Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cả nhà bốn người nhà họ Trương cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt.
Vì trước đó Lâm Khê nói không quen biết bọn họ, nói cả nhà họ Chu và Trương Tú Mai đã chuyển đi, bọn họ đã ngạc nhiên nghi ngờ. Nhưng không giống như hiện tại, hiểu rõ thái độ của Lâm Khê đối với bọn họ.
Mặc dù bọn họ không biết tại sao bỗng nhiên lại như vậy.
Rõ ràng lần trước đến còn rất tốt, khi đó Lâm Khê ốm yếu bệnh tật, mặc dù cũng không thân thiết gì nhiều với bọn họ, nhưng nhất định sẽ không nói chuyện như vậy. Hơn nữa khi đó bà cụ Trương mở miệng mượn tiền, mặc dù Lâm Khê có vẻ không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn lấy ra.
Tại sao bỗng nhiên lại trở mặt?
Trong phòng có rất nhiều người.
Người nhà họ Trương đa phần là có tính cách thô bạo khóc lóc om sòm, nhưng ngay lúc này trong nhà họ Lâm có mấy đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, nhất là người đàn ông cao lớn bên cạnh Lâm Khê, thậm chí bọn họ còn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, cũng đã run sợ.
Trương Đa Bảo nhìn sắc mặt bà cụ Trương, bà nội của mình liên tục thay đổi, rất sợ rằng bà ta sẽ nổi cáu khiến mọi chuyện không dễ giải quyết, vội vàng mang theo chút cẩn thận và khẩn cầu nói: “Em họ, bọn anh thực sự đã bôn ba cả ngày rồi. Bà nội lớn tuổi, chị dâu em còn có thai, em để bọn anh ở lại đây nghỉ ngơi một đêm trước, ngày mai lại đi tìm nhà cô có được không?”
Lâm Khê sửng sốt, nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh Trương Đa Bảo, lúc này mới chú ý rằng bụng của cô ta đã nhô lên rõ rệt.
Không phải mới kết hôn được một tháng sao?
Cô nhíu mày.
Lương Triệu Thành rút tờ giấy địa chỉ từ trong tay cô ra, đưa cho Triệu Bắc nói: “Triệu Bắc, cậu đưa bọn họ đi tìm nhà họ Chu.”
Triệu Bắc lập tức đáp một tiếng, nhận lấy tờ giấy rồi nói với bà cụ Trương và Trương Đa Bảo: “Đi thôi, tôi lái xe đưa mấy người đi.”
Hôm nay là thứ bảy, anh ấy từ công trường quay lại nên trực tiếp lái xe chở hàng nhỏ của công ti về đây.
“Đưa bọn họ đi làm gì, bảo bọn họ cút đi!”
Trần Dã nghe thấy tiếng nên từ trên lầu đi xuống, hung hăng nói với mấy người nhà bà cụ Trương.
Bà cụ Trương bị dọa sợ, run rẩy.
Lương Triệu Thành kéo Trần Dã sang bên cạnh, tránh để cậu trực tiếp xông đến.
Trong phòng ánh đèn ấm áp, thức ăn thơm nồng. Người nhà họ Trương ban đầu đương nhiên không muốn đi, cho dù không dám khóc lóc om sòm, nhưng đau khổ cầu xin vẫn được chứ?
Nhưng vẻ mặt Lâm Khê kiêu ngạo, vẻ mặt Trần Dã hung ác, những người khác rõ ràng cũng rất chê bai chán ghét bọn họ.
Bên kia thím Ngô đã lên tiếng nói với Lâm Khê: “Tiểu Khê, đây chính là người nhà họ Trương mà nhân lúc bà nội cháu qua đời, anh Lương của cháu đi thành phố Bắc, cháu lại bị bệnh liền chạy đến đây ép cháu cho mượn tiền đó sao?”
“Vâng.”
Lâm Khê đã không để ý đến người nhà họ Trương từ lâu, đáp: “Chính là bọn họ. Có điều khi đó cháu bị bệnh đến mơ màng, cũng không rõ lắm, mẹ Trương trực tiếp lấy tiền của cháu đưa cho bọn họ. Thực ra ngay cả bọn họ cháu cũng không biết rõ, vì vậy vừa rồi cháu mới không nhận ra.”
Người nhà họ Trương nghe được cuộc đối thoại của hai người, gương mặt lập tức đỏ bừng lên, vội vàng muốn tranh luận vài câu. Nhưng thái độ của Triệu Bắc cũng lập tức thay đổi, có chút không nhịn được, thậm chí là chán ghét nói: “Đi thôi!”
