Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gửi xong, Tô Hảo ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của Chu Dương, nam nhân chống trên ghế sofa nhìn cô, lửa giận trong đôi mắt nhảy lên.
Vừa lúc Thành Linh đi toilet, Tô Thiến quay đầu nhìn không khí này của hai người bọn họ, bà lôi kéo Tô Hảo hỏi: “Nó nói cái gì mà không được gửi thế?”
Tô Hảo thu hồi tầm mắt, thấp giọng cùng Tô Thiến nói hai câu.
Tô Thiến nở nụ cười, nhìn Chu Dương: “Con lấy tư cách gì để Đường Duệ không được nhắn tin cùng Tô Hảo? Không thể biết địa chỉ của Tô Hảo? Dù thế nào thì Tô Hảo và Đường Duệ cũng đã có ít nhất ba năm cảm tình, còn con thì sao?”
Chu Dương quét mắt về phía Tô Thiến, đôi mắt hung ác nham hiểm.
Tô Thiến hỏi lại: “Chẳng lẽ không đúng?”
Chu Dương một câu cũng không nói, nhìn sang Tô Hảo, Tô Hảo cũng nhìn anh, sau đó đôi mắt Tô Hảo nhàn nhạt dịch sang hướng khác.
Tay Chu Dương đặt trên tay vịn siết chặt lại.
Ba năm.
Đó là khái niệm gì.
Nữ nhân trước mắt này cùng ăn, cùng ở, cùng ngủ với người kia.
Mà lúc này, không biết vì sao lại nhớ tới kỳ nghỉ hè năm đó, cô hướng trong lòng ngực anh nhào vào, vì cái cúc áo trước ngực anh lại bị anh né tránh.
Đây rõ ràng chỉ là một hình ảnh không đáng nhớ nhưng lại nổi lên trong đầu, vào lúc này càng trở nên vô cùng rõ ràng, lúc ấy cô có biểu tình gì.
Sau khi bị anh bắt lấy, cô lại có biểu tình gì, không bắt được cúc áo kia, cô lại nói gì?
Càng nghĩ, tay Chu Dương càng siết chặt hơn.
Anh nhớ lại chuyện này để làm gì!
Hả?
“Ăn cơm nào mọi người.” Giọng bảo mẫu truyền đến.
Tô Thiến lập tức kéo Tô Hảo đi đến bàn ăn, đúng lúc Thành Linh cũng từ toilet ra tới, Tô Hảo rút khăn giấy cho bà lau tay, kéo ghế dựa cho bà, ghế của Chu gia đều được định chế riêng rất quy cách, rất lớn rất dày và nặng, so với những thứ trong nhà thì lớn hơn nhiều, sợ Thành Linh kéo không nổi.
Thành Linh ngồi xuống, nhớ đến Chu Dương thì quay sang hỏi Tô Thiến: “Thằng bé Chu Dương không ăn sao?”
“Đừng để ý tới nó.” Tô Thiến dùng đũa gắp món ăn.
Tô Hảo liếc mắt nam nhân kia một cái, cũng gắp cho Thành Linh đồ ăn, chừng vài giây sau, Chu Dương rút điếu thuốc ra, lúc này mới đi tới nhà ăn, biểu tình của anh đã khôi phục, cả người vẫn mang theo lười nhác, sau khi kéo ghế ra thì mỉm cười, dùng đũa chia đồ ăn cho ba người, đầu ngón tay vẫn còn kẹp điếu thuốc.
Tô Thiến trừng mắt anh một cái: “Bóp tắt thuốc.”
Chu Dương câu môi cười: “Vâng.”
Nói xong, anh lại hút một ngụm, cổ áo sơmi mở, bộ dáng trông thật phong lưu đa tình trông như một bức họa.
Thành Linh thấy thế, thấp giọng cùng Tô Thiến nói: “Chu Dương vẫn luôn đẹp trai như vậy, hẳn được rất nhiều cô gái yêu thích, đúng không?”
“Nó không đàng hoàng, bà lại không phải không biết.” Tô Thiến hiện giờ cũng không quản được Chu Dương, nhưng bà rất lo lắng Tô Hảo, Chu Dương theo đuổi Tô Hảo bà cũng không dám nói cho Thành Linh, bởi vì Chu Dương thuộc loại đức hạnh gì, mấy năm nay Thành Linh không thiếu nghe bà kể, sợ nói ra lại làm Thành Linh lo lắng hơn.
Thành Linh gật gật đầu, bà cũng biết đến.
Cũng may Tô Hảo vẫn luôn rất bình tĩnh, không như trước kia, giống như điên rồi.
Hai người mẹ cùng đàm luận về con cái, hai đứa con lại ngồi một bên ăn cơm, Chu Dương bóp tắt thuốc xong thì nhìn Tô Hảo vài lần, Tô Hảo chỉ chuyên chú ăn cơm, trên bàn có tôm, cô bắt đầu lột hai cái cho mẹ, cô luôn là như vậy, làm việc nghiêm túc, ân cần, lời nói không nhiều, nói trắng ra chính là không có cảm giác tồn tại.
Ở công ty cũng thế, Tằng tổng và những người khác đều đánh giá Tô Hảo như vậy, nhưng cô lại rất thích hợp với công việc thu ngân này.
Tôm bị bóc quá nhiều, ngón tay tinh tế trắng nõn thấm đẫm nước, Chu Dương nhìn nhìn, đôi mắt dừng trên đầu ngón tay kia không cách nào dời đi được, chân dài bị người dưới bàn hung hăng đá một cái.
Anh nhíu mày, quay đầu nhìn lại.
Tô Thiến hạ giọng, nhích lại gần: “Chú ý con mắt của con một chút!”
Chu Dương nhướng mày, cười rộ lên: “Ánh mắt con có gì?”
“Con nói xem?” Tô Thiến là thật sự sợ Thành Linh biết, bà không đơn thuần chỉ sợ Thành Linh lo lắng, mà còn sợ cuối cùng hai người không thành, thân thể Thành Linh sẽ không chịu nổi.
Chu Dương không hé răng, anh cười cười, bưng canh uống.
Tô Hảo cũng từ đối diện liếc anh một cái, mặc không lên tiếng mà chia thức ăn cho Thành Linh.
Ăn cơm xong, Tô Thiến muốn giữ Thành Linh lại nhưng Thành Linh càng muốn đi xem nơi ở hiện tại của Tô Hảo, bà còn muốn bố trí một chút trong nhà Tô Hảo.
Tô Thiến suy nghĩ: “Cũng được đi, tôi đưa hai người trở về.”
“Con đưa.” Chu Dương ngồi ở quầy rượu bên kia, buông máy tính bảng nói.
Thành Linh nhìn về phía Tô Hảo.
Tô Thiến vỗ tay một cái nói: “Vậy Chu Dương đưa chúng ta đi đi, tôi cũng chưa qua chỗ Tô Hảo nữa.”
Tô Hảo cười nói: “Được.”
Vì thế bốn người lên xe, Thành Linh trước khi đi còn gửi rất nhiều đặc sản từ Giang Thị cho Tô Thiến, Tô Thiến nhìn đến đôi mắt sáng lên.
Bắt lấy tay Thành Linh: “Bà như thế nào nhớ rõ tôi thích ăn cái này thế?”
Thành Linh liếc nhìn bà một cái, nói: “Hồi đại học, mỗi ngày bà đều ngóng trông tôi mang cho bà.”
“Thật xấu hổ.” Tô Thiến che miệng cười.
Xe khởi động, hai người mẹ ngồi ở sau tòa nói chuyện phiếm, trên ghế lái và ghế phụ hai người lại rất an tĩnh, Tô Hảo cúi đầu xem di động, Đường Duệ trả lời tin nhắn.
t: Được, không xa chỗ anh lắm.
Tô Hảo không trả lời.
Mẹ oán hận tương đối nhiều, Tô Hảo đối với Đường Duệ lại không phải thực oán hận, lúc trước là hiệp nghị ly hôn, không phải đơn phương buộc ly hôn, cho nên mấy năm nay hai người vẫn luôn giữ liên lạc, cũng biết tình hình gần đây của nhau.
Đương nhiên lần này Đường Duệ về nước không nói cùng cô là có chút ngoài ý muốn.
Nhưng này cũng không tính là cái gì.
“Đang nói chuyện với ai thế?” Giọng nam nhân bên cạnh trầm thấp truyền đến.
Tô Hảo ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện đã gần đến tiểu khu Hoa Huy, cô nhìn về phía ghế lái, đôi mắt hẹp dài của Chu Dương nhìn chằm chằm di động cô, đôi mắt cuồn cuộn cảm xúc.
Thẩm Hách lúc trước cũng không thể làm anh như vậy.
Nhưng Đường Duệ thì có thể.
Quả thực.
Chu Dương dùng sức siết tay lái.
Vài giây sau, anh cười nhạo một tiếng, giọng nói không cao không thấp: “Xem ra em thật đúng là muốn phục hôn rồi?”
Tô Hảo không hé răng, cũng lười hé răng.
Chiếc Hummer đã gặp qua là không quên được làm Đường Duệ nghiêm túc nhìn, lái vào chỗ đậu xe của siêu thị.
Sau khi dừng lại, hai bà mẹ ngồi ở ghế sau vui vẻ bước xuống, Tô Hảo cũng mở cửa xe ra nhưng một phen bị Chu Dương nắm lấy tay hướng vào trong lòng ngực anh, Tô Hảo ngẩng đầu, nam nhân lấp kín môi cô, hung hăng mà khuấy đảo.
“Tô Hảo, em phục hôn cùng hắn không được đâu.” Chu Dương nói xong lời này thì buông cô ra, Tô Hảo nhíu mày, hung hăng lau miệng, liếc anh một cái: “Đồ tâm thần.”
Lần đầu tiên cô mắng chửi người: “Dù có phục hôn cũng không liên quan đến anh.”
Nói xong, cô xuống xe, đóng sầm cửa lại.
Phanh —— một tiếng.
Chu Dương lại không xuống xe, ngã trên lưng ghế, nhắm mắt lại.
Tâm trạng dao động nhiều.
Anh ấy cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Xuống xe đi qua, Tô Thiến cùng Thành Linh đứng ở sau cóp xe, nhìn thấy Tô Hảo thì lập tức vẫy tay.
Tô Hảo đi lên trước, Thành Linh chỉ người đứng ở cửa cầu thang bên kia, chính là Đường Duệ: “Nó tới tìm con sao?”
Đường Duệ cũng có chút do dự, đứng ở chỗ đó nhìn qua nơi này.
“Đúng vậy.” Tô Hảo đi lên phía trước, Đường Duệ thấy thế cũng bước lên, hơn nữa bước chân còn rất nhanh, tới trước mặt chào hỏi cùng Tô Thiến và Thành Linh trước.
Đường Duệ vẫn luôn văn nhã, mấy năm nay sự nghiệp thành công nên có vẻ trầm ổn rất nhiều, loại hình này không khác Chu Cần Khải lắm.
Tô Thiến nhìn, muốn tìm chút tật xấu cũng không ra, bà đánh giá Đường Duệ, Thành Linh thấy bọn họ có chuyện muốn nói nên kéo Tô Thiến đi, nói: “Chúng ta lên lầu trước đi?”
Tô Thiến đồng ý, quay đầu lại nhìn chiếc Hummer kia, nghĩ thầm cẩu đồ vật Chu Dương này như thế nào còn chưa xuống xe?
Thôi quên đi.
Tâm tình của người làm mẹ như bà quá phức tạp.
Bà vỗ vai Tô Hảo, hướng Tô Hảo ra hiệu cố lên, sau đó cùng Thành Linh lên lầu trước.
Hai trưởng bối vừa đi.
Nơi này chỉ còn lại Tô Hảo và Đường Duệ.
Nhất thời lại có chút không nói chuyện, Tô Hảo cười cười, dẫn đầu lấy thẻ ngân hàng đưa cho Đường Duệ: “Em không nhận đâu, thẻ này anh vẫn là lấy về đi.”
Đường Duệ lại nói: “Em không nhận, cảm giác anh ngủ đều không ngon.”
Tô Hảo dừng một chút, Đường Duệ lại nói: “Em không nghĩ đến việc yêu cầu anh trả các chi phí mà em đã giúp gia đình anh sao?”
Tô Hảo: “Em không nghĩ như thế.”
Mấy năm nay bận rộn với sự nghiệp, quay đầu ngẫm lại, vẫn luôn có thể nghĩ đến cô.
Anh đem chiếc túi trong tay cho Tô Hảo.
Tô Hảo nhìn vài lần, cũng không nhận.
“Đây là sợi dây chuyền mà cha em đã tặng em trước đây.
Không phải em vẫn luôn tìm sao?”
Nói rồi, cô duỗi tay nhận lấy, cúi đầu nhìn đến hộp dây chuyền hình thoi kia, hốc mắt đã đỏ lên, cô cười nói: “Thật sự, cảm ơn anh.”
Đường Duệ nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, tay nắm lại.
Sợi dây chuyền mất đã tìm lại được, Tô Hảo tâm tình kích động, hỏi: “Anh muốn lên lầu ngồi không?”
“Em ở nơi này sao?” Đường Duệ ngẩng đầu nhìn mấy lần.
“Đúng vậy.”
“Cô ấy ở lầu tám.” Một giọng nam vang lên từ phía sau, cả hai quay lại nhìn, Chu Dương ngậm điếu thuốc trong miệng bước tới, sau đó trực tiếp ôm lấy eo Tô Hảo: “Lên ngồi không? Chồng trước.”
Tô Hảo giãy giụa.
Hàm dưới Chu Dương căng chặt, cánh tay gắt gao ôm chặt lấy, cực kỳ bá đạo.
Anh híp mắt nhìn Đường Duệ.
Đường Duệ không lùi nửa bước, hôm nay hai nam nhân lần thứ hai nhìn nhau như thế này, khí thế Chu Dương vốn mạnh mẽ, áp chế cả Đường Duệ nhưng Đường Duệ cũng không chịu thua.
Tô Hảo tránh thoát ra.
Giương tay trực tiếp tát Chu Dương một cái, Chu Dương nghiêng đầu, tiếp theo anh quay một bên mặt khác qua, chỉ, liếm khóe môi: “Không bằng lại đánh thêm một lần nữa đi? Có phải tức giận vì vừa rồi chỉ hôn nhẹ nhàng bâng quơ quá không?”
Hôn nhẹ nhàng bâng quơ.
Nắm tay Đường Duệ siết chặt, giọng nói sững sờ: “Tô Hảo...”
Tô Hảo không chú ý đến anh ta mà chỉ hung hăng nhìn Chu Dương, người này càng ngày càng quá đáng, càng ngày càng làm càn.
“Cút.” Tô Hảo lạnh lùng nói xong, xoay người liền đi.
Đi chưa đến hai bước thì Chu Dương đã tiến lên từ phía sau chặn ngang khiêng cô trên vai, Tô Hảo lúc này càng hỏng mất: “Chu Dương, mau thả tôi xuống!”
Chu Dương cười lạnh.
“Em đoán xem anh có thả xuống không?”
Đường Duệ phản ứng lại liền đuổi theo lên lầu.
Chu Dương xoay người, khiêng Tô Hảo, từ trên cao nhìn chằm chằm Đường Duệ: “Như thế nào? Định chơi threesome sao?”
“Đường Duệ, tôi là Chu Dương, nhớ kỹ, Chu Dương Lê Thành.”
Đường Duệ mới đến, trước đây đã biết qua.
Nghe thấy Chu Dương Lê Thành, anh lập tức phản ứng lại, đây là danh môn thế gia, một trong tứ đại gia tộc, suy đoán của anh ta quả nhiên không sai.
Anh ta đứng dưới bậc thang nhìn Chu Dương: “Anh muốn thế nào?”
Chu Dương mỉm cười: “Chẳng có gì cả, chỉ cảnh cáo anh một chút thôi.”
“Anh thật muốn lên sao? Vậy lên đi, tiện nhìn xem tôi cùng cô ấy làm chút gì đó.” Khóe môi Chu Dương câu lên cười, đôi mắt lại lãnh lệ, lời nói ra đều đi thẳng vấn đề mà nam nhân để ý nhất.
Sắc mặt Đường Duệ quả nhiên thay đổi.
Chu Dương lạnh lùng liếc Đường Duệ, xoay người lên lầu.
Tới cửa lầu 3, Chu Dương buông Tô Hảo xuống, Tô Hảo lúc này giương tay chính là một cái tát, đánh vào bên mặt mà Chu Dương vừa mới đưa ra kia, mặt Chu Dương hai bên là hai bàn tay, anh cười cắm tay vào túi: “Đầy đủ hết rồi sao?”
Tô Hảo dựa vào cửa, thở phì phò nhìn anh.
Lửa giận giấu ở đôi mắt.
Tô Hảo tàn nhẫn trừng anh rồi xoay người gõ cửa.
Cũng mặc kệ Tô Thiến và Thành Linh có thể nhìn thấy cái dạng này của Chu Dương hay không, cửa kéo ra, là Tô Thiến mở, khi nhìn đến Tô Hảo sắc mặt không đúng lắm, sửng sốt hỏi: “Làm sao vậy?”
Tô Hảo lắc đầu: “Không có việc gì.”
Tâm trạng cô bình phục lại, đi vào, lường trước Chu Dương sẽ tiến vào, ai biết Tô Thiến lại đem cửa đóng lại, Tô Hảo quay đầu nhìn thoáng qua, hỏi: “Ngoài cửa không còn ai sao?”
“Không a.”
Tô Hảo không hé răng, nhìn cửa kia một cái, sau đó đi vào.
Tô Thiến nhìn cô, theo bản năng vẫn vặn cửa ra, bước ra ngoài thấy Chu Dương đang dựa vào cầu thang hút thuốc, anh bước lên cầu thang, chẳng trách bà không nhìn thấy.
Nhìn đến sườn mặt Chu Dương, có dấu bàn tay, bà sửng sốt.
Nhớ lại biểu tình của Tô Hảo.
Tô Thiến từ cổ họng phun ra: “Đáng đời!”
“Có phải con lại làm gì đối với Tô Hảo rồi không?”
Chu Dương cắn điếu thuốc, trong lòng phiền muộn, anh xua tay: “Con đến công ty đây."
Nói xong, anh trực tiếp xuống lầu.
Tô Thiến đã rất tức giận khi thấy bộ dáng này của anh, cho anