Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân
  3. Chương 99
Trước /250 Sau

Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 99

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lâm Khê to gan, nhưng lúc nên sợ thì cô cũng không che giấu, bởi vì cô vẫn rất yêu quý cái mạng của mình, quyết đoán làm nũng với Lương Triệu Thành, để Lương Triệu Thành mỗi ngày lái xe đưa đón cô và Trần Dã đi học tan học.

Tiểu Dã trực tiếp trợn trắng mắt với việc này, nhưng hiện giờ chị cậu là vậy, trong lòng ngoài miệng là coi nhẹ, về mặt hành vi thì lại là cô nói cái gì thì là cái nấy nên cũng đã quen.

Còn không phải là đưa đón thôi sao.

Trình Âm thấy Lương Triệu Thành mỗi ngày lái xe đưa đón Lâm Khê thì ghé vào tai Lâm Khê nói nhỏ: “Tớ nói cho cậu biết, trong trường có người đồn, nói cậu ăn bám đại gia.”

Lâm Khê xinh xắn, hiện tại mỗi ngày đều ăn mặc càng đẹp hơn, cũng không biết vì sao quần áo đơn giản mặc lên người cô lại khác biệt đi.

Vì vậy có không ít người chạy tới hỏi thăm Trình Âm, bảo cô ấy hỏi quần áo của Lâm Khê mua ở đâu.

Lâm Khê đang gian nan mà giải đề toán, nghe Trình Âm nói xong, lông mày cũng không nâng lên, nói: “Không cần bám, tớ chính là người giàu có, ai hỏi cậu thì cậu cứ nói, tớ thuê một vệ sĩ, bộ đội đặc chủng cấp toàn năng.”

Trình Àm bật cười “ha ha”, dỗi nói: “Xem cậu khoe khoang kìa.”

Ai biết dè dặt cẩn thận mà đề phòng hai ngày, nửa cái bóng của Trần Đông Bình cũng chưa xuất hiện.

Mãi cho đến hai ngày sau, Lâm Khê dẫn theo Tiểu Dã và luật sư đến phòng làm việc Hoà Cơ mới gặp được Trần Đông Bình.

Trần Đông Bình trừng cô, sắc mặt âm trầm, hai mắt phun lửa, quả thực như muốn ăn cô.

Hai ngày nay vì sao Trần Đông Bình không tới tìm Lâm Khê, nếu ông ta sớm biết việc này, đương nhiên ông ta sẽ đi tìm Lâm Khê!

Chỉ là việc này vốn không có ai thông báo cho ông ta trước, mới một tiếng trước, Quách Tự Văn mới bảo Vương Phú Hữu gọi điện thoại thông báo cho ông ta việc này.

Vương Phú Hữu vừa nịnh hót ông ta, vừa nói: “Xưởng trưởng Trần, cô Lâm Khê nói muốn bán cổ phần, trong tay có được vài bảng báo giá của mấy nhà máy, công ty lớn. Sếp Quách của chúng tôi luôn coi trọng nhà máy của chúng ta, đương nhiên không thể để số cổ phần lớn như vậy của nhà máy rơi mất, cho nên mới thoả thuận với cô Lâm, để ông ấy mua lại cổ phần trong tay cô ấy.”

“Đương nhiên sếp Quách của chúng tôi cũng nói, ông ấy luôn tín nhiệm xưởng trưởng Trần, nếu xưởng trưởng Trần đồng ý tốn tiền mua cổ phần này về, ông ấy cũng không vẽ vời thêm chuyện.”

Trần Đông Bình nghe lời này liền ngớ ra.

Nhân viên kế toán mà Lâm Khê sắp xếp đến nhà máy kia còn đang đấu trí đấu dũng các kiểu với người trong xưởng của ông ta, nghĩ làm thế nào để khuấy động kế toán. Mỗi ngày ông ta nghe thân tín báo cáo còn âm thầm chê cười, thầm nghĩ, con ranh, đấu với tôi ư, dù sao cô cũng còn hơi non.

Nhưng đột nhiên khách hàng lớn ông ta coi trọng nhất gọi điện thoại cho ông ta, nói con ranh c.h.ế.t tiệt kia bán cổ phần rồi?!

Còn là bán cho Quách Tự Văn?!

Trong đầu ông ta “ong ong”, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa ghép lại hậu quả chân chính của việc này được, chỉ là tức giận, vô cùng tức giận!

Dù sao cũng có một loại tức giận do chịu thiệt lớn!

“Bao, bao nhiêu tiền?”

Giọng ông ta run rẩy hỏi: “Con ranh kia bán cổ phần cho tổng giám đốc Quách, muốn bán bao nhiêu tiền?”

“Hai triệu rưỡi.”

Vương Phú Hữu vẫn là giọng điệu vui tươi hớn hở kia, giống như hoàn toàn không nghe ra Trần Đông Bình sơ suất: “Xưởng trưởng Trần, đây là cái giá rất hợp lý rồi, sếp Quách của chúng tôi cũng biết, Trần Dã là con trai lớn của xưởng trưởng Trần, nói sao cũng sẽ không bạc đãi cậu ấy về mặt giá cả.”

Trần Đông Bình run tay, sau đó lại nghe người đối diện nói: “Thời gian ký hẹn vào hai giờ chiều nay, nếu xưởng trưởng Trần có ý mua lại cổ phần cũng có thể cùng đến phòng làm việc của chúng tôi, lát nữa trực tiếp thương lượng cùng sếp Quách cùng với cô Lâm là được.”

Trần Đông Bình vô tri vô giác cúp điện thoại, sau đó ngẩn ra một lúc lâu mới điên cuồng gọi điện thoại cho tiệm tạp hoá gần nhà nhà họ Lâm.

Ông ta cũng không biết nhà họ Lâm lắp điện thoại.

Người ở tiệm tạp hóa đã được Lâm Khê dặn từ lâu, vừa nghe nói là họ Trần thì nói thẳng: “Lâm Khê không ở đây.”

“Cạch” một tiếng liền cúp điện thoại.

Trần Đông Bình ở đầu kia điện thoại tức đến nỗi thở phì phò, thiếu chút nữa đập luôn điện thoại.

Chỉ là dù có tức nữa ông ta cũng không còn cách nào.

Như con thú bị giam mà đi vòng vòng trong văn phòng, cũng không rảnh để tìm người khác mà trực tiếp bảo thư ký Triệu gọi tài xế: “Đến nhà họ Lâm, tìm Lâm Khê và thằng nhãi kia.”

Nhưng ra khỏi cổng nhà máy, đầu óc tỉnh táo hơn một chút, lúc này chỉ còn lại 40 phút, giờ mà tới nhà họ Lâm, mặc kệ Lâm Khê có ở nhà họ Lâm không, chờ ông ta đi rồi, cô nhất định không còn ở đó, bởi vì cô đến chỗ Quách Tự Văn để ký tên!

Vừa tưởng tượng đến nơi đây, trong lòng ông ta như bị lửa đốt, nghiến răng nghiến lợi nói với tài xế: “Đến văn phòng Hoà Cơ!”

Tài xế “vâng” một tiếng, yên lặng chuyển đầu xe.

Chờ lúc Lâm Khê tới phòng làm việc Hòa Cơ, Trần Đông Bình đã tới được nửa tiếng.

Ông ta tới văn phòng Hoà Cơ, trong lòng lại tức, nhưng cũng không dám bày sắc mặt ra với Quách Tự Văn chút nào. Cơn tức anh ách đều nhịn xuống, vặn vẹo gương mặt còn khó coi hơn người chết, chào hỏi xong, ngồi xuống rồi mới hỏi chuyện mua bán cổ phần này là thế nào.

Quách Tự Văn cười nói: “Đông Bình, ông biết tôi coi trọng nhà máy của các người thế nào, chuyện lớn như chuyển nhượng cổ phần, đương nhiên tôi không thể nào không coi trọng. Thế nên khi nghe nói cô Lâm Khê định chuyển nhượng cổ phần ra ngoài liền vận dụng quyền mua ưu tiên, để cô ấy trực tiếp bán cho tôi.”

“Có điều, Trần Dã là con trai lớn của Đông Bình ông, cho nên tôi gọi ông qua đây cũng là muốn hỏi ông xem, ông có muốn mua lại không.”

Thịt Trần Đông Bình trên mặt co rút, trong lòng phải gọi là ấm ức.

Ông cũng đã ký tên rồi, nửa tiếng trước tiên mới báo cho tôi là có bao nhiêu thành ý để tôi “mua” lại, còn mở miệng là con trai lớn, là ngại ông ta không đủ bực mình sao?

Nhưng đối với nụ cười lười biếng lại kiêu ngạo của Quách Tự Văn, ông ta có bực cũng không dám nói một câu nào với ông ấy, thậm chí chỉ một câu suồng sã cũng không dám nói.

“Cho nên ý của ông thế nào?”

Quách Tự Văn nói: “Cổ phần này, ông có ý mua không?”

Mặt Trần Đông Bình hết xanh lại trắng rồi lại đỏ.

Hai triệu rưỡi, ông ấy đã ra giá đã hai triệu rưỡi, muốn ông ta mua thế nào?

Ông ta cắn răng rồi lại cắn răng, nói: “Tổng giám đốc Quách, việc này có thể từ từ không, gấp như vậy tôi không thể quyết định ngay lập tức, hơn nữa việc này…”

Ông ta hạ quyết tâm nói: “Ông cũng biết đấy tổng giám đốc Quách, nhà máy là tâm huyết nhiều năm của tôi, cũng là vì đó là đứa con bất hiếu của tôi, tôi mới cho nó 30% cổ phần. Nghĩ rằng mặc kệ thế nào, trong tương lai nhà máy này cũng có một phần của nó, cho sớm cho trễ cũng như nhau, cũng có thể thuận tiện để nó sớm tiếp xúc với việc ở nhà máy, tương lai dễ tiếp nhận.”

“Nào nghĩ rằng tôi mới chuyển cổ phần cho nó không được mấy ngày, người nhà họ Lâm đã thu xếp bán đi. Nói ra đây thật sự là một việc nhà hỏng bét, vẫn mong tổng giám đốc Quách có thể giao việc này cho tôi, để cho tôi xử lý, coi như việc này chưa xảy ra đi.”

Nụ cười Quách Tự Văn phai nhạt đi, sắc mặt nghiêm túc hẳn.

Sắc mặt ông ấy luôn mang theo chút tự phụ, chây lười, ôn hòa, nhưng nghiêm túc cũng vô cùng có cảm giác áp bức.

Ông ấy nhìn Trần Đông Bình, lạnh nhạt nói: “Việc nhà? Xưởng trưởng Trần, việc nhà của ông tôi không có hứng thú, ông tự về mà xử lý. Nhưng hiện tại chúng ta đang bàn việc công, cô Lâm Khê cầm trên tay là hợp đồng chuyển nhượng giấy trắng mực đen có luật sư đóng dấu và chứng thực, vậy thì không phải việc nhà.”

“Nếu ông có ý mua lại, tôi tôn trọng ông, nếu ông không có ý thì tôi sẽ mua. Tôi cần một công xưởng cố định cung cấp sản phẩm có chất lượng đảm bảo, nếu các người làm không được, tôi sẽ rút toàn bộ đơn hàng sau này.”

Sắc mặt Trần Đông Bình lập tức trắng nhợt.

Cho dù đã hợp tác nhiều năm như vậy, người đối diện nói trở mặt là trở mặt, không có một câu dư thừa.

Ông ta cũng biết, đối phương có thể nói được làm được.

Mà bên phía mình, không có vị khách hàng và người môi giới đối diện này, nhà máy sẽ rơi vào tình cảnh gì.

Cả người ông ta lập tức bẹp xuống.

Thậm chí còn nghĩ, ông ấy muốn mua thì mua đi, ông ta mua 30% cổ phần kia cũng là hoàn toàn trói mình lại với nhà máy.

Nhưng mà hai triệu rưỡi, tưởng tượng đến hai triệu rưỡi này, ông ta đau như bị xẻo thịt.

Cho nên chờ Lâm Khê tới phòng làm việc, lúc này Trần Đông Bình đã bị Quách Tự Văn thu thập cho ngoan ngoãn.

Cũng chỉ có thể trừng mắt với Lâm Khê, trong lòng hận đến nhỏ m.á.u cũng không có cách nào.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /250 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đi Trong Sương Mù

Copyright © 2022 - MTruyện.net