Mở cửa ra rồi lập tức lôi Trương Đa Bảo ra ngoài.
Bên trong, thím Ngô vô cùng đau lòng cho Lâm Khê, quay đầu trừng mắt nói với bà cụ Trương: “Còn không mau đi? Sao hả? Muốn tôi gọi cảnh sát đến sao?”
Tiểu Dã ‘hừ’ một tiếng: “Lần trước cháu đã muốn cầm chổi đuổi bọn họ đi rồi.”
Người nhà họ Trương cuối cùng cũng hoàn toàn từ bỏ tâm tư muốn giở trò, vừa lúng túng vừa chật vật mà rời đi.
Thái độ của Triệu Bắc không tốt, bọn họ còn trơ mặt ra lấy lòng anh ấy, mời anh ấy đưa bọn họ đến chỗ của Trương Tú Mai.
Trong phòng, Lương Triệu Thành nghe thấy lời của thím Ngô, anh nhìn qua Lâm Khê.
Ban đầu, đối với việc Lâm Khê để Trương Tú Mai và Chu Lai Căn ở lại, anh cảm thấy cô rất không có chủ kiến, tình cảm quá mềm yếu. Nhưng lúc này nghe thấy lời của thím Ngô, kết hợp với những ngày qua anh sống chung một cách chân thực, hiểu được tính cách của cô, nên hoàn toàn thay đổi cách nghĩ ban đầu.
E rằng ban đầu hoàn toàn là do bất đắc dĩ, không có cách nào nên mới chịu đựng.
Nghĩ đến đây, cảm thấy vô cùng áy náy.
Lúc ăn cơm, thím Ngô chỉ toàn tâm gắp thức ăn cho Lâm Khê, Lâm Khê bèn nói: “Thím Ngô, thím quên rồi à? Cháu đang đau răng, không ăn nổi nhiều thịt như vậy đâu.”
Nói xong gạt hết sang cho Trần Dã: “Tiểu Dã, em ăn nhiều một chút, em gầy quá rồi.”
Trần Dã trừng mắt với cô, lẩm bẩm một câu gì đó, nhưng cũng không phản kháng, nhiều nhất chỉ nói một câu: “Đủ rồi.” Sau đó yên lặng ăn cơm, lúc thật sự không chịu được nữa thì trực tiếp bưng bát rời đi.
So sánh với cách cậu đối xử với ngoài, cách đối xử của cậu với Lâm Khê thì thực sự đã rất tốt rồi.
Không nhịn được thì không nhịn được, nhưng trước nay chưa từng nổi giận.
Lương Triệu Thành vẫn không hay nói chuyện, nhưng lúc này bỗng nhiên lại nói vào một câu: “Em cũng rất gầy.”
Lâm Khê quay lại nhìn anh, thấy anh rũ mắt liếc nhìn qua, ánh mắt vẫn rất hờ hững, mang theo chút lạnh nhạt. Nhưng không hiểu sao, Lâm Khê có thể nhìn ra chút khác biệt từ trong ánh mắt này, khóe miệng cô cong cong, dùng âm thanh ước chừng chỉ có anh mới có thể nghe thấy nói: “Gầy sao? Anh cảm thấy như vậy ư?”
Vẫn ổn mà. Một tháng nay ngày nào cô cũng luyện tập, ngày nào cũng uống canh bồi bổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-61.html.]
Lương Triệu Thành không hiểu lời cô nói.
Nhìn thấy đôi mắt to của cô yêu kiều nhìn mình, rõ ràng, sạch sẽ mà lại vô cùng trong suốt, nhưng lại có chút vòng quanh, giống như đang dụ dỗ vậy, rất quấn người.
Anh thu hồi tầm mắt, thở dài trong lòng.
Anh nghĩ, nhiều nhất là khi đến Tết sẽ đưa cô về nhà. Qua Tết xong quay về sẽ công bố chuyện kết hôn.
Đương nhiên bây giờ vẫn còn vài tháng nữa, nếu như trong thời gian này xảy ra chuyện gì đó, phải tuyên bố kết hôn trước thì anh không hề để ý.
Vì vậy cô không biết sống c.h.ế.t mà trêu chọc anh, khiến anh rất phiền não.
Lâm Khê hoàn toàn không biết anh bị làm sao.
Ánh mắt bỗng nhiên lạnh đi, có chút phiền não, lại có chút chán nản.
Sau đó thì không nhìn cô nữa.
Bộ dạng kia, trông giống như chán ghét cô.
Chán ghét cô?
Đêm khuya vắng người, Lâm Khê nghĩ đến thái độ bỗng nhiên lạnh xuống của Lương Triệu Thành trên bàn cơm, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Chẳng lẽ lại giống như lần trước, anh lạnh nhạt cô cũng lạnh nhạt, sau đó thay đổi sự chú ý, coi nhẹ anh, lại một tháng như vậy nữa?
Lâm Khê tức giận.
Cô nghe thấy âm thanh mở cửa rồi lại đóng cửa ở bên dưới, cô biết đó là anh chạy bộ xong quay về.
Mỗi buổi tối anh đều sẽ đến thao trường lớn của thôn chạy bộ hai tiếng đồng hồ.
Lâm Khê nhắm mắt muốn ngủ, nhưng lại không ngủ được.
Cuối cùng vẫn không nhịn được mà ngồi dậy, chọn một bộ váy trong tủ quần áo ra thay, đi xuống lầu vào phòng của anh.
Cô không có gì để sợ, với cách làm người của anh, chỉ có cô muốn quyến rũ anh, lúc anh muốn nhẫn nhịn thì có lẽ đến thần tiên cũng không quyến rũ được.
Lương Triệu Thành tắm xong vừa đẩy cửa ra thì thấy Lâm Khê đang ngồi trước bàn của anh, cầm một bức ảnh chụp lúc anh còn ở bộ đội lên xem.
Anh đứng ở cửa một chút, sau đó vẫn đi vào, thuận tay đóng cửa lại, nhìn qua bức ảnh trên tay cô, nói: “Có nhận ra người nào là tôi không?”
Đó là một bức ảnh chụp anh và chiến hữu ở rừng rậm biên giới.
Trong ảnh có năm sáu người, mỗi người đều đang làm chuyện riêng, đều đang mặc quân trang dã chiến giống nhau, đội mũ giống nhau, không có ai nhìn vào ống kính.
Ngón tay của Lâm Khê chỉ vào một bóng lưng đang nghiêng người ngồi trên mặt đất nghịch s.ú.n.g ở bên phải, mang theo chút đắc ý nói: “Người này, tôi luôn có thể vừa nhìn là đã nhận ra anh.”
Nói xong cô quay lại nhìn anh, hỏi: “Còn có bức ảnh nào khác không? Tôi muốn xem.”
Lương Triệu Thành xoay người, rút ra một quyển album từ trên giá sách phía sau đưa cho cô.
Lâm Khê lật quyển album ra, giống như đang lật ra một khoảng thời gian từ rất xa xưa, nhưng nhất thời lại quên mất mục đích ban đầu đến.
Anh nhìn khuỷu tay của cô đang đè trên bàn, hơi cúi đầu, nho nhỏ, mềm mềm, vài lọn tóc cũng rơi xuống theo, càng làm tôn lên gương mặt nhỏ nhắn như ngọc, lông mi rất dài, trông như một chiếc quạt nhỏ, che khuất tâm tư hay thay đổi của cô.
“Dáng vẻ khi mặc quân trang của anh rất tuấn tú.”
Cô bỗng nhiên quay đầu, đúng lúc gặp phải ánh mắt của anh đang nhìn cô.
Ánh mắt thăm dò nghiền ngẫm, như có điều suy nghĩ.
Trong lòng Lâm Khê run lên, quay đầu lại, ánh mắt quay lại trên album: “Tiếc rằng bây giờ anh đã giải ngũ, nếu không chắc chắn tôi sẽ tình nguyện đi sống cùng anh một thời gian.”
Thật ra thì cô cũng không sợ chịu khổ.
Cảm thấy có lẽ sẽ rất thú vị.
Anh hỏi cô: “Em tình nguyện theo quân?”
Nghĩa là cô đã không ngại việc kết hôn với anh.
Lâm Khê mím môi cười: “Thăm người thân cũng được mà.”
Anh không nói gì nữa.
Lâm Khê vuốt ve album một chút, rút một bức ảnh từ bên trong ra, quay lại hỏi anh: “Bức ảnh này tặng cho tôi được không? Tôi giữ lại nhé.”
“Ừ, được.”
Anh đáp lại một câu vô cùng ngắn gọn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");