Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bà ba tuổi đã cao, Lâm Khê bảo Trần Dã đưa bà về, chờ bọn họ ra cửa, sau đó lại tự mình lên lầu.
“Chị!”
Lâm Khê đang ở đại sảnh nhỏ luyện viết chữ, liền nghe thấy âm thanh “Thùng thùng” lên lầu, tiếp theo là tiếng kêu la của Trần Dã.
Cô quay đầu, nói: “Sao không ra ngoài chơi trong thôn một lát đi?”
Trần Dã trả lời câu hỏi của cô, nói: “Là bà ba kêu em trở về, bà ấy không yên tâm chị. Chị, chị không sao chứ?”
Bà ba bảo cậu hai ngày nữa nên thường xuyên ở bên cạnh chị gái, đừng để cho Trương Tú Mai và Chu Lai Căn tới bắt nạt cô.
“Không có gì.”
Lâm Khê cười nói: “Chị chỉ đang ở viết hợp đồng thuê nhà thôi, em nhìn xem, đây là viết cho người nhà họ Chu đấy.”
Cô đoán người nhà họ Chu nếu muốn cứu vãn lại tình hình hiện tại, có khả năng cao sẽ trả tiền thuê nhà, nhưng mà mặc kệ bọn họ có nghĩ như vậy hay không, cô cứ viết cho bọn họ một phần “hợp thuê nhà”mà bọn họ không có khả năng kham nổi nhưng vẫn phải nhận.
Trần Dã nhìn qua một cái, lại không có hứng thú gì, không vui nói: “Vì sao phải cho bọn họ thuê nhà? Chị, nhìn cái bộ dạng không biết xấu hổ kia của bọn họ, chị cho bọn họ thuê nhà, bọn họ cuối cùng cũng sẽ không trả tiền cho chị đâu, đến lúc đó còn không phải lại một khóc hai nháo ba thắt cổ sao, phiền muốn chết.”
Lâm Khê nhìn cậu một cái, nhìn biểu tình tức giận buồn bực của cậu, thở dài trong lòng.
Đứa nhỏ này chỉ sợ là đã nghẹn khuất, lo lắng hơn một tháng trời rồi.
Mới chỉ là thằng nhóc mười tuổi.
Cũng không biết nếu thật phát sinh theo hướng đi trong mộng, “Lâm Khê” sau khi bệnh chết, đứa nhỏ này trong giấc mộng kia sẽ biến thành cái dạng gì, dù sao cũng không có nhiều người giống Lương Triệu Thành.
Vừa ngẫm lại Lâm Khê liền cảm thấy khó chịu.
Chỉ mới ngắn ngủn mấy ngày, cô đã không còn cảm giác ràng buộc gì với nơi này nữa rồi, nhưng đối với người “em trai” này cũng nảy sinh ra cảm giác “trách nhiệm”.
Cô xoay người giúp cậu vuốt quần áo.
Áo thun xám ngắn tay đã nhỏ hơn một khúc, còn có một vài vết bẩn và vết rách.
Mấy tháng nay phỏng chừng cũng không có ai giúp đứa nhỏ này xử lý.
Tim cô bủn rủn một trận, nói: “Yên tâm, sẽ không thật sự cho bọn họ thuê nhà, số tiền thuê mà em thấy được viết trên này chỉ là sách lược mà thôi. Tiểu Dã, em phải nhớ kỹ, chuyện chúng ta thật sự muốn làm là chuyện gì, không thể cứ đụng phải chuyện gì là cầm gậy lên đi đánh người được, làm như vậy có đôi khi cũng có thể xử lý một vài chuyện, nhưng khẳng định sẽ ầm ĩ rất khó coi, ồn ào đến đau đầu muốn chết, hậu quả tương đối nhiều, trước đó số tiền cho mượn tám phần là không thu lại được, cho nên có đôi khi chúng ta cũng phải đi đường vòng một chút, mọi chuyện liền có thể giải quyết một cách êm đẹp.”
Đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc.
Cái người tên Chu Lai Căn kia vừa vô lại vừa âm ngoan còn dơ bẩn, Trương Tú Mai lại đối với Chu Lai Căn nói gì nghe nấy, nếu là cô trực tiếp trở mặt, lên mặt cầm gậy đuổi người, chặt đứt mọi ý nghĩ của bọn họ, tới lúc đó ai biết Chu Lai Căn có thể gây ra chuyện gì?
