Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chuyện trả tiền, Hà Quế Phân đã bàn bạc qua với Hạ Hướng Viễn, tiền đó cũng là Hạ Hướng Viễn đưa cho bà ấy.
Bình thường Hạ Hướng Viễn đều đi sớm về trễ, cho dù là ở nhà cũng chỉ đóng cửa ở trong phòng mình làm việc.
Nhưng hôm nay khi Hà Quế Phân quay về lại thấy con trai mình đang ngồi ở nhà chính uống nước.
Hà Quế Phân thở dài.
Thời gian này anh ấy cứ như biến thành một con người khác, trừ việc bôn ba đủ kiểu ở bên ngoài, từ trước đến giờ đều chưa từng nhắc đến Tiểu Khê, bà ấy nhắc đến anh ấy cũng không tiếp lời.
Nhưng càng là như vậy thì lại càng để ý.
Bà ấy dịu dàng nói với con trai: “Viễn à, mẹ đã đưa tiền cho Tiểu Khê rồi, đứa bé đó vẫn lương thiện như vậy, đối xử với mẹ vẫn không có gì khác trước, cũng không hỏi mẹ về cha con và những việc khác trong nhà.”
Chồng đánh bạc khiến cả nhà lụi bại, sau đó lại phạm phải tội như vậy, bị bắt vào trong tù, mặc dù trong nhà đã tốt hơn một chút, nhưng ánh mắt người ngoài nhìn bà ấy vẫn có chút khác thường.
Bà ấy nói: “Hướng Viễn, mẹ tin tưởng con, cuộc sống của chúng ta hiện giờ đã tốt lên rồi. Mẹ nói là nếu như, nếu như có thể thì con có thể bù đắp lại với Tiểu Khê được không?”
Nói rồi bà ấy dừng lại một chút, sau đó tiếp tục: “Hướng Viễn, mẹ biết trước đây Tiểu Khê muốn chia tay với con có thể là vì trong lòng còn có chút vướng mắc, nhưng từ nhỏ con đã nhìn con bé lớn lên, biết tính cách của con bé, con bé do một tay bà nội nuôi dưỡng, lại không có những người thân trưởng bối khác.”
“Bà nội con bé bị bệnh đến như vậy, có yêu cầu con bé không thể không nghe theo. Nhưng cho dù là như vậy, lúc đó tất cả mọi người đều hận không thể không quen biết chúng ta, có thể tránh xa bao nhiêu thì tránh xa bấy nhiêu.”
“Nhưng Tiểu Khê chưa từng chê bai chúng ta, còn âm thầm đưa tiền tặng đồ cho chúng ta. Lúc đó mẹ cũng là bị ép đến sốt ruột nên mới luôn làm khó con bé, thực ra thì con bé cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, bà nội lại qua đời.”
Hà Quế Phân vừa nói, vừa cảm thấy có chút chua xót.
Nhưng bà ấy nói những điều này chủ yếu là vì con trai.
Vì để con trai có một bậc thang để đi xuống.
Hơn một tháng nay, cuộc sống của bà ấy trải qua nhiều biến cố như vậy, mặc dù dường như con trai đã trở nên giỏi giang hơn, nhưng lại khiến bà ấy cảm thấy vô cùng xa cách lạ lẫm.
Điều này khiến bà ấy thấy rất bất an.
Hạ Hướng Viễn im lặng một lúc mới lên tiếng: “Mẹ qua đó có gặp Lương Triệu Thành không?”
Thời gian này anh ấy bề bộn nhiều việc, nhưng thực ra trong lúc rảnh rỗi lại chưa từng bỏ sót tình hình của Lâm Khê.
Không nghe được tin tức cô và Lương Triệu Thành kết hôn hay ly hôn, nhưng lại nghe được tin mẹ ruột của cô và người nhà họ Chu chuyển ra khỏi nhà cho thuê của nhà họ Lâm đến ở nhà bằng lều để thuê nhà giá rẻ.
