Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân
  3. Chương 65
Trước /250 Sau

Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 65

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô của anh hơi dùng sức.

Lâm Khê không biết là vì bị bóp hay là vì ấm ức mà suýt chút nữa thì bật khóc.

“Đau.” Cô nói.

Cuối cùng anh vẫn buông tay.

Lâm Khê kéo tay về, không muốn để ý đến anh nữa, tự đi về phía trước.

Bởi vì cô hiểu rất rõ, lúc này cho dù cô nũng nịu thế nào, anh cũng chỉ càng thêm nghiêm khắc.

“Tiểu Khê.”

Trên đường anh định nói chuyện với cô, cô lại giận dỗi không muốn để ý đến anh, sau đó anh cũng không nói gì nữa.

Về đến nhà, cô tắm rửa qua loa một chút rồi trở về phòng.

Sau đó khoảng hơn hai mươi phút, có người gõ cửa phòng của cô.

Cô không để ý, anh trực tiếp đẩy cửa đi vào, ngồi xuống trước giường của cô.

Cô ôm chăn không thèm để ý đến anh.

Anh kéo lấy chăn của cô, cố gắng kiên nhẫn nói: “Tiểu Khê, anh biết em còn nhỏ, trong những phương diện này có thể trước đây chưa từng có ai nghiêm khắc dạy dỗ em, nhưng có rất nhiều lúc chúng ta phải khắc chế lời nói và hành động, không phải em muốn làm gì thì có thể làm đó.”

Lâm Khê lập tức kéo chăn ra, ngồi dậy nhìn thẳng vào anh: “Có phải anh cảm thấy em vô cùng buông thả làm bậy, tranh cãi vô lý không?”

Lương Triệu Thành không lên tiếng.

Anh không lên tiếng, nhưng Lâm Khê có thể thấy được câu trả lời từ trong ánh mắt và những đường nét góc cạnh của anh.

Lâm Khê lập tức có chút nản chí.

Cô thở dài, không muốn nói thêm về việc này nữa, chỉ nói: “Hôm nay đợi anh vốn là định nói với anh một việc.”

“Việc gì?” Anh hỏi cô.

“Hôm nay Hạ Hướng Viễn đến trường học tìm em.”

Cô nói: “Nhưng cũng chỉ là nói vài câu rồi ai về nhà nấy, em cũng nói với anh ấy rồi. Cũng không cần thiết phải nói với anh, có điều ở thị trấn này có rất nhiều người quen, em không muốn anh nghe được điều gì đó từ chỗ người khác rồi sinh ra hiểu lầm.”

Cô thực sự cảm thấy không cần thiết phải nói ra.

Nhưng cô biết rằng anh rất để ý chuyện này, nên tình nguyện nói ra với anh.

Nhưng với tính cách này của anh, cô thực sự không biết hai người có thể đi được bao xa.

Thực ra cô không còn nghĩ như lúc ban đầu nữa, muốn nhất định phải ly hôn.

Nhưng nhìn cuộc sống hiện giờ và cách sống chung với anh như hiện tại, chắc chắn không phải là điều cô mong muốn.

Tiếp tục như vậy, sự yêu thích của cô có thể duy trì bao lâu?

Vẻ mặt của Lương Triệu Thành trở nên ôn hòa: “Ừ, cậu ta không nói gì chứ?”

Lâm Khê nghiêng đầu nhìn anh, nhìn vẻ mặt cứng rắn không chút kẽ hở của anh, trong lòng có một cảm giác kích động: “Anh ấy nói với em, trước đây là anh ấy đã có lỗi với em, anh ấy nợ em. Nếu như em không vui, em sống không tốt thì có thể đi tìm anh ấy, anh ấy sẽ luôn đứng ở đó. Hoặc là nếu em cần gì, cho dù là thứ gì cũng có thể đi tìm anh ấy.”

Sắc mặt của Lương Triệu Thành lập tức trầm xuống.

Lời vừa ra khỏi miệng, Lâm Khê cũng lập tức hối hận, sao cô có thể nói ra những chuyện này?

Mà vẻ mặt của anh cũng không vì lời nói của cô mà xuất hiện bất kì sự thay đổi nào, nhưng một chút ôn hòa ban đầu kia cũng không còn gì nữa.

Trong khoảnh khắc đó, Lâm Khê thực sự sợ rằng anh sẽ nói ra lời gì đó cô không thể chịu nổi.

Cũng may anh chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền nhìn cô, giống như đang nhìn thật kĩ, một lúc lâu sau mới hỏi cô, nói: “Lâm Khê, em đang nghĩ gì?”

Lâm Khê sửng sốt.

Cô đang nghĩ gì?

Anh đưa tay kéo cô lại gần mình một chút, hỏi cô: “Có phải là vì anh quá bận rộn, không có nhiều thời gian ở bên em cho nên em cảm thấy không vui?”

Lâm Khê cảm thấy chua xót.

Anh cũng biết à?

Nhưng cảm giác ấm ức vừa xuất hiện, cô lại cảm thấy mình không có tiền đồ.

Anh đưa tay xoa lên tóc cô, nói: “Có chuyện gì thì nói với anh, nếu có thể làm được anh sẽ tận lực phối hợp với em. Nhưng cũng đừng có bất kì dính dáng gì với Hạ Hướng Viễn, đây là ranh giới cuối cùng của anh, bất kì chuyện gì cũng đừng đi tìm cậu ta, cũng đừng có ý nghĩ về việc này.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-65.html.]

Thực ra anh cũng không biết tại sao phải nói ra những lời này.

Nhưng theo bản năng, anh không muốn đi đến bước đó, cho nên trước hết phải nói rõ ràng ra với cô, mặc dù đây không phải phong cách của anh.

Anh đối với cô, đã có chút gì đó đã nhượng bộ lại còn nhượng bộ nữa.

Nếu như là anh của trước đây, cô dám nói với anh những lời rõ ràng là dò xét đó, anh sẽ trực tiếp quay đầu rời đi.

Anh thực sự chán ghét tính cách vừa dây dưa lại vừa nắng mưa thất thường như vậy.

Nhưng cuối cùng vẫn chịu đựng.

Anh vẫn không nỡ làm vậy với cô.

Lâm Khê mở to mắt nhìn anh.

Bỗng chốc cảm thấy gương mặt, lông mày, góc cạnh như đao khắc này của anh thật khiến trái tim người ta rung động. Lúc lại cảm thấy dáng vẻ lạnh lùng nghiêm khắc này của anh thật là đáng ghét.

Trái tim của cô lên lên xuống xuống, nhưng không muốn làm bất cứ hành động chủ động nào nữa.

Có ý gì chứ?

Cô quyến rũ anh, anh tình nguyện bị quyến rũ là vì anh cảm thấy lúc đó có thể, khi nào anh cảm thấy không phù hợp thì có thể nghiêm nghị khiển trách cô.

Cô thực sự cảm thấy mình có thể quyến rũ được anh?

Lâm Khê nhất thời cảm thấy trước kia mình đắc ý sau khi làm cho anh ý loạn tình mê quả thực là cực kỳ ngu ngốc.

Anh có lúc nào thực sự ý loạn tình mê chứ?

Lại còn ‘có chuyện gì thì nói với anh, có thể làm được thì anh sẽ tận lực phối hợp với em’, giống như anh hạ mình nhân nhượng với cô đến mức nào vậy.

Nghĩ như vậy, trong lòng cô càng tức giận khó chịu.

Lại cảm thấy không muốn nói bất cứ điều gì.

Cô mím môi, ‘ừ’ một tiếng rồi nói: “Em biết rồi. Em đã nói với anh ấy là việc học rất bận, bảo anh ấy sau này đừng tìm đến em nữa. Anh ra ngoài đi, em muốn đi ngủ.”

Nói xong kéo chăn lên chuẩn bị tự đi ngủ, không muốn để ý đến anh nữa.

Nhưng anh lại không buông cô ra, đưa tay ôm cô vào trong lòng, lại sờ lên gò má của cô nói: “Hai ngày này anh sẽ ở bên cạnh em nhiều hơn.”

Lâm Khê nghiêng đầu né tránh tay của anh, sau đó đẩy anh một cái: “Không cần, không phải anh muốn giữ khoảng cách sao? Vậy thì giữ đi, sau này đến khi em lên đại học rồi, một học kỳ cũng không về một lần, có rất nhiều khoảng cách để giữ. Có điều e rằng anh cũng không để tâm chuyện này, nói không chừng còn cảm thấy ung dung tự tại hơn rất nhiều nữa.”

Vừa nói cô suýt chút nữa lại thốt lên câu “Nếu đã như vậy thì sao anh còn phải kiên trì với cuộc hôn nhân này của chúng ta như vậy?” cũng may mặc dù cô có chút tức giận nhưng vẫn có chừng mực. Anh là một người có tính nguyên tắc rất cao, sau khi quan hệ của hai người trở thành như hiện tại, có một vài lời không thể tùy tiện nói.

Lương Triệu Thành khẽ cau mày.

Cô luôn nói những lời như vậy, biết rằng cô tức giận nói những lời giận dỗi nhưng vẫn khiến anh không vui.

Tính khí này của cô.

Tay anh hơi dùng sức, da của Lâm Khê non mềm, trên mặt lập tức bị ma sát nhanh chóng đỏ lên, Lâm Khê cảm thấy đau, lập tức đẩy anh ra. Nhưng tay của anh tựa như kìm sắt, nắm lấy rất chặt.

Tâm trạng Lâm Khê bực bội.

Loại đàn ông này, loại đàn ông này.

Anh nói: “Đừng tùy ý nói những lời giận dỗi, em muốn gì thì nói ra đàng hoàng. Anh đã từng nói với em, có chuyện gì thì nói thẳng ra với anh, anh có thể làm được thì sẽ tận lực phối hợp với em.”

Vậy còn có ý gì?

Chỉ hôn một chút, người này dường như đã tính toán chuẩn xác, lúc nào có thể, lúc nào không thể, lúc nào có thể làm đến bước kia.

Lâm Khê thở dài, cũng không muốn đọ sức lực với anh, hạ giọng nói: “Được, vậy anh buông em ra, vừa nãy chạy bộ mệt rồi, em muốn nằm một chút, để em nằm xuống rồi nói được không?”

Lúc cô không gây sự, chỉ cần vừa làm nũng thì anh sẽ mềm lòng.

Khóe mắt của cô hơi ửng đỏ, mềm mại xin tha với anh như vậy, anh lập tức hối hận vì đã quá thô bạo nghiêm khắc.

Anh buông tay ra, Lâm Khê kéo chăn rồi thực sự nằm xuống.

Anh vẫn luôn nhìn cô.

Lâm Khê kéo chăn mỏng đắp đến tận miệng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, bị anh nhìn chằm chằm như vậy cho dù không mở mắt cũng cảm nhận được, cô nghỉ ngơi một lúc cuối cùng vẫn quay đầu lại nhìn anh.

Ban đầu lúc cô nói nằm nghỉ một chút, cơn tức giận cũng đã trút hết, lúc này lại nghỉ thêm một lúc, tâm trạng càng bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh nhìn cô như vậy, mi tâm hơi nhăn lại, dáng vẻ như có chút phiền não, cô bỗng nhiên lại cảm thấy có chút buồn cười.

Cô hỏi anh: “Anh Lương, người vợ ban đầu anh mong muốn là người như thế nào?”

Anh vẫn nhìn cô không lên tiếng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /250 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Copyright © 2022 - MTruyện.net