Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ta có chút không tin được hướng về bóng dáng đằng xa, cả người nàng cũng chật vật không kém ta, y phục đều lấm lem rách nát, nhưng xem ra không bị thương tích gì. Mạng sa mỏng xơ xác bay phất phơ theo gió, che đi một phần dung nhan của nàng, nhưng ánh mắt sau mạng sa hướng đến đây nói cho ta biết, người đó là tiểu bảo bối…
“Chẳng phải kén băng đã đưa nàng cùng đám Dương Phong đi xa rồi sao… Tại sao còn quay trở lại đây!?” Ta lao tới trước mặt nàng lắp bắp.
Ta không biết làm thế nào nàng lại ở cùng với đám Dương Phong, thậm chí còn trà trộn vào mười sáu nữ hộ vệ tới cướp pháp trường cứu ta. Lúc đó ta chỉ có thể tận lực che giấu, vờ như không biết tới sự tồn tại của nàng mà đưa nàng đi, nếu Hải Kỳ khi đó phát hiện có tới hai ‘tiểu bảo bối’, vậy hậu quả sẽ thật khó lường…
Nguy hiểm quá! Chỉ một khắc trước Thần Long còn đang hoành hành, lỡ tiểu bảo bối sơ sẩy bị thương thì phải làm sao!?
“Ta không việc gì.” Tiểu bảo bối nhàn nhạt gạt tay ta ra, khé nhíu mày nhìn bộ dạng bê bết của ta. “Ngược lại trông ngươi mới thảm hại.”
“Chậc… cái này không có gì đáng kể…” Ta lúng túng vuốt phẳng lại chỗ xương gãy hơi lồi ra trên cánh tay, “… nhìn vậy chứ thực ra không có vấn đề gì hết, thật đó!”
“…”
Lông mày tiểu bảo bối nhíu càng chặt hơn, hiển nhiên là không có tin lời ta… nhưng ta nói đều là sự thật mà.
“Được rồi, không nói nữa. Vậy ngươi tính làm gì nó?”
Ta cùng tiểu bảo bối không hẹn mà cùng nhìn xuống cái xác rắn vẫn đang quằn quại trên mặt đất, bởi vì tu vi đã mất hết, hiện tại trông nó không khác gì một con rắn bình thường, chỉ có điều đồng tử đã trở nên đỏ ngầu dữ tợn, không ngừng rít gào muốn xông tới chúng ta.
“Việc này… phải hỏi Ma Quân muốn xử lý thế nào mới phải.” Ta hừ mũi.
Bên cạnh bỗng bùng lên ngọn lửa đỏ, một hồng y nữ tử từ trong không gian sau ngọn lửa bước ra, cả người toát lên yêu khí nồng nặc, dung mạo bên ngoài chính là dáng vẻ của A Hồng. Nàng ta nhàn nhạt đi tới chỗ ta, Xà yêu bỗng trở nên càng kích động hơn, thân rắn rướn lên hướng về phía ‘A Hồng’ cầu cứu, không màng tới lưỡi kiếm sắc lạnh đã rạch trên người nó một đường dài.
“Tiểu Tiếu, mấy vạn năm mới gặp mà ngươi cũng không cho ta được sắc mặt tốt là sao?” ‘A Hồng’ chép miệng hướng tới ta, khi nhìn xuống Xà Yêu, ánh mắt trở nên khinh bỉ cùng ghét bỏ, thậm chí còn cố tình né tránh cái đầu rắn đang hướng mình cầu xin.
“Phải, ta cũng chẳng ngờ sau năm vạn năm ngươi lại trở thành nữ nhân!” Ta càng khinh bỉ hắn hơn.
“Vì đại sự cả thôi.” ‘A Hồng’ hất lọn tóc mai đỏ như lửa lên, đuôi tóc lập tức bùng cháy, sau đó toàn thân hắn cũng chìm trong lửa.
Ta nắm lấy tay tiểu bảo bối trấn an nàng, mấy chuyện thế này gặp nhiều sẽ không còn cảm giác gì nữa. Huống gì vị này còn là cố nhân xưa lắc xưa lơ của ta.
Lửa tàn, nữ tử hồng y liền trở thành một nam tử, y phục đỏ tươi như máu, mái tóc đỏ dài xả xuống vai hắn thành từng dải mê hoặc, cả người toát ra phong thái yêu mị cùng cao ngạo, là đương nhiệm Ma Quân của Yêu giới, Phụng Lai.
Còn trong mắt ta thì hắn lúc nào cũng là con chim chảnh chọe theo đuổi Thiên Sát cả vạn năm cũng không được Nàng ngó ngàng.
“Sớm biết một Xà yêu nho nhỏ không thể nào biết được bí mật về Thần Long. Nhưng ta lại không ngờ kẻ đằng sau xúi giục thứ dơ bẩn đó chiếm đoạt thân xác của Nàng lại là ngươi.” Nắm tay ta nắm lấy tiểu bảo bối càng chặt, con chim ngu ngốc đó luôn hành sự không từ thủ đoạn, thậm chí còn giả dạng A Hồng ngày đêm ở bên Hải Kỳ…
“Hừ, ngươi nghĩ Nàng yếu đuối đến mức chỉ một Xà yêu nho nhỏ cũng có thể khống chế được sao? Chỉ cần Nàng trở lại rồi, Yêu giới chúng ta mới không phải dè chừng đám Thiên giới vô năng kia. Con dân Yêu giới bị chèn ép mấy vạn năm, chẳng lẽ còn phải nhẫn nhục mãi sao?”
“Ngươi khuất phục đám vô năng, chẳng phải chứng tỏ chính ngươi còn vô năng hơn chúng?” Ta ném cho hắn cái nhìn khinh bỉ.
“Đó là vì đám Thiên giới rất xảo trá!”
“Dừng! Ta cũng không muốn cùng ngươi đôi co. Ngươi không ngần ngại hại các chuyển sinh của Thiên Sát để ép Nàng tái sinh, ngươi nghĩ nếu Nàng thực sự sống lại sẽ tha cho ngươi sao?”
“Chỉ cần Nàng trở về, cho dù hồn phi phách tán ta cũng cam tâm tình nguyện.”
“Hứ! Nói thì hay lắm, ngươi cũng chưa từng nghĩ Nàng có thực sự muốn trở lại hay không, cứng rắn ép buộc như vậy, Nàng càng không thèm xuất hiện!”
“…”
“Hơn nữa, nhìn xem!” Ta kéo tiểu bảo bối ra đằng trước, lại chỉ vào thân xác Hải Kỳ không còn hình người trên đất. “Đây gọi là gì? Ngươi hại các nàng thê thảm như vậy, ngươi gọi là gì? Các người vẫn thường nói ta từ trước tới nay ngu ngốc, những ít nhất ta cũng biết yêu một người là không được làm tổn thương người đó dù chỉ một cọng lông! Ngươi nhìn ngươi xem! Ngươi đã hại hồn phách của Nàng ra cái dạng gì rồi!?”
“Ta…”
“Ta ta con mẹ mi chớ! Ta…”
Ta chợt thấy có gì đó không ổn. Ánh mắt Phụng Lai nhìn ta thật cổ quái, tiểu bảo bối nhìn ta cũng thật sửng sốt, chỉ có Xà yêu đáng lẽ phải tuyệt vọng cùng cực lại muôn phần đắc ý…
Ngay sau đó ta cũng phát hiện ra điểm bất thường đó ở đâu.
Tán thần đan…
Bàn tay đang nắm tay tiểu bảo bối của ta đã trở nên hoàn toàn xanh tím, ta vội vàng buông nàng ra với tốc độ nhanh nhất, nhưng với mức độ độc phát này chắc chắn nó đã lan ra toàn thân và cả khuôn mặt… Chắc chắn rất ghê tởm…
Sớm biết Hải Kỳ bị Xà yêu khống chế chắc chắn không thể toàn tâm toàn ý giải độc… Chỉ là bộc phát lúc này… Phụng Lai đang ở đây, Xà yêu đang ở đây, tiểu bảo bối cũng đang ở đây, thân xác Hải Kỳ vẫn còn đó, chỉ cần Phụng Lai phẩy tay cũng dễ dàng cướp được hồn phách Hải Kỳ trong tay tiểu Vân Nhi…
Tới lúc đó hồi sinh lại Thần Long hoàn toàn dễ như trở bàn tay!!!
Thần thức ngày càng rời xa ta, toàn thân thể tựa như bị Thôi dược cổ cắn nuốt, khi hoàn toàn mất đi ý thức, ta cũng chỉ có thể bất lực để mặc bản thân rơi vào hư vô.
Quả là con mẹ nó đúng lúc!