Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Anh ấy nhớ tới hôm đó mình bỗng nhiên từ nhiều năm trước lại trở về căn nhà thuê vừa âm u vừa tối đen nhà mình thuê.
Khuôn mặt quen thuộc của mẹ nhưng thực sự đã vô cùng xa lạ xa xôi xuất hiện trước mặt anh ấy, ôm lấy anh khóc lớn: “Viễn ơi, đây, đây rốt cuộc là chuyện gì? Mấy hôm trước không phải con vẫn còn tốt đẹp với Tiểu Khê sao? Sao nó lại nói đã chia tay với con, đính hôn với người khác rồi? Viễn, con mau đi tìm nó, Tiểu Khê mềm lòng nhất, nó rất mềm lòng, chỉ cần con tìm nó, nó sẽ làm lành với con, bọn con có tình cảm nhiều năm như vậy, sao nói chia tay là chia tay, nói đính hôn với người khác là đính hôn với người khác, con nhanh đi tìm nó đi.”
Lúc đó anh ấy vẫn thấy hơi chóng mặt, không biết mình xuất hiện ảo giác trong lúc ốm hay là chuyện gì.
Không biết tại sao lại trở về thời gian này năm đó, anh ấy căm thù nhất, rất nhiều năm sau nhớ lại thời gian này năm đó đều không nhịn được mà đau đớn co thắt.
Vì vậy anh ấy nhìn chằm chằm khuôn mặt của mẹ, nhất thời chưa tỉnh táo lại.
Sau đó lại nghe thấy một giọng nói vừa quen thuộc lại vô cùng xa xôi, kinh hoàng nói: “Mẹ, mẹ nói rõ ràng đi, Tiểu Khê cô ấy đính hôn với ai?”
Anh ấy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra đó là ai.
Quay đầu mới nhìn thấy em gái của anh ấy, Hạ Mỹ Liên.
“Lương Triệu Thành, chính là người thuê nhà của nhà họ.”
Anh ấy nghe thấy mẹ mình nói, “Viễn ơi, mẹ nhớ Tiểu Khê trước giờ không tiếp xúc gì với Lương Triệu Thành đó, nó cũng nói là ý của bà nội trước lúc mất, Viễn, con đi tìm nó đi, nói chuyện hẳn hoi với nó, nhà mình giờ chỉ nợ bên ngoài một trăm năm mươi nghìn đồng, chỉ cần trả hết tiền chúng ta có thể sống cuộc sống thoải mái, số tiền này đối với Tiểu Khê mà nói căn bản không tính là số tiền lớn, nhà nó có hai tòa nhà, tùy ý bán một tòa đi cũng được mấy trăm nghìn, trả hết tiền rồi chúng ta có thể lấy số tiền còn lại làm ăn, sống sung sướng, căn bản không cần chia tay Viễn à.”
“Đúng thế,”
Em gái anh ấy cũng khóc theo, cô ta nói với anh, “Anh, Tiểu Khê cô ấy yêu anh như vậy, anh đi cầu xin cô ấy đi, anh, anh mau đi tìm cô ấy đi, anh, cầu xin anh, cầu xin anh đó.”
Cô ta vừa hoảng vừa loạn túm lấy anh, dường như nói năng lộn xộn.
Nhà họ Lâm đã từng là một trong những nhà giàu lên nhờ phát triển đất đai ở thôn Lâm Hạ, do vậy cũng là một trong những nhà bị người khác để ý.
Cha của anh ấy là Lâm Thụ Hòe trước giờ đều thích chơi mạt chược, trước đây đánh cùng mấy người trong thôn cũng là để cho vui, nhưng sau khi giàu lên bị người khác để ý, niềm đam mê này liền trở thành bùa đòi mạng của ông ta.
Chỉ trong một đêm cá cược thua mấy trăm nghìn đồng, sau đó đem hết nhà cửa gán nợ cho người ta mà vẫn còn nợ một trăm năm mươi nghìn.
Một trăm năm mươi nghìn, nói nhiều thì rất nhiều, vào lúc này một người công nhân bình thường ở thành phố Tân An một tháng tiền lương mới có ba trăm đồng, một trăm năm mươi nghìn đồng không ăn không uống tích cóp hơn bốn mươi năm.
Càng huống hồ chủ nợ của ông ta đều là kẻ chuyên khiến người ta khuynh gia bại sản, tiền lãi không phải cao bình thường.
Nhưng nói nhiều đối với thành phố Tân An hiện tại cũng không tính là nhiều.
Thành phố Tân An được chỉ định thành đặc khu, giá nhà tăng vù vù, chỗ trung tâm thành phố, bất động sản mới mở giờ đã lên đến bốn năm nghìn đồng một mét vuông rồi.
Một trăm năm mươi đồng đối với người dân địa phương có đất giải tỏa hoặc làm ăn giàu có mà nói cũng không tính là nhiều.
Ví dụ như nhà họ Lâm, tòa nhà cho thuê của nhà họ Lâm, một tòa nhà đó nếu giờ bán đi thì ít nhất cũng có thể bán được mấy trăm nghìn đồng.
Đây là điều mà cha mẹ và em gái anh ấy liên tục nhắc đi nhắc lại.
Bọn họ đặt hết tất cả hi vọng giải quyết cảnh nghèo khó của gia đình cũng như khó khăn bị xiết nợ lên người Lâm Khê, hoặc có thể nói rằng chuyện kết hôn của Lâm Khê và anh ấy.
Lúc đó nhà họ Hạ đã không còn gia sản, ở căn nhà rẻ mạt nhất, ăn bữa nay lo bữa mai, chỉ buổi tối cha mới dám lén lút về nhà một chuyến, ban ngày không thấy bóng dáng đâu, dựa vào bản thân anh ấy để trả nợ là điều không thể.
Họ hàng đều đã vay mượn một lượt, nhìn thấy bọn họ đều đã trốn cả đi.
Cha mẹ anh ấy, con còn có em gái, hi vọng duy nhất để đổi đời của họ chính là Lâm Khê, nói chỉ cần anh và Lâm Khê kết hôn thì vấn đề của gia đình bọn họ sẽ được giải quyết, tiền đồ của anh ấy cũng sẽ không bị hủy, cũng không cần tới công trường chuyển gạch, chỉ cần Lâm Khê chịu bán một tòa nhà, một trăm năm mươi nghìn đồng chỉ là một phần rất nhỏ, trả nợ rồi thì số tiền còn lại có thể lấy làm tiền vốn làm ăn.
Ha.
Hạ Hướng Viễn từ trong ký ức tỉnh lại, đứng trước mặt Lâm Khê.
Hôm đó anh ấy đã trực tiếp rời khỏi nhà.
Đương nhiên không đi tìm Lâm Khê.
Chỉ có điều không ngờ cách mấy hôm lại vô tình gặp được cô.
Anh ấy vốn định quay người rời đi.
Trước khi anh ấy xử lý xong toàn bộ chuyện nhà họ Hạ thì anh ấy không định gặp cô.
Không có ý định cũng không có tâm trạng.
Nhưng lúc trước rõ ràng đã nghĩ như vậy, nhưng chân lại giống như bị đóng đinh, đóng chặt trên mặt đất, bất động.
Anh ấy nghĩ, thôi vậy, vậy thì đứng ở đây đợi cô rời đi.
Sau đó anh ấy nhìn thấy cô vừa chậm rãi đi về phía này, vừa giống như ngắm nhìn gì đó xung quanh.
Lúc này cô quay lại chính diện, chiếc ô lớn đặt trên vai, cuối cùng anh ấy cũng nhìn thấy mặt cô.
Tuy ánh nắng chói chang, còn khuôn mặt của cô bị che dưới bóng của chiếc ô nhưng cũng đủ để anh ấy nhìn rõ cô.
Giống như trong kí ức nhưng hình như lại có gì đó không giống.
Cô đang ngắm nhìn nhà cửa hai bên đường, thỉnh thoảng sẽ dừng lại tỉ mỉ nhìn thêm một chút, đem theo sự hiếu kì, giống như lần đầu tiên nhìn thấy vậy, vẻ mặt đó là thích thú không mang chút u sầu nào.
Còn xinh đẹp và đáng yêu hơn cô trong kí ức từ lâu đã mơ hồ, đã ố vàng.
Nhưng đây là cô sao?
Anh ấy bối rối.
Kí ức lại dần dần sống lại, anh ấy nhớ nửa năm sau khi nhà mình xảy ra chuyện, bà cô ấy cũng ốm rồi qua đời, thời gian đó ánh mắt của cô luôn là bi thương sợ hãi, vừa đau khổ vừa đấu tranh không ngừng, chình vì vậy anh ấy đồng ý chia tay với cô, nhưng sau mỗi một ngày làm việc trên công trường, anh ấy lại muốn gặp cô, lúc đó anh ấy vẫn là một thằng ngốc lỗ mãng.
Sau đó anh ấy nhìn thấy cô cuối cùng cũng chú ý tới căn nhà này, ánh mắt di chuyển tới đây, nhàn tản ngắm nhìn căn nhà, sau đó bất ngờ rơi xuống cơ thể của anh ấy.
Cô cuối cùng cũng nhìn thấy anh ấy rồi.
Ánh mắt hai người va chạm như vậy đấy.
Anh ấy nhìn thấy cô ngây người, sau đó là kinh ngạc, lưỡng lự rồi không biết phải làm sao.
Anh ấy cuối cùng vẫn quyết định đi qua đó.
Thực ra ở kiếp trước lần đó anh ấy không đi tới, bởi vì cho dù là chuyện hai người chia tay, chuyện kết hôn của cô, tất cả mọi chuyện của hai người anh ấy đều là người bị động, ngoại trừ việc rời đi cuối cùng của anh ấy.
Có rất nhiều chuyện đã nhạt dần đã mơ hồ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn là một vết thương đầy sẹo.
Anh ấy đi về phía cô, ánh mắt khóa trên khuôn mặt cô, đi đến trước mặt cô thì dừng lại, hai người cứ nhìn nhau như vậy một lúc lâu.
Rốt cuộc anh vẫn lên tiếng trước, hỏi cô: “Đi từ đâu đến vậy? Giờ chuẩn bị về nhà hả?”
Người trước mặt này dù sao vẫn là một cô bé.
Còn là cô bé trước đây anh ấy đã từng nâng trên tay, đặt trong tim.
Tuy rằng đó đã là chuyện rất lâu rồi.
Sau đó nhìn thấy vẻ mặt của cô phải gọi là đặc sắc.
Nhưng thực sự kì lạ, trên khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc vừa lạ lẫm ấy, bối rối, do dự, hiếu kì, phòng bị, kinh ngạc đều có cả, nhưng tuyệt đối không có vẻ bi thương buồn bã, còn có sự lưu luyến và ỷ lại đối với anh ấy trong kí ức.
Là kí ức của anh ấy sai sao?
Trong kí ức, chỉ mình anh mơ tưởng mà tô đẹp thêm tình cảm của cô dành cho anh ấy ư?
Lâm Khê cảm nhận được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh ấy trên khuôn mặt mình.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");