Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tìm cô để vẽ kiểu dáng quần áo, làm quần áo?
Lâm Khê bất ngờ nhìn anh ấy.
Nói thật, sự thay đổi xảy ra trên người Hạ Hướng Viễn đúng là khiến Lâm Khê có chút tò mò, nhưng cũng chỉ là có chút mà thôi.
Cho dù anh ấy có xuyên qua giống như cô, nhưng chắc sẽ không thể quen thuộc với những công việc này như vậy. Tìm chú họ trong tộc, biết được đường dây làm ăn ngầm, trực tiếp đẩy cha mình cùng với những người mở sòng bạc đó vào tù. Hạ Hướng Viễn không thể mang theo những thứ này cùng xuyên qua, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô.
Cô gần như có thể xác nhận.
Cô có thể biến thành ‘Lâm Khê’, vậy anh ấy có những sự thay đổi này cũng không phải là không thể.
Lâm Khê bỗng nhiên nghĩ đến, vậy liệu anh còn có những bí mật nào khác không, thậm chí là có thể cho cô trở lại thế giới ban đầu.
Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện lập tức bị cô bóp chết.
Ý nghĩ này rất nguy hiểm. Nếu cô có suy nghĩ này, hai người sẽ dây dưa với nhau, sau này cô muốn phủi sạch quan hệ với anh ấy sẽ rất khó.
Trong đầu cô thoáng qua hình ảnh Lương Triệu Thành.
Nếu như không có anh, cô cũng không ngại tiếp xúc nhiều hơn với Hạ Hướng Viễn, cô không hề để ý đến những lời nói bên ngoài.
Nhưng cô quan tâm đến anh, vì vậy vào lúc này căn bản sẽ không cân nhắc chuyện đó.
Lâm Khê làm như đang suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: “Kiến thức cơ bản của em kém, việc học bây giờ lại rất nặng, không thể phân tâm làm những việc khác, hơn nữa…”
Cô nghiêm túc nhìn anh ấy: “Hạ Hướng Viễn, chuyện trước kia đã qua rồi, chúng ta đã có cuộc sống mới, không thích hợp tiếp xúc nhiều.”
Lúc cô nói chuyện vẫn luôn nhìn anh ấy.
Là đang xác nhận anh ấy sẽ không bị kích thích vì lời nói của cô, sẽ có phản ứng quá khích như thế nào.
Anh ấy chỉ cau mày.
Sau đó nói: “Được, nhưng chúng ta đã rất lâu không nói chuyện với nhau rồi, em không muốn tiếp xúc nhiều thì không tiếp xúc nhiều, nhưng anh muốn hỏi em vài chuyện, chúng ta cùng ra ngoài đi, sau khi ra ngoài anh sẽ không tiễn em về nữa.”
Lâm Khê không ngờ rằng anh ấy sẽ dễ nói chuyện như vậy, gật gật đầu.
Đây cũng không phải yêu cầu gì quá đáng.
Hai người đi ra ngoài, Hạ Hướng Viễn hỏi cô: “Anh ta đối xử với em có tốt không?”
Anh ta?
Lương Triệu Thành sao?
“Tốt.”
Ngay sau đó lại biến thành câu trả lời rất khẳng định: “Rất tốt, anh ấy đối xử với em rất tốt.”
Mặc dù trước đó cô có rất nhiều điểm chê bai anh, tính cách xấu, quá cố chấp, chuyên chế, nói chuyện khiến người ta tức chết. Nhưng khi người khác hỏi cô, cô lại cảm thấy anh chưa từng đối xử không tốt với mình.
Hạ Hướng Viễn không kìm được nhìn lên gương mặt cô một vòng.
Vậy thì chuyện kiếp trước là thế nào?
Tại sao Lương Triệu Thành lại ly hôn với cô, mặc kệ cô, để cô bị người ta bắt nạt thành bộ dạng đó?
Anh ấy vốn không định tiếp xúc nhiều với cô.
Đã qua lâu như vậy rồi, tình yêu thời niên thiếu đã sớm buông tay từ lâu.
Nhưng vừa nghĩ đến những chuyện đó, anh ấy lại cảm thấy rõ ràng là mình có năng lực này, chỉ cần chăm sóc cô một chút, cô sẽ không phải chịu số mệnh như vậy, cho nên anh ấy lại đến tìm cô.
“Tiểu Khê.”
Lúc tách ra, anh ấy nói với cô: “Trước kia em không có lỗi, chia tay với anh cũng không có gì sai, anh rất xin lỗi vì trong quá khứ có một khoảng thời gian dài cha anh, mẹ anh cùng với Hạ Mỹ Liên mang đến phiền phức và áp lực cho em. Còn cả anh, mang đến đau khổ cho em.”
“Nếu như em sống tốt, thực sự tốt, vậy thì tốt rồi. Nhưng nếu như em cảm thấy sống không tốt thì đến tìm anh. Nếu như em cần thứ gì đó, cho dù là thứ gì cũng đều có thể đến tìm anh, những thứ này là do anh đã nợ em.”
Lâm Khê có chút kinh ngạc.
“Cảm ơn.” Cô nói.
Sau khi tách ra đi mười mấy bước, cô không kìm được quay đầu lại nhìn, phát hiện ra anh ấy vẫn đang đứng ở đó, vẫn luôn nhìn theo cô.
Lâm Khê lúng túng mấp máy môi, sau đó quay đầu rời đi.
Hạ Hướng Viễn nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, bỗng nhiên nghĩ rằng, nếu như cô có thể ở lại bên cạnh mình cũng rất tốt.
Anh ấy vẫn luôn biết rằng cô là sự đặc biệt đối với mình.
Nhưng những thứ anh ấy tưởng rằng đó cũng chỉ vì cô là mối tình đầu của anh ấy, trong trí nhớ về thời niên thiếu của anh ấy tất cả đều có bóng dáng của cô, nhưng sau đó vài chục năm trôi qua, những ký ức kia cũng chỉ là những ký ức đã ngả vàng.
Lúc anh ấy quay về cảm thấy chỉ cần lúc cô cần thì đưa tay ra một chút, để cô tránh được số mệnh kiếp trước là được rồi.
Nhưng lúc này anh ấy bỗng nhiên nghĩ rằng, tại sao không thể thử một chút chứ?
Cô vẫn tốt đẹp như vậy, anh ấy nhìn thấy cô vẫn sẽ mềm lòng, vẫn sẽ nghĩ rằng phải đối xử tốt với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-64.html.]
Kiếp trước, sau đó anh cũng từng có rất nhiều phụ nữ.
Nhưng anh ấy chưa từng mềm lòng với bất cứ người phụ nữ nào, chưa từng muốn đặt người đó vào lòng bàn tay đối xử thật tốt.
Trong lòng không còn khơi dậy được cảm giác dịu dàng đó nữa.
Vì vậy, anh ấy có thể thử một chút, đưa cô về lại bên cạnh mình.
Nếu không, cả đời này của anh ấy rốt cuộc còn có hứng thú gì khác?
Lâm Khê không biết đến những thay đổi trong lòng Hạ Hướng Viễn.
Cô cảm thấy tám phần là Hạ Hướng Viễn đã sống lại.
Nói chung không phải một người trẻ tuổi quá xúc động là được.
Cô quay về nhà.
Buổi tối Lương Triệu Thành chưa về nhà ăn cơm.
Anh lại không về nhà ăn cơm suốt mấy ngày.
Buổi tối lúc quay về còn đi chạy bộ, năm giờ rưỡi sáng thức dậy lại đi chạy bộ, cô có cảm giác đã mấy ngày không nhìn thấy anh rồi.
Vị này làm gì có thời gian quản cô nhiều như vậy, anh chính là một người cuồng công việc, có lẽ chỉ cần không phải vấn đề nguyên tắc, không quá giới hạn thì anh sẽ không có thời gian để ý đến cô. Nếu như sau này hai người thực sự kết hôn, có lẽ hình thức sống chung cũng là anh trực tiếp ném thẻ cho cô, chỉ cần cô không quá giới hạn thì muốn mua sắm thế nào cứ việc mua sắm.
Đó không phải cha ruột của cô sao?
Đêm nay Lâm Khê lấy giá vẽ ra xuống dưới nhà vẽ tranh.
Lương Triệu Thành hơn chín giờ tối quay về, thấy cô ở nhà chính thì có chút bất ngờ.
Anh nhìn qua giá vẽ của cô, một bản thảo vẽ sân vườn, anh hỏi: “Sao lại vẽ ở đây?”
Lâm Khê ném bút chì đi, đứng dậy nhào vào lòng anh, làm nũng: “Đang đợi anh, cũng đã mấy ngày không gặp anh rồi.”
Lương Triệu Thành theo bản năng nhìn lên cầu thang.
Lúc này mới có hơn chín giờ, Tiểu Dã chắc vẫn chưa ngủ.
Anh đưa tay kéo cô ra, nhưng cô ôm rất chặt, anh không quá dùng sức thì không kéo ra được. Chỉ có thể nói: “Bỏ anh ra trước đã, Tiểu Dã đi xuống nhìn thấy sẽ không hay.”
Nhìn thấy gương mặt nhỏ của cô lập tức xụ xuống, anh lại nói: “Em đi ngủ trước đi, ngày mai là thứ bảy, tối mai anh sẽ về ăn cơm, cả ngày chủ nhật sẽ ở nhà.”
Lâm Khê đáp: “Hôm nay anh có thể không đi chạy bộ không?”
“Không được.”
Anh nói: “Em đi ngủ trước đi, ngày mai anh sẽ ở bên em.”
Lâm Khê:
Cô cắn môi: “Em chạy cùng anh nhé.”
Cô thay quần áo xong, đi theo anh ra ngoài.
Nhưng mặc dù cơ thể cô gần đây đã tốt hơn, nhưng vẫn không chạy được bao lâu, càng không thể chạy theo anh, chỉ chạy chậm được một vòng rồi ngồi lên trên bậc thang nhìn anh.
Cho dù là ở dưới bóng đêm, bóng dáng cao lớn của anh cũng khiến người ta hết sức rung động.
Cô nghĩ, cũng chính là vì cô ham mê sắc đẹp nên mới thích anh.
Cũng khó trách nguyên chủ không chịu nổi anh.
Anh vốn không phải gu thẩm mỹ của ‘cô’, lại không thích anh, lại còn có tính cách như vậy, có thể chịu được mới là lạ.
Suy nghĩ đến Hạ Hướng Viễn, cho dù là Hạ Hướng Viễn trong trí nhớ hay là Hạ Hướng Viễn đã từng tiếp xúc hai lần. Quả thực rất dễ khiến người ta có hảo cảm.
Cô lắc đầu, chuyên tâm nhìn anh chạy bộ.
Trên đường chạy còn có lác đác vài người, thỉnh thoảng cũng sẽ có người dừng lại chào hỏi Lâm Khê, có người cô quen cũng có người cô không quen.
Nhưng Lâm Khê chưa từng thấy anh chạy bộ đến chỗ cô bước chân có chậm lại.
Cô đếm rồi, anh tổng cộng chạy tám vòng mới thả chậm bước chân đến bên cạnh cô.
Trên người có hơi nóng, đều là mồ hôi, áo lót cũng ướt, tóc, trên mặt, trên cơ thể đều là nước.
“Về thôi.” Anh nói.
Lâm Khê lại kéo lấy tay anh, sau đó nhân lúc anh đang cúi đầu, cũng không ngại anh đang mồ hôi đầy người, một tay níu lấy tay anh, một tay khoác lên vai anh, nhoài người hôn lên môi anh.
Lương Triệu Thành cố định cô lại, cau mày nói: “Hiện giờ đang ở bên ngoài, Tiểu Khê em làm gì vậy?”
Giọng nói mặc dù không lớn, nhưng lại vô cùng nghiêm nghị, dọa Lâm Khê giật mình.
Chỉ thế thôi chưa đủ, anh nói xong còn kéo cô đứng dậy, lạnh lùng nói: “Trước đây không phải anh đã nói với em, ở bên ngoài phải chú ý chừng mực, giữ khoảng cách thật tốt sao?”
Cho dù là vợ chồng cũng không ai làm như vậy ở bên ngoài.
Anh biết hiện giờ cải cách cởi mở, rất nhiều vị thành niên đều theo đuổi tình yêu, ở bên ngoài cũng ôm ôm ấp ấp, nhưng anh rất không vừa mắt với những hành động này.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");