Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân
  3. Chương 31
Trước /250 Sau

Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 31

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lâm Khê vốn đối với bà nội Lâm cũng không có cảm giác gì nhiều, chỉ cảm thấy bà ấy thật đúng là vì cháu gái mà rầu thúi ruột.

Lúc này trong đầu lại hiện ra hình ảnh một bà lão, tim giống như đột nhiên bị cái gì đó hung hăng nắm một chút.

Mà “Lâm khê” chân chính đã chết, mặc kệ bệnh c.h.ế.t trong giấc mộng kia hay là vừa mới c.h.ế.t mấy ngày trước, còn có Tiểu Dã, Lâm Khê ban đầu đã sinh ra ý thức trách nhiệm với cậu, cảm giác đó vào giờ phút này hình như lại càng nặng thêm vài phần.

Sau khi Lâm Khê rời khỏi nhà của Tôn Văn Thục, Huệ Huệ nói với Tôn Văn Thục: “Mẹ, hình như con cảm thấy chị Lâm đã thay đổi rồi thì phải?”

“Mẹ cũng cảm thấy con bé không còn giống trước kia nữa.”

Đồng Đồng vẫn luôn ở một bên dính trên người hai mẹ con bọn họ nói: “Nhưng mà con cũng rất thích chị Lâm bây giờ.”

Tôn Văn Thục ôm Đồng Đồng, cúi đầu cười, nói: “Nào có cái gì thay đổi đâu? Không phải vẫn đối xử tốt với các con giống như lúc trước sao?”

Sau khi để Đồng Đồng đi ra ngoài chơi một lát, Tôn Văn Thục mới nói với Huệ Huệ: “Trước đó mẹ còn lo lắng cho chị Lâm của con, hiện tại xem ra không cần quá lo lắng, Huệ Huệ, con về sau cũng nên học hỏi thêm chị Lâm của con đấy. Con bé không phải thay đổi, con bé có lẽ vốn đã như vậy, trước kia là bởi vì bà nội Lâm sinh bệnh, con bé không được vui vẻ, sau đó tình cảnh càng ngày càng khó khăn, bất đắc dĩ mới phải ứng phó với những người muốn tính kế con bé, hiện tại đã không cần lo lắng, con bé có thể mạnh mẽ hơn rồi, Huệ Huệ, tính tình của con rất ổn trọng, nhưng không đủ kiên cường, con vẫn còn có mẹ ở đây, cha con cũng rất thương con và Đồng Đồng, có chuyện gì cũng không cần phải sợ, giống như chị Lâm nói, phải đúng lý hợp tình, như vậy mới thản nhiên hào phóng hơn người khác.”

Ở quê dì ấy trọng nam khinh nữ rất ghê gớm.

Chồng dì ấy ở bên này làm ăn đi lên, lại kiếm được nhiều tiền, những người ở quê làm ra không biết bao nhiêu chuyện xấu, cái gì mà nhận nuôi rồi đưa cháu trai cho nuôi, thậm chí xui khiến chồng dì ấy ly hôn cũng có.

Dì ấy hy vọng con gái mình dù tính tình ổn trọng nhưng cũng phải đủ kiên cường, như thế mới có thể bảo vệ được bản thân, không bị người khác ảnh hưởng.

Huệ Huệ hiểu chuyện lại cân nhắc, Tôn Văn Thục vì giáo dục con gái, thuận tiện lấy chuyện Lâm Khê đến đây muốn ứng trước hai tháng tiền thuê nhà kể ra cho cô bé nghe.

Huệ Huệ nghe xong lại như nhớ tới cái gì, nói: “Nhưng mà mẹ, chị Lâm không phải là đã kết hôn với chú Lương sao? Nghe nói chú Lương tối hôm qua đã trực tiếp dọn đến nhà chị Lâm ở rồi. Mẹ, chú Lương có tiền như vậy, chị Lâm vì sao còn không đủ tiền xài, phải tới đây ứng trước tiền thuê nhà?”

Huệ Huệ biết Lương Triệu Thành có tiền, là bởi vì cô bé biết những dự án tốt của cha cô bé đều là chú Lương giao cho cha mình làm, vậy nên cha cô bé mới có thể kiếm được rất nhiều tiền, chú Lương như vậy không phải có tiền hơn sao?

Tôn Văn Thục cười, thầm nghĩ, cái này thì có hơi phức tạp.