Nếu bọn họ ăn vạ nhất quyết không đi thì sao?
Nếu Trương Tú Mai muốn lấy cái c.h.ế.t để ép buộc thì sao? Lâm Khê dám nói, bà ta sợ là thật sự có thể dám tự tử.
Lỡ như bà ta c.h.ế.t rồi Chu Lai Căn lại kéo theo hai đứa trẻ tới nằm trước cửa nhà cô thì sao?
Dù sao người kia đúng thật là mẹ ruột “Lâm Khê”, ở thời điểm cô bệnh nặng còn đến đây chăm sóc cô hai tháng.
Hiện tại cô hết bệnh rồi, liền cường ngạnh mà bắt người ta cuốn gói chạy lấy người.
Còn có người nhà họ Hạ bên kia cũng đã bị buộc đến đường cùng.
Lỡ như người nhà họ Chu bị buộc đến không màng tất cả, liên hợp với người nhà họ Hạ, cùng nhau ở bên ngoài rải lời đồn, nói cô trong khoảng thời gian này đã cùng Hạ Hướng Viễn phát sinh ra những chuyện gì, còn có đám dân cờ b.ạ.c du côn vô lại đằng sau lưng người nhà họ Hạ nữa, đôi mắt của bọn họ sợ là cũng đang nhìn chằm chằm vào nhà của cô, ai biết lại có thể tìm tới bọn họ làm ra chuyện gì?
Bị thúc đẩy bởi lợi ích to lớn, Chu Lai Căn rõ ràng cũng không phải là người có ý thức pháp luật, lỡ như ông ta bị mua chuộc làm ra chuyện gì, Lâm Khê cũng không hiếm lạ.
Nguyên chủ thật sự là quá đáng thương.
Cô lắc đầu, thở dài, lại túm quần áo của Trần Dã, nói: “Mọi chuyện đều xong xuôi hết rồi, Tiểu Dã, ngày mai chúng ta cùng nhau đi dạo được không, chị tính mua thêm một vài bộ quần áo nữa.”
Cô vừa nói vừa cúi đầu nhìn vào đôi dép nhựa cũ nát trên chân Trần Dã, lộ ra bàn chân nhỏ hơi bẩn, tuy rằng có thể đây là cách ăn mặc bình thường của mấy đứa nhỏ vào mùa hè, nhưng cô nhìn xong trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu.
“Để chị đi lấy bản đồ, Tiểu Dã, em ngày thường hay đi ra ngoài, chỉ cho chị một chút những chỗ bình thường hay buôn bán đồ đi.”
Nhưng mà chờ hai người cầm bản đồ thảo luận xem nên chỗ nào mua đồ là tiện nhất, Lâm Khê cuối cùng mới nhớ tới sổ tiết kiệm của cô cộng thêm chút tiền mặt cũng chỉ còn lại 392 đồng và mấy hào.
Tối hôm qua mua đồ ăn đã tiêu bớt một ít.
Cho dù đây là những năm thập niên 90 nhưng nơi này là thành phố Tân An, chút tiền này hẳn là sẽ không mua được nhiều thứ lắm nhỉ?
Lâm Khê cắn răng, lẩm bẩm nói: “Tiểu Dã, em nói xem chúng ta có thể tìm khách thuê trọ ứng trước hai tháng tiền nhà tiếp theo được không nhỉ? Mà thôi, không được cũng phải thử xem, dù sao đã gây ra nhiều chuyện như vậy, người trong thôn đều biết chúng ta không có tiền, đều đưa cho thím Hà, Trương Tú Mai và người nhà họ Chu hết rồi, chúng ta không có tiền, muốn tìm khách thuê ứng trước tiền thuê nhà, không phải càng chứng minh được lời nói trước đó của chúng ta sao? Hơn nữa còn có thể ngăn chặn một chút, để đám người kia đừng tìm chúng ta vay tiền nữa.”
Trần Dã vẫn luôn nhìn chị cậu lẩm bẩm, thấy cô như người bị thần kinh mà lầm bầm lầu bầu, cuối cùng cũng nhìn chằm chằm về phía cô nói: “Chị, chị sẽ không lại cầm tiền đi cho người khác nữa chứ?”
“Này, nói cái gì đâu không.”
Lâm Khê duỗi tay túm lỗ tai Trần Dã, nói, “Sau này chúng ta phải cố gắng vì cuộc sống của mình mà sống cho tốt, đúng không? Muốn giúp đỡ người khác thì cũng phải ở trên tiền đề là chúng ta đã sống tốt, hơn nữa nhất định sẽ không giúp đỡ những người không có ý tốt đối với chúng ta!”
Trần Dã nhìn chằm chằm chị cậu vài giây, sau đó không rên một tiếng xoay người chạy về phía cửa nhà.
“Tiểu Dã!”
Lâm Khê gọi cậu, cậu cái gì cũng không nói đã lập tức chạy ra ngoài.
“Cái tên nhóc này.”
Lâm Khê thở dài, quên đi, tự mình cô một mình nghiên cứu cũng được, khoanh tròn vào một trung tâm thương mại trên bản đồ, lại đi đến kệ sách nhìn xem có quyển sách nào giới thiệu về thành phố Tân An hay không.
Ai biết mới vừa đứng trước kệ sách một chút, Trần Dã đã lặng yên không một tiếng động mà trở lại.
Trên tay cậu ôm một cái hộp, cẩn thận mà liếc mắt nhìn Lâm Khê một cái, ném cái hộp lên trên bàn, nói: “Cầm đi đi, cho chị.”
Lâm Khê sửng sốt.
Trong lòng ý thức được cái gì, nhưng vẫn đi qua, duỗi tay mở hộp.
Mười đồng, năm đồng, hai đồng, một đồng, còn có hai hào, năm hào, một hào, còn có thêm một đống tiền xu.
Bên trong thế mà có ít nhất cũng phải hơn vài trăm tờ.
Này chỉ sợ là không phải tiền tiêu vặt mà cậu tích lại?
Lâm Khê nhìn cái hộp tiền, trong lòng chua xót một trận, lại quay đầu nhìn vẻ mặt đen thui kiêu ngạo còn hơi mất tự nhiên kia, cô có chút buồn cười, muốn cười một tiếng, nhưng mắt mũi lại chua xót, nước mắt thiếu chút nữa đã chảy xuống.
Cô hít mũi, duỗi tay đóng cái hộp lại, sau lại sờ sờ nắp hộp, chờ cảm xúc bình ổn lại, quay đầu nhìn Trần Dã nói: “Được rồi, nhà chúng ta dù có nghèo cũng không đến mức đi dùng tiền của em, em tự cầm lấy mà dùng, nếu không phỏng chừng nắp quan tài của bà nội cũng đậy không được mà đội mồ sống dậy.”
Nói xong lại thở dài, nói: “Thu hồi lại đi, em ở trường học khi nào có gì cần dùng gấp thì lấy ra mà dùng. Nhà chúng ta vẫn còn vài trăm đồng, dùng để mua đồ ăn hoặc là mua quần áo, sinh hoạt hàng ngày hẳn là cũng đủ dùng, nếu còn không đủ thì tìm khách thuê nhà ứng trước một chút, còn phải gióng trống khua chiêng mà tìm bọn họ ứng tiền, thuận tiện đuổi người nhà họ Chu đi, chúng ta lại tìm thêm khách thuê trọ, như vậy là có thể trong một lần lấy được ba tháng tiền cọc cùng với một tháng tiền thuê nhà! Còn có gian phòng kia của anh Lương nữa, phải nhanh chóng tìm khách thuê thuê nhà mới được, như vậy cũng thu được tiền, lấy được ít nhất 5000 đồng, đủ cho chúng ta tiêu xài tới khai giảng rồi!”
Trần Dã nhìn chị cậu.
Nghe chị mình nói như vậy cũng không kiên trì, đưa tay ôm lại hộp tiền.
Lâm Khê ngược lại tò mò hỏi cậu: “Này, Tiểu Dã, tiền tiêu vặt của em còn rất nhiều nha, làm sao lại nhiều như vậy? Sao chị lại không có.”
Trần Dã phi thường khinh bỉ mà liếc mắt nhìn cô một cái: “Đó là bởi vì chị ngốc.”
Có tiền tự nhiên lại đưa không người khác làm gì?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");