Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân
  3. Chương 40
Trước /250 Sau

Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 40

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ánh mắt này quả thực giống với ánh mắt lúc ban đầu của Lương Triệu Thành, chỉ có điều một người trầm ngâm đem theo sự quen thuộc muốn kéo lại gần, một người thì lại hờ hững muốn giải thoát.

“Ừ, vừa mới từ ủy ban thôn ra, anh thì sao? Sao lại ở đây?”

Lâm Khê rất nhanh điều chỉnh lại bản thân.

Nếu anh ấy đã bình tĩnh như vậy, giống như chào hỏi với một người quen biết, đó là điều cô mong mà không được, chỉ coi như chẳng biết gì cả, coi anh là một người bạn có chút quan hệ trước kia là được.

“Tới xử lý chút việc.”

Anh ấy nói, “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”

“Không cần đâu.”

Lâm Khê khoát tay, cố gắng cười tự nhiên, “Anh làm việc của mình đi, có một đoạn đường em tự về nhà là được, tạm biệt.”

Lâm Khê nói xong thì giơ ô thẳng lên, định đi qua anh để đi về.

Nhưng chưa đi được mấy bước, anh ấy lại lên tiếng.

Anh ấy hỏi cô: “Gần đây sống có tốt không?”

Ánh mắt của anh ấy vẫn luôn khóa trên mặt cô, Lâm Khê thầm thở dài, cô lại đặt ô lên vai, nhìn bóng cây cách đó mấy bước, chỉ tay qua đó rồi nó: “Cũng được, hay là chúng ta ra chỗ kia nói chuyện?”

Nếu đã muốn nói chuyện, vậy thì tới chỗ bóng mát nói mấy câu vậy.

Hạ Hướng Viễn nhìn cánh tay thon dài của cô nhấc lên, ngón tay như cọng hành non chỉ về bên phải, cũng không biết có phải do ánh nắng quá chói chang hay không mà anh ấy nhìn thấy tay của cô trắng mịn đến phát sáng, tươi non dưới ánh nắng mặt trời, lại sống như hòa lại làm một, trong thoáng chốc anh thấy hơi đau đầu.

Trước khi gặp cô, anh ấy vẫn luôn cho rằng cách mấy chục năm rồi, cô chỉ là một kí ức của anh ấy, anh có thể rất lí tính xử lý chuyện của cô, giống như xử lý những chuyện khác, chính vì vậy anh trở về nhiều ngày như vậy, đều không lựa chọn đi gặp cô, bởi vì anh cảm thấy không cần thiết.

Nhưng giờ đây nhìn thấy cô đứng trước mặt, giống như một đóa hoa mềm mại vừa mới nở dưới sương sớm, tỏa sáng dưới nắng mặt trời, trái tim vốn đã tĩnh lặng như tờ của anh dường như lại dần dần sống dậy.

“Ban nãy nhìn thấy em và Lương Triệu Thành, em cùng anh ta ra khỏi ủy ban thôn sao?”

Anh ấy đi cùng cô tới dưới gốc cây, nhìn vào mắt cô, nói chậm rãi, “Nghe nói hai người đính hôn rồi, dự định bao giờ kết hôn?”

Anh nhớ kiếp trước bỗng nhiên cô nói với mình cô đã kết hôn, hình như không có chuyện đính hôn.

Lâm Khê cảm thấy Hạ Hướng Viễn kì lạ sao sao vậy.

Nhưng lại cảm thấy anh ấy hình như không có điên cuồng, anh ấy cứ nhìn cô, giống như nghiên cứu gì đó, lại giống như thông qua mình mà nhớ về chuyện nào ấy, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại kiềm nén cảm thấy không thoải mái.

Cô nghiêng người tránh ánh mắt của anh ấy, “Ừ” một tiếng, cười nói: “Đúng vậy, đính hôn trước lúc bà mất, kết hôn chắc cũng là chuyện sớm muộn, hiện tại như vậy cũng rất tốt.”

Hạ Hướng Viễn: “Chỗ mẹ em với cha dượng thì sao? Em đính hôn, bọn họ có phản ứng như thế nào?”

Lâm Khê nghe anh ấy hỏi như vậy, không khỏi kinh ngạc nhìn anh ấy.

Anh ấy nói chuyện cô đính hôn, sắc mặt không có chút kích động nào, giống như chẳng có chút đau khổ hay bất ngờ gì cả, nhưng vế sau hỏi lại là phản ứng của nhà họ Chu.

Cô suy nghĩ rồi nhìn anh ấy, đem theo ý dò xét từ từ nói: “Bọn họ? Bọn họ như bị điên vậy, mấy hôm trước còn nói với em, nói em và em trai ở một mình không an toàn, đòi đem cả nhà tới ở nhà em, em còn nghe Tiểu Dã nói, bọn họ bàn riêng vốn còn muốn để em cưới Chu Gia Lương.”

Cô nhìn thấy anh ấy nhíu mày, ánh mắt xuất hiện sự chán ghét.

Cô nhìn anh ấy im lặng một lúc lâu mới lên tiếng nói: “Tiểu Khê, mặc kệ mẹ anh với em gái anh, bọn họ có tới tìm em không, nói với em điều gì em cũng đừng để ý tới bọn họ, sau này cũng đừng cho tiền bọn họ. Chuyện của cha anh, anh sẽ giải quyết, không cần em dùng tiền làm bất cứ chuyện gì, em bỏ qua hết những chuyện nhà họ Hạ đi. Tuy nhiên,”

Anh ấy nói chầm chậm, “Không biết em có nghe nói không, ở một số nơi có một chút thói xấu chính là con trai con gái, dù có yêu con gái tới đâu nhưng con gái sinh ra là để đổi lấy tiền cho con trai, tiền ra ngoài làm việc kiếm được cũng đều gửi hết cho nhà, tiết kiệm tiền để em trai lấy vợ, tất cả tài sản trong nhà đều là của con trai. Tiểu Khê, mẹ em có lẽ cũng có chút tình cảm với em, nhưng bà ta còn có Chu Mỹ Châu, Chu Gia Bảo, nghe nói đứa con trai đó là mạng sống của bà ta, em rất có tiền, nhưng Chu Mỹ Châu và Chu Gia Bảo lại rất nghèo, lấy tiền của em cho Chu Gia Bảo, đối với mẹ em mà nói đều là chuyện đương nhiên, vì vậy bảo vệ bản thân cho tốt, đừng để tình cảm che mắt. ”

Lời nói này ấy vậy mà gần tương tự như lời của Tôn Văn Thục.

Lâm Khê thực sự kinh ngạc.

Hạ Hướng Viễn này không hề vì cô đính hôn với người khác mà hoàn toàn cắt đứt với cô, xem xem em gái Hạ Mỹ Liên của anh ấy điên cuồng biết bao.

Anh ấy nói trước với cô đừng lo lắng anh ấy sẽ làm gì cô, triệt tiêu phòng bị của cô đối với anh ấy, sau đó lại khuyên cô phải đề phòng Trương Tú Mai và người nhà họ Chu.

Chuyện này?

Điều này quả thật hoàn toàn khác với điều cô tưởng trước đây.

Lâm Khê cười nói, “Vì vậy em đã đuổi họ đi rồi.”

Sau khi Lương Triệu Thành và Lâm Khê tách nhau ra thì đi về phía trước mấy bước, quẹo một chút rồi quẹo thêm chút nữa ở một tòa nhà là đến đường lớn ra khỏi thôn.

Công ty anh cách thôn Lâm Hạ không xa, người bình thường đi có thể phải mất nửa tiếng, nhưng Lương Triệu Thành người cao chân dài, bình thường hơn mười hai mươi phút là tới nơi, vì vậy anh không lái xe tải nhỏ của công ty về, cứ để ở công ty, tiện cho những người khác cần lái.

Tuy nhiên anh nghĩ đến Lâm Khê cầm ô đen, dáng vẻ ủ rũ dưới ánh mặt trời, lòng thầm nghĩ có lẽ trong nhà mua thêm một chiếc xe nữa cũng được.

Anh nghĩ như vậy liền quay đầu lại nhìn.

Sau đó từ xa anh liền nhìn thấy Lâm Khê đứng bên đường, Hạ Hướng Viễn từ căn nhà bên tay trái đi về phía cô, hai người nói chuyện, sau đó cô chỉ tay về một cái cây bên phải đường, hai người cùng đi tới dưới bóng cây nói chuyện.

Anh nhìn thấy hai người nói chuyện rất lâu, thậm chí còn nhìn thấy cô ngẩng đầu nhìn người kia cười.

Rõ ràng rất xa nhưng chỉ hận mắt anh quá tốt, anh ấy vậy mà nhìn rõ rành rành.

Mặt anh bỗng chốc sầm xuống.

Rõ ràng đối diện với hai người kia không làm chuyện gì, nói chuyện cũng cách hai bước chân, rất là quy củ, nhưng anh lại không vui cho nổi, hơn nữa vì nụ cười đó của cô, tức giận sôi trào như ngọn lửa cháy đượm, còn hơn cả lúc nghe thấy trong điện thoại Triệu Bắc nói Lâm Khê và Hạ Hướng Viễn vẫn còn dính dáng với nhau, cảm xúc còn lớn hơn lúc đó, lúc ấy chỉ là phiền chán nhưng là phiền chán lạnh lùng, còn bây giờ là tức giận không vui.

Với tính cách của anh vốn là nên xoay người rời đi.

Mấy ngày hôm nay tiếp xúc với Lâm Khê không phải không hiểu cô, ban ngày ban mặt như này, lại ở còn ngoài, còn có thể xảy ra chuyện gì hay sao?

Nhưng bước chân như mọc rễ, không đi nổi.

Sau đó anh nhấc chân bước từng bước lớn đi về phía hai người đó.

Lâm Khê đang nói chuyện với Hạ Hướng Viễn, cảm giác thấy gì đó nên hơi quay đầu, sau đó giật mình nhìn thấy Lương Triệu Thành đang đi về phía mình, chỉ còn cách vài bước, cô còn chưa tỉnh lại khỏi cơn giật mình, anh đã đứng trước mặt cô rồi.

Lâm Khê:

Nhìn sắc mặt sầm sì của anh, bỗng dưng Lâm Khê lại nhớ đến một câu, “bắt gian tại giường”, phì, cái gì vậy chứ.

Hạ Hướng Viễn ngừng nói nhìn Lương Triệu Thành, Lương Triệu Thành lướt nhìn anh ấy một cái, ánh mắt dừng trên người Lâm Khê, Lâm Khê lập tức nhìn anh cười, tiến lên đưa ô cho anh, nói: “Anh Lương, anh đến rồi, lúc nãy anh bảo em ở đây đợi anh, em liền ở đây đợi anh, chẳng ngờ lại gặp Hạ Hướng Viễn, anh giúp em cầm ô đi, ô nặng quá, chúng ta về thôi.”

Lương Triệu Thành nghiêm mặt giúp cô cầm ô, cô rất tự nhiên mà dựa vào người anh, khoác lấy tay anh sau đó quay đầu nhìn Hạ Hướng Viễn cười nói: “Tụi em về đây, cảm ơn anh, bảo trọng.”

Tất cả động tác của Lâm Khê đều liền mạch dứt khoát.

Nhưng đợi hai người rời khỏi đó đi vào chỗ rẽ, cô lập tức rút tay ra khỏi tay anh như phải bỏng.

Giữa mùa hè, cô mặc váy áo cộc tay, anh mặc áo phông ngắn tay, ban nãy cô vừa khoác tay anh, lập tức cảm giác được sự dính dớp, nóng bỏng cũng như khỏe khoắn trên cánh tay anh, cô trước đây cũng đã khoác tay nhiều nam giới, cha cô, chú cô, bạn nhảy trong bữa tiệc, rất nhiều, nhưng chưa từng cảm giác thấy, lần này vừa động vào là nhịp tim trở nên khác thường.

Vì vậy vừa rời khỏi ánh mắt của Hạ Hướng Viễn, cô liền hoảng loạn rút tay ra khỏi cánh tay anh.

“Ban nãy vô tình gặp phải anh ấy.”

Cô giải thích với anh, nói, “Chỉ nói mấy câu, tuy nhiên tôi thấy anh ấy cũng đã từ bỏ rồi, anh ấy nhắc tới chuyện đính hôn của chúng ta cũng không có gì cả, chỉ là dặn tôi cẩn thận người nhà họ Chu.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /250 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nông Phu Hung Mãnh

Copyright © 2022 - MTruyện.net