Nhưng mở miệng lại chỉ nói: “Chú Lương có tiền thì cũng là tiền của chú Lương, còn không phải hai người họ chưa kết hôn sao? Huệ Huệ, về sau con cũng phải như vậy, tự mình giữ tiền của mình, đừng nghĩ tiêu tiền của người khác, phải nghĩ làm sao để bản thân có tiền mới được.”

Bên này Tôn Văn Thục đang nói chuyện với con gái, bên kia Chu Mỹ Châu lại khóc lóc trở về nhà, Trương Tú Mai nói chuyện với con gái.

Trương Tú Mai vừa nghe Chu Mỹ Châu nói Lâm Khê cho Huệ Huệ vòng cổ ngọc trai mà không cho cô ta, còn mắng cô ta “Muốn thì kêu cha mẹ mua cho” liền nóng nảy.

Nỗi uất ức ban đầu Chu Lai Căn vất vả lắm mới khuyên ngăn được “Ầm” một tiếng lại trỗi dậy, bà ta kéo tay con gái đi tìm Lâm Khê.

Nhưng vừa mới ra khỏi nhà, đang trên đường đi cầu thang bị gió thổi qua, lại nghĩ đến thái độ hai ngày trước của Lâm Khê, còn có những lời chồng khuyên, nhất thời mọi xúc động và tức giận đều lui xuống, bước chân chần chừ, lúc này đã xuống tới lầu hai rồi, bà ta quay đầu nhìn nhìn căn phòng cho thuê của một nhà bốn người Lý Toàn và Tôn Văn Thục, nghĩ đến chuyện của con gái bà ta xảy ra ở nhà của Tôn Văn Thục, ngọn nguồn cũng là do Lâm Khê đã tặng một cái vòng cổ ngọc trai cho Huệ Huệ, Lâm Khê sao tự nhiên lại tới tìm Tôn Văn Thục, và vì sao lại tặng vòng cổ ngọc trai cho cô bé?

Sự nghi ngờ trong lòng Trương Tú Mai dâng lên, do dự một chút, lập tức quyết định trước tiên không đi tìm Lâm Khê, quay đầu tính đi tìm Tôn Văn Thục hỏi một chút.

Nhưng có một vài lời không thể nói trước mặt con gái được, bà ta kéo con gái về nhà, tỉ mỉ hỏi rất nhiều vấn đề, không chỉ hỏi cho rõ ràng những chuyện vừa xảy ra, còn hỏi cô ta rất nhiều, ví dụ "Có nghe được là chị con và dì Tôn ở trong phòng nói cái gì hay không?" hoặc là "Lúc đi vào con có thấy biểu cảm của họ như thế nào hay không?"..., Những chuyện này Chu Mỹ Châu đương nhiên là hỏi một cái hết ba cái không biết, bà ta chỉ đành đuổi cô ta đi, vẫn là tự mình đi xuống tìm Tôn Văn Thục.

Lúc Trương Tú Mai mở cửa chuẩn bị đi tìm Tôn Văn Thục, trong lòng còn mang theo chút oán khí và bất mãn.

Chỉ là bà ta không nghĩ tới, đợi bà ta đi đến nhà Tôn Văn Thục gõ cửa sau đó đẩy cửa nhà ra, bên trong không chỉ có Tôn Văn Thục, mà còn có một người mà bà ta không hề muốn gặp, bà ba.

Bước chân bà ta ngưng lại, oán khí và bất mãn bỗng chốc bay đi, sắc mặt lập tức cứng đờ, tiếp theo bước chân theo bản năng muốn lui ra ngoài, nhưng một chân đã bước vào nhà, bà ta cảm thấy giờ mà lui lại thì quá đường đột, bà ba và Tôn Văn Thục ở bên trong đều đã quay đầu lại nhìn thấy bà ta rồi.

“Chị Tú Mai, chị đến rồi à?”

Tôn Văn Thục trước đứng lên, tiếp đón bà ta, nói: “Bà ba có đến đây, còn đang trò chuyện với bà ấy, chị mau vào ngồi đi.”

Trương Tú Mai không muốn đi vào, xấu hổ ậm ừ nói: “Nếu hai người đang nói chuyện thì chị cũng không quấy rầy.”

Chỉ là lời còn chưa nói xong đã bị Tôn Văn Thục kéo vào nhà.

“Chị Tú Mai, chị tìm em có phải có chuyện gì không?”

Tôn Văn Thục lôi kéo Trương Tú Mai ngồi xuống, mở miệng hỏi bà ta.

Trương Tú Mai ậm ừ, bị ánh mắt nghiêm khắc của bà ba lướt qua như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, oán khí và bất mãn ban đầu đã sớm không biết tiêu biến đến nơi nào rồi, càng không dám nhắc lại chuyện vòng cổ ngọc trai gì hết.

