Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thất Hiệp Truyện &Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Phong Hoa Kiếm&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;
  3. Chương 14: bắt được một mỹ nhân (1)
Trước /51 Sau

Thất Hiệp Truyện &Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Phong Hoa Kiếm&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;

Chương 14: bắt được một mỹ nhân (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sáng sớm tinh mơ những giọt sương còn đọng lại trên lá, tiếng chim hót nghe thật vui tai, dưới nhà bếp Khiêu Khiêu đang chuẩn bị bữa sáng và nấu sẵn một nồi canh giải rượu, bạch y nữ tử tỉnh sớm nhất trong đám người say xỉn kia, nàng bị Khiêu Khiêu sai vặt đủ thứ hết bưng canh đến từng phòng cho họ lại chẻ củi, thổi cơm... đúng là lợi dụng cơ hội mà. Bữa sáng chỉ đạm bạc là một nồi cháo gà, rau xào và điểm tâm đều những món dễ nuốt sau một đêm say.

Nấu vừa chín thì họ cũng đã tỉnh, ai nấy đều thấy đầu mình đau như búa bổ, trừ Đại Bôn ra thì ai cũng thề rằng sẽ không bao giờ uống say như vậy nữa, chỉnh trang xong xuôi lại cùng nhau ngồi ăn sáng, ăn xong ai làm việc nấy, rửa chén, dọn dẹp phân công đều. Hồng Miêu, Lam Thố và Sa Lệ thì nghiêm cứu cách mở phong ấn ở cánh cửa kia, Đại Bôn buồn chán lại đến chỗ Đậu Đậu làm phiền khiến y tức điên lên... Khiêu Khiêu và Đạt Đạt thì ung dung đánh cờ vì hai người bọn họ biết dù gì không có mảnh ngọc bị mất kia thì Dạ tộc cũng chẳng làm được gì thôi thì cứ tận hưởng đi, Lục Nhi ngồi xem cờ cả buổi người cũng dần buồn chán hỏi hai người họ thì lại lắc đầu mê cờ đến vậy sao? Hây... đúng là không hiểu được.

Lam Thố ngồi xem cả buổi trời cũng chẳng thấy có tiến triển mấy, nàng ra ngoài hít thở không khí một chút, luyện kiếm một chút sau đó giúp Đậu Đậu đi hái một ít thuốc gần vách núi. Vách núi cao và vô cùng nguy hiểm nhưng đã lỡ nhận lời Lam Thố đành phải leo lên, đang rất suôn sẻ thì trượt chân mất thăng bằng , sợ dây bị đứt, nàng té xuống vách núi sâu......

     _Cẩn thận..!"_Một nam nhân ăn mặc trang nhã kịp bắt lấy đưa nàng lên đỉnh núi an toàn, không ai khác chính là đại sắc lang Trư Tam Giới.

    _Đa tạ... TRƯ TAM GIỚI ngươi làm gì ở đây!_Ngẩng đầu nhìn người dối diện thì mới hoảng hồn.

   _Ầy mỹ nhân à... ta vừa cứu nàng đó! Theo lý thì nàng phải trả ơn ta đó_Mặt xụi xuống, bất mãn.

   _Lam Thố ta ân oán phân minh.. ngươi cứu ta một mạng nhất định ta sẽ trả.!_Tránh ra xa hắn.

Hồng Miêu từ xa chạy đến trông thấy cảnh tượng trước mắt tưởng Lam Thố đang gặp nguy hiểm liền cho một chiêu " TRƯỢNG HỒNG KIẾM KHÍ" vào mặt Trư Tam Giới, hắn ta còn đang lo ngắm giai nhân nên sơ suất dính đòn, bị đẩy xa vài mét.

   _Lam Thố muội không sao chứ,...?_Y lo lắng quan tâm.

  _Hồng Miêu huynh đánh nhầm hắn rồi..! Hắn vừa mới cứu muội.._

  _Tên tiểu tử kiaaaaaa! Sao lại dám đánh vào mặt ta hả... PHIẾN HOA THI VŨ!_Bất ngờ phóng ngọc phiến của hắn đến Hồng Miêu dùng kiếm đỡ lại cũng bị đẩy lùi.

_Trư Tam Giới.. lần trước ngươi hạ độc ta thù này còn chưa tính.. hôm nay Hồng Miêu ta sẽ tính đủ với ngươi..!_Nói rồi tụ khí lao kiếm thẳng đến hắn.

_Ai sợ ai... tiểu tử nhà ngươi! Nhào lên đây!_Hắn cũng tụ khí vào ngọc phiến của mình đối đầu thẳng với Hồng Miêu hai luồng khí gặp nhau, tạo ra một trận gió lớn Lam Thố giữ mình không bị thổi bay vừa ra sức khuyên hai người dừng lại.. người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng đây là cuộc chiến giành mỹ nhân! Một vị tử y phu nhân xuất hiện, một đòn trưởng pháp đã làm hai tên nông nổi kia nao núng, thu vũ khí lại.. bà ta bắt lấy cổ tay Lam Thố dùng một luồng khí lạ truyền lên khiến giai nhân không thể cử động được...

  _Lam Thố...bà là ai? Thả Lam Thố ngay!_Mồ hôi nhễ nhại, lần giao chiến với Trư Tam Giới đã khiến Hồng Miêu tốn nhiều sức lực.. nhưng y cảm nhận được người đang đứng trước mặt mình còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần.

_Bái kiến phu nhân..!_Hắn quỳ xuống đến một người trời không sợ đất không sợ cũng phải e dè với người này, trưởng tỷ của Dạ tộc trưởng Nhất Yên Yên.

_Muốn ta thả cô ta ra, được thôi! Để xem tiểu tử nhà ngươi có bao nhiêu bản lĩnh!_Vẻ mặt thách thức đang cố khiêu khích vị thủ lĩnh trẻ. Hồng Miêu một lòng muốn cứu Lam Thố xông lên tấn công nhưng khi đến gần thì bà ta, Trư Tam Giới và cả Lam Thố đều đã biến mất chỉ để lại một mảnh giấy _Muốn cứu Lam Thố, giao Phong Hoa kiếm và Hắc Tiểu Cơ người sẽ tự động bình an quay về còn nếu không thì đừng trách ta vô tình.. giờ ngọ núi Bách Hoa đừng quên!_Đọc xong cậu tức giận xé nát mảnh giấy tự trách bản thân vô dụng không bảo vệ được Lam Thố như lời đã hứa.... Hồng Miêu quay về tìm Tiểu Cơ đưa cô lên đường đến núi Bách Hoa những người khác thấy lạ liền lén đi theo sau.

— —————————————————————————————-

Về phía Lam Thố, Nhất Yên Yên giao toàn quyền canh giữ cho Trư Tam Giới bà ta cũng tâm lý đấy chứ, để mặc hắn tán tỉnh, chăm sóc còn bản thân thì ngồi thưởng trà ngắm phong cảnh.. Đám thuộc hạ nhìn thấy Lam Thố nước dãi cũng chảy hết quả nhiên là một giai nhân khuynh nước khuynh thành.

  _Mỹ nhân à nàng có nóng không.. ta quạt cho nàng!Mỹ nhân à nàng có mệt không ta đấm bóp cho nàng!_Cứ như vậy ve vãn xung quanh nàng ta, nắng thì hắn lấy dù che, đói thì hắn đem đồ ăn... chăm sóc tận tình là thế nhưng vẫn bị Lam Thố phũ không thèm nhìn đến mặt nữa là!._Này ... ta chiều nàng đến như vậy.. thái độ vì là sao hả?!_Bực mình quăn cái mâm đồ ăn trúng ngay mặt một tên thuộc hạ.

_Hứ... giả nhân giả nghĩa!_

_Này này .. nàng còn nợ ta một mạng đó nhớ không?!_Bắt đầu lên mặt.

_Nhớ!_

_Nhớ là tốt! Chi bằng làm tiểu thiếp của ta đi!_Hắn vừa nói xong Lam Thố rất giận dữ không thèm nói nữa nàng quay mặt qua một bên, đến giận cũng đẹp một tên thuộc hạ cho hay. Một tên đến hỏi Trư Tam Giới_Thiếu gia tại sao lại là thiếp.. Lam Thố cung chủ xinh đẹp như vậy, sao lại chỉ là thiếp!_Hắn thắc mắc thiên hạ nàng làm gì có ai đẹp hơn Lam Thố làm thiếp thì hơi thiệt thòi.

_Đúng là một tên ngốc!/ gõ đầu/ Lam Thố cung chủ tuy là rất đẹp.. nhưng thê tử là người mình yêu thật lòng không phải thú vui! Có thế nói cưới là cưới!_

ngươi là ta chỉ là thú vui sao!_Mặt đỏ hết cả lên, có thể thấy nàng tức giận như thế nào!

_Đương.. nhiên... nhiên là không phải! Mỹ nhân của ta bớt giận!_Vuốt giận cho Lam Thố.

_Vậy ngươi đã có người trong lòng của mình chưa?_Nhất Yên Yên ngồi nghe nãy giờ cũng hỏi một câu mà bà ta thắc mắc từ rất lâu!.

Hắn cười khẽ, người trong lòng sao? Để nghĩ xem nào? Hắn dĩ nhiên là đã có, một cô nương mang vẻ đẹp lạnh lùng như băng có thể dùng bốn từ " Băng Thanh Ngọc Khiết" để diễn ta phong thái của nàng ta.. Trư Tam Giới đã mê đắm từ cái lần đầu tiên nhìn thấy.. nụ cười chính là thứ đẹp nhất trên khuôn mặt nàng ta. _Dĩ nhiên là có!_Mê mẫn một hồi rồi trả lời, nụ cười của một người đang yêu hiện ra trên khuôn mặt hắn.

—————————————-hết————————————————————————-

Quảng cáo
Trước /51 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Văn Hào Đích Du Nhàn Nhân Sinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net