Sau đó cô đi học lại lớp mười hai.
Tất cả những chuyện đó hoàn toàn không giống với trí nhớ của anh.
Hà Quế Phân cẩn thận nhìn con trai, thở dài nói: “Gặp rồi, nhưng mẹ thấy hai người họ cũng không phải kiểu quan hệ đó. Hướng Viễn, mẹ cảm thấy chuyện này con có thể trực tiếp đi tìm Lương Triệu Thành nói chuyện, mẹ luôn thấy hôn ước của hai người họ có điều kỳ lạ, có lẽ căn bản không phải là thật.”
“Nói cái gì mà nói!”
Một tiếng ‘ầm’ vang lên, cửa phòng mở ra, Hạ Mỹ Liên xông vào.
Cô ta hung tợn nói với mẹ mình: “Mẹ, không phải con đã nói với mẹ rằng Lâm Khê vốn không phải người như trước kia thể hiện ra trước mặt chúng ta. Ngày đó con đi cầu xin cô ta, cô ta hoàn toàn trở mặt, con cầu xin cô ta nể mặt trước đây nhà chúng ta đối xử với cô ta không tệ, trước đây anh đối xử rất tốt với cô ta để giúp đỡ chúng ta, nhưng cô ta đối xử với con thế nào? Trực tiếp tạt nước lên cả người con, đánh con đuổi ra ngoài.”
Cô ta nói xong cũng quay sang nhìn Hạ Hướng Viễn, oán hận nói: “Anh, anh đừng bị cô ta lừa gạt nữa, cô ta vốn là một tên lừa đảo, một con hồ ly tinh vô tình vô nghĩa. Trước đây đã từng lừa anh suốt mười năm, anh vừa xảy ra chuyện cô ta lập tức đá anh luôn, bây giờ đã sống chung với cái tên họ Lương đó rồi, ai biết được hai người họ có phải đã sớm ngủ cùng với nhau rồi không?”
“Mỹ Liên!”
Sắc mặt Hà Quế Phân thay đổi, ngăn cô ta lại.
Hạ Hướng Viễn lại hờ hững nhìn Hạ Mỹ Liên, không nói gì.
Nhưng chỉ cái nhìn này lại khiến Hạ Mỹ Liên cảm thấy ớn lạnh từ tận đáy lòng, không nói nữa, nhưng trong lòng lại càng hận hơn.
Hận Lâm Khê.
Hạ Hướng Viễn không hề muốn để ý đến Hạ Mỹ Liên.
Anh ấy nghĩ đến chuyện khác.
Nếu như anh ấy nhớ không nhầm, khi còn nhỏ Lâm Khê và em gái mình có quan hệ rất tốt, giống như chị em ruột vậy. Mặc dù em gái không thể hiện ra rằng bản thân rất thích cô, nhưng Tiểu Khê thực sự đối xử với cô ta rất tốt.
Mỹ Liên đến tìm cô, cầu xin cô, cô lại tạt nước vào cả người cô ta, đuổi đánh cô ta ra ngoài.
Anh ấy nghĩ đến kết cục kiếp trước của cô, chuyện mà em gái anh ấy làm với cô, còn có sự thay đổi sau khi anh quay về lần này, những chuyện xảy ra với cô anh ấy rất khó để không nghi ngờ. Có phải cô cũng giống như anh ấy, cũng là từ đời sau quay về không?
Nhưng ở kiếp trước cô đã c.h.ế.t từ rất sớm rồi, chắc chắn là không giống như anh ấy.
Trước đó anh ấy vẫn luôn rất bận, trước khi chuyện của nhà họ Hạ được giải quyết anh ấy không muốn đi gặp cô.
Hoặc là theo bản năng, anh ấy vẫn đang đợi tin cô và Lương Triệu Thành chia tay.
Lại nói về nhà họ Lâm.
Trong lúc Hạ Hướng Viễn đang nghĩ đến sự thay đổi của Lâm Khê, trong lòng Lâm Khê cũng đang tràn đầy nghi hoặc.
Có điều cô không quá để ý đến chuyện của Hạ Hướng Viễn, chỉ cần anh ấy không đến dây dưa với cô, không dây dưa với quá khứ, không có ác ý với cô, cô sẽ tình nguyện vẽ một dấu chấm hết cho những chuyện trong quá khứ.
Cho nên cô nhanh chóng khôi phục tinh thần, sau đó cảm nhận được sự tức giận trên gương mặt Lương Triệu Thành và áp suất thấp mà anh tỏa ra.
Cô lập tức tỉnh ngộ, nhận ra mình nói chuyện của Hạ Hướng Viễn ở trước mặt anh có chút không ổn.
Cô cân nhắc một chút rồi giải thích với anh: “Tôi chỉ hơi bất ngờ về những chuyện này, nhưng mà anh yên tâm, những lời tôi nói với thím Hà trước đó hoàn toàn là lời khách sáo, tôi sẽ không dính dáng gì đến nhà bọn họ.”
Lương Triệu Thành nhìn cô.
Ánh mắt cô trong suốt, thái độ thản nhiên đến không thể thản nhiên hơn.
Cảm giác như lửa đốt trong lòng anh dần dần hòa hoãn lại.
Cô thực sự không còn ý gì với Hạ Hướng Viễn nữa.
Cho dù nhà họ Hạ đã ra khỏi cảnh khốn cùng, lý do khiến bọn họ chia tay đã không còn nữa.
Anh quay lại đi đến tủ âm tường rót cho mình một ly nước, liên tục uống vài ngụm.
Lâm Khê nghiêng đầu nhìn anh, chỉ cảm thấy có lẽ là do trời nóng nực, anh từ bên ngoài quay về, tóc và quần áo trên người cùng với cánh tay đều hơi ướt, càng làm nổi bật bờ vai rộng rãi và dáng người vững chắc.
Trong lúc uống nước, yết hầu ở cổ họng chuyển động, có mồ hôi dọc theo chiếc cằm cứng rắn như đá của anh chảy xuống dưới, trong lòng Lâm Khê run rẩy một cách khó hiểu.
Anh đúng là một sợi dây nào đó trong lòng cô.
Lâm Khê bỗng nhiên nghĩ đến lần hai người họ hôn nhau trước đây cùng với cảm giác vừa nóng bỏng vừa hít thở không thông của cô trong lòng anh.
Cô đã không chú ý đến anh trong một thời gian rồi.
Lần tranh chấp đó quả thực đã khiến cô có chút giật mình, cô rất không thích cảm giác bị trói buộc mạnh mẽ đó.
Nhưng trong hơn một tháng sống chung này, cô cũng phải thừa nhận, thật ra tính cách của anh không hề xấu như vậy, cũng không hề quản lý cô nhiều như cô đã nghĩ.
Cảm giác của Lương Triệu Thành nhạy bén, trong lúc uống nước cảm thấy cô vẫn luôn đang nhìn mình.
Anh đặt ly nước xuống, nhìn về phía cô nói: “Thời gian này đã quen với cuộc sống học tập chưa?”
“Ừ, rất tốt.”
Lâm Khê gật đầu nói: “Tôi rất thích, thầy cô và các bạn đều rất tốt, môn học cũng không quá căng thẳng.”
Lớp mười hai ở nơi này cùng với cuộc sống áp bức tàn khốc ở trường trung học trọng điểm của cô ở kiếp trước, thực sự là nhẹ nhàng đến mức không thể nhẹ nhàng hơn.
“Có chỗ nào không hiểu cũng có thể hỏi tôi.” Anh nói.
Lâm Khê nghiêng đầu, không hiểu làm sao mà hỏi một câu: “Anh không giận tôi à?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");