Song nhìn Trương Tú Mai ậm ừ nói không ra lời, bà ba lại có chuyện muốn nói.

Bà ấy nói: “Tú Mai, tôi nghe nói cô và người chồng sau kia của cô, cả đám con nhỏ cô sinh sau hiện tại đang sống tại căn nhà này của Tiểu Khê, ở của Tiểu Khê, ăn của Tiểu Khê, dùng cũng của Tiểu Khê, còn tiêu hết tiền của con bé, làm cho con bé hiện tại không thể không tìm khách thuê trọ để ứng trước tiền thuê nhà?”

Trương Tú Mai: “...”

Mặt của Trương Tú Mai lập tức đỏ bừng, còn không kịp biện giải, bà ba đã tiếp tục nói: “Tú Mai, tôi biết các người có nỗi khổ riêng, gả một người chồng sau nghèo nàn, sinh hoạt khó khăn, nhưng cho dù có nghèo cũng không thể ép buộc con gái cô nuôi không chồng và người một nhà các người được!”

“Thím ba, thím nghe chuyện này ở đâu ra?”

Trương Tú Mai đỏ mặt lên, cuối cùng cũng tìm được chỗ để nói, vội vàng nói, “Thím ba, người cũng biết, lần này con trở về là do nghe nói Tiểu Khê bị bệnh, không có ai chăm sóc nên mới trở về chăm sóc con bé, suốt hơn một tháng đó tới nay, Tiểu Khê bệnh liệt giường, đều là con giặt quần áo, nấu cơm, bưng trà, rót nước chăm sóc con bé. Tháng này con mang con của con tới đây là bởi vì con ở bên này chăm sóc Tiểu Khê, hai đứa nhỏ ở trong núi lại không có ai chăm sóc, không còn cách nào khác, chồng con mới mang theo mấy đứa nó tới đây, bọn họ lại đây, chồng con cũng ở bên này tìm được việc làm, kiếm được tiền lương, chỗ nào còn cần Tiểu Khê nuôi?”

“Phải không? Tôi sao lại nghe nói, các người mới đến đây hơn một tháng đã tìm Tiểu Khê đòi mượn 1000 đồng?”

Bà ba không quan tâm bà ta có âm mưu gì, vẫn lạnh mặt chất vấn nói.

Trương Tú Mai: “Cái kia, cái kia chỉ là bọn nhỏ vừa đến đây, nhất thời không có tiền sinh hoạt nên mới tìm Tiểu Khê vay mượn, chờ về sau yên ổn rồi, đương nhiên sẽ không cần nữa.”

“À, vậy đó chính là tạm thời vay mượn? Về sau sẽ trả chứ?”

Trương Tú Mai lại trở thành người câm, nói không ra lời.

Số tiền kia bọn họ đương nhiên là không tính trả lại.

Bà ba liền khẽ "hừ" một tiếng, nói: “Còn nữa, cô vừa mới nói chồng cô đều đã tìm được việc rồi, còn có cả tiền lương, vậy thì tính khi nào dọn ra khỏi nhà của Tiểu Khê?”

Trương Tú Mai lại nghẹn họng.

“Tú Mai, tôi nghe nói cô hiện tại gả cho người đàn ông họ Chu đúng không? Cả nhà các người đều là họ Chu.”

Bà ba không chút nào để ý tới Trương Tú Mai quẫn bách, hiển nhiên là không tính sổ hết toàn bộ là không bỏ qua, nói: “Cả gia đình các người đều thân thể khỏe mạnh, còn đã có công việc, cũng nên tự nuôi mình đi thì hơn, Tiểu Khê chỉ là một cô gái nhỏ, còn phải nuôi thêm một đứa trẻ, chỉ dựa vào chút tiền thuê nhà mà sống qua ngày, các người ở đây vài ngày thôi thì không nói, cũng không thể một mình chiếm một tầng lầu, ăn ở miễn phí mãi được, đây là cái đạo lý gì? Tuy rằng ông bà nội của Tiểu Khê đã qua đời, nhưng người của thôn Lâm Hạ chúng tôi còn chưa chết, năm đó chồng cũ của cô thây cốt còn chưa lạnh, cô liền bỏ lại con nhỏ và hai ông bà già, một mình đi tái giá, những việc này năm đó chúng tôi còn nhớ rất rõ, đôi mắt của mọi người đều còn rất sáng!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /250 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Linh Hồn Dưới Ánh Trăng

Copyright © 2022 - MTruyện.net