Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Có điều Lương Hằng Nghị không có chút hứng thú với việc xem giấy đăng kí kết hôn của hai người họ.
Anh ấy nói: “Cô ta không quan tâm đến chú. Cho dù có phải đang diễn kịch hay không, trong lòng cô ta chú cũng không quan trọng được đến đâu. Cho nên cô ta mới có thể tươi cười dịu dàng, mặt không đổi sắc, coi nhẹ như không trong lúc anh đang chỉ trích cô ta.”
“Cô ta muốn phản kích anh thế nào thì cứ phản kích thế đó. Nói thật, nếu như cô ta đang diễn kịch giúp chú, cho dù có phải là nghé con mới sinh không sợ cọp hay không, anh cũng rất thưởng thức dũng khí của cô ta.”
Thấy em trai mình cuối cùng cũng có chút biến sắc.
Người khác có lẽ không nhìn ra, nhưng suy cho cùng anh ấy là anh ruột, đã quá quen thuộc với sự thay đổi vẻ mặt của anh từ nhỏ.
Anh ấy dừng một lúc rồi tiếp tục nói: “Có điều, nếu như là diễn kịch thì cũng đừng diễn quá mức, cũng đừng nhập vai quá sâu. Anh biết lời của cô gái họ Hạ kia không tin được, toàn là những lời oán hận riêng, nhưng anh cũng có thể nhìn thấy sự sợ hãi của cô ta.”
“Có thể thấy được e rằng người anh trai kia của cô ta thực sự thâm tình với cô gái này của chú, mới có thể khiến cô ta đến giờ vẫn còn sợ, sợ rằng Lâm Khê sẽ tiếp tục dây dưa với anh trai cô ta.”
“Gặp mặt ngắn ngủi, ăn cơm một bữa, anh khó mà nói tâm cơ cô ta thế nào, nhưng cô ta không quan tâm đến chú là thật. Có lẽ cũng không thể quá tuyệt đối, nhưng quả thực là nếu không có chú cô ta cũng không có vấn đề gì.”
“Điều này e rằng trong lòng chú cũng biết rồi đúng không?”
“Triệu Thành, chú muốn diễn kịch cũng nên tìm một quân cờ có thể thực sự khống chế để diễn cùng. Đừng để đến cuối cùng lại khiến mình bỏng tay.”
Anh ấy nói xong cũng không quan tâm đến sắc mặt của Lương Triệu Thành nữa, đẩy cửa đi ra.
Chiều hôm đó lên tàu rời khỏi Tân An.
Đợi sau khi anh ấy rời đi, Lương Triệu Thành ở trong phòng cực kì tức giận.
Nhẫn nhịn không để mình đá lên bàn, anh rút bao thuốc từ trong ngăn kéo ra, hút liên tiếp hai điếu thuốc mới có thể đè xuống sự tức giận và nóng nảy kia xuống.
Vì sao anh lại cực kỳ ghét người anh cùng cha cùng mẹ này?
Bởi vì bề ngoài anh ấy là một người tính cách chẳng ra làm sao, nhưng thực ra lại là một người bình tĩnh tâm cơ sâu sắc. Nhưng người anh cả này luôn có thể khơi dậy tính cách thô bạo lúc nhỏ của anh ra, không một lần ngoại lệ.
Anh hút thuốc xong, mở cửa sổ ra để gió thổi một lúc mới ra ngoài.
Bên ngoài rất yên tĩnh, chỉ có ở phòng bếp thỉnh thoảng truyền ra một vài tiếng nước chảy cùng âm thanh bát đũa.
Lương Triệu Thành đi đến cửa bếp hỏi thím Ngô: “Thím Ngô, Tiểu Khê và Tiểu Dã đâu rồi?”
“Tiểu Dã vào thôn rồi.”
Thím Ngô có chút bất an nói: “Tiểu Khê thì đi lên lầu, Triệu Thành, có phải anh cả cháu không thích cuộc hôn nhân của cháu và Tiểu Khê không?”
Lúc Lâm Khê và Lương Hằng Nghị đối đáp với nhau thím Ngô vẫn còn ở trong bếp, cho nên bà ấy chỉ biết rằng bầu không khí lúc ăn cơm có chút không đúng, không hề biết đến chuyện hai bên tranh chấp.
Còn nữa, thái độ của Lương Hằng Nghị với Lâm Khê là hờ hững, nhưng vẫn khách sáo với thím Ngô.
“Không có, con người của anh ấy là như vậy.” Lương Triệu Thành phủ nhận.
“Ồ, vậy thì tốt.”
Thím Ngô bật cười: “Theo thím thấy, cho dù ai ở cùng với Tiểu Khê một thời gian cũng đều sẽ thích con bé.”
Lại nói: “Anh cả cháu khó khăn lắm mới từ thành phố Bắc đến đây một chuyến, sao không ở lại một hai ngày đã đi rồi?”
“Anh ấy có nhiệm vụ phải làm, đến rất vội.”
Lương Triệu Thành không có lòng dạ nào nói nhiều với thím Ngô, sau vài câu liền nói: “Cháu lên trên xem Tiểu Khê một chút, thím làm việc đi.”
Lương Triệu Thành đi lên lầu.
Lâm Khê không có ở trong phòng, đang ngồi trên cái chiếu trong phòng khách nhỏ cầm vở vẽ vẽ cái gì đó.
Có lẽ cô đã nghe thấy tiếng anh lên lầu từ lâu, có điều anh đứng ở đó nhìn cô, cô vẫn không ngẩng đầu. Vẫn là anh đi đến sau lưng cô, hỏi cô: “Đang vẽ gì đó?”
Lúc này Lâm Khê mới tô thêm vài nét lên bức vẽ, ngồi sang bên cạnh một chút, nghiêng đầu nhìn anh cười nói: “Không có gì, thực ra là đang đợi anh, tùy tiện rèn luyện kỹ xảo một chút.”
Lại hỏi anh: “Anh trai anh đi rồi à?”
“Em cũng không biết anh ấy đi lúc nào, em nghĩ dù sao anh ấy cũng không muốn gặp em nên dứt khoát lên lầu, không đợi hai người ở bên dưới nữa.”
“Không sao.”
Anh sờ lên tóc cô một chút: “Tiểu Dã ra ngoài rồi à?”
Lâm Khê nhìn kỹ anh, đáp: “Em bảo nó đi vào thôn hỏi thăm, lúc anh cả anh đến thôn của chúng ta đã từng gặp những ai.”
Vừa nói vừa dừng lại một chút, nói: “Trông anh ấy có vẻ như rất có ý kiến với em, cũng hiểu lầm khá nhiều, hẳn là người khác đã nói gì đó với anh ấy.”
Lương Triệu Thành ‘ừ’ một tiếng: “Đợi Tiểu Dã về bảo nó nói với anh một tiếng, chuyện này để anh xử lý là được.”
Rồi ôn hòa nói với Lâm Khê: “Em không cần để ý, con người anh ấy chính là như vậy, làm việc lỗ mãng ngang ngược, nhưng cũng chỉ là như vậy, em đừng để ý đến anh ấy là được.”
Lâm Khê lắc đầu, cười nói: “Em không thèm để ý, có điều…”
Cô đưa tay vòng lấy anh: “Trước đó anh ấy nói em như vậy, em không nhịn được mà nói linh tinh, anh có trách em càn quấy, không kính trọng anh ấy không?”
“Không đâu.”
Tay anh nắm lấy một lọn tóc của cô, xoa xoa một chút.
Tóc của cô vô cùng mềm mịn, dù có mấy sợi ghép lại với nhau e rằng cũng không thô bằng một sợi tóc của anh.
Hình như trước đây anh đã từng nghe người ta nói, người tóc mềm mịn tính cách cũng mềm, không có chủ kiến, hình như trước đây cô cũng là như vậy, bây giờ?
Có điều hình như trước kia cô cũng không đẹp như vậy.
Rõ ràng vẫn là gương mặt đó, nhưng da không được trắng vậy, ánh mắt không sáng như vậy, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười cũng không sinh động như vậy. Giống như có thể bắt đi trái tim của người khác, khiến người ta trong lúc đó không thể nhìn được ai nữa.
Anh nói: “Có điều khi đến Tết đi nhà anh, điều gì không cần nói thì không cần nói, cho dù là ai, anh cũng không để bọn họ khiến em chịu ấm ức.”
“Ừ, được.”
Lâm Khê cọ cọ lên cánh tay của anh: “Lần sau em sẽ khống chế tính tình của mình, nhất định sẽ không để rơi vào tình cảnh không xử lý được.”
Cô vừa nói vừa chun mũi.
Mũi của cô nhạy cảm, vừa nãy khi anh đến gần cô cô cũng đã ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá trên người anh, lúc này cọ cọ lên cánh tay của anh, một tay khác của anh đang đặt trên cổ cô, cô càng ngửi được mùi t.h.u.ố.c lá nồng nặc kia rõ ràng hơn, không phải dính từ chỗ người khác, mà là bản thân anh hút.
Quen biết lâu như vậy, hai người ở chung lâu như vậy, hình như cô thật sự chưa từng thấy anh hút thuốc, chỉ là thỉnh thoảng ngửi thấy mùi thuốc lá, nhưng chưa bao giờ nồng như vậy.
“Anh hút thuốc à?”
Cô hỏi anh, kéo lấy cánh tay anh nhón chân lên chạm vào cằm anh, sau đó ôm lấy eo của anh: “Có phải em khiến anh khó xử không? Em nghe nói nhà anh vẫn luôn muốn anh cưới một cô gái khác. Em xin lỗi, em nên khéo léo hơn một chút.”
Dù sao đó cũng là anh trai ruột của anh, cô biết khi anh mới sáu, bảy tuổi mẹ anh đã qua đời, cha anh lại cưới người khác.
Vậy người anh trai này đối với anh luôn có một ý nghĩa khác.
Có điều nói thì nói như vậy, giọng nói của cô mềm mại, rõ ràng đa phần là để dỗ dành anh, khiến người ta không cảm thấy thành tâm được bao nhiêu.
Tâm trạng của Lương Triệu Thành vốn đã có chút phiền muộn.
Những phiền muộn đó vốn có thể khống chế được.
Chỉ là cô cứ dụi dụi trong lòng anh, ngẩng đầu dùng ánh mắt lấp lánh nhìn anh, miệng lưỡi mềm nhũn, ánh mắt cũng mềm mại vô tội. Nhưng anh lại nhìn thấy điều khiến anh rung động không thôi, lại giống như từ đầu đến cuối sự giảo hoạt làm náo động trái tim anh là những lời thật giả lẫn lộn mà cô thường dùng để dỗ dành anh.
Anh đưa tay bóp cô, chỉ là nhất thời không chú ý cô đã kêu lên thành tiếng.
Anh ảo não buông tay, e rằng eo của cô lại bị anh bóp đến đỏ ửng.
Thể chất của cô chính là như vậy, sức lực trên tay anh lại khá là lớn, hơi không chú ý lực một chút thì sẽ để lại dấu vết.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");