An thực tập một khoảng thời gian, cũng chính là, học kỳ sau ký túc xá cũng chỉ còn lại Vương Nhiên và Chu Vân Vân.
Vương Nhiên rất không nỡ.
Cô ấy nói: “Hay là tớ cũng đến Tân An tìm một chỗ thực tập, ngẫm lại hơn nửa năm nữa tớ mới đi Paris, sau này không biết khi nào mới có thể gặp các cậu, ở lại trường học đúng là lãng phí.”
Nói xong cô ấy thật sự cảm thấy ý kiến này rất được, nhìn về phía Lâm Khê: “Tiểu Khê, không phải cậu mở phòng vẽ sao? Tớ không tìm chỗ thực tập gì nữa, cứ đến phòng vẽ của cậu làm việc lặt vặt là được.”
Lâm Khê cười nói: “Nếu cậu đến thì đương nhiên là tớ hoan nghênh, bởi vì phần lớn thời gian tớ không ở đó, tuy phòng vẽ đã mở, ban đầu cơ bản trong trạng thái bỏ không, chỉ là bán tranh cho mấy nhà nghệ thuật. Lần này tớ trở về, có rất nhiều việc cần hoàn thành, nếu có cậu, khẳng định tớ sẽ bóc lột cậu tới chết, chỉ là sợ gia đình cậu không chịu.”
Vương Nhiên muốn ra nước ngoài du học, gia đình cô ấy đương nhiên hy vọng nửa năm tới cô ấy đều ở lại thành phố Bắc, đừng chạy lung tung.
“Mấy tháng qua chả sao cả, quay về tớ sẽ xin ông Hầu, chờ ăn tết xong tớ sẽ qua.”
Trên người Vương Nhiên luôn có một sự bốc đồng, cười nói: “Cứ thế nhé, chừa chỗ cho tớ.”
Lần này Lâm Khê cùng Nhạc Minh Tư về Tân An.
Học kỳ trước, Tiểu Dã tốt nghiệp cấp hai đã về Tân An học cấp ba, thím Ngô đương nhiên cũng về cùng.
Lương Triệu Thành vốn dĩ gọi điện thoại nói muốn đến đón cô nhưng bị Lâm Khê nhiều lần ngăn cản.
Nguyên nhân không có gì khác, đường hàng không ở Tân An - thành phố Bắc sớm đã khai thông, hiện tại cô về nhà đều là đi máy bay, nhưng cấm tuyệt đối Lương Triệu Thành đi máy bay, nếu anh đến đây đón cô thì phải đi xe lửa ba mươi mấy tiếng đồng hồ đến, rồi lại đi ba mươi mấy tiếng đồng hồ trở về, vậy không phải là hành hạ cô, cũng hành hạ anh sao?
Cô nói: “Em đi cùng dì Nhạc, đi máy bay ba tiếng là đến, anh đến sân bay đón em là được, đừng tới đây.”
Lương Triệu Thành tâm trạng buồn bực mà tắt điện thoại.
Giờ anh mới biết “sau này cũng không được” ngồi máy bay là một chuyện phiền toái nhường nào.
Trên thực tế, công ty anh và bên khách hàng đã truyền ra lời đồn anh “sợ độ cao”, anh còn không được giải thích, thật là cay cú vô cùng.
Sợ độ cao?
Trước giờ anh chưa hề trải nghiệm cảm giác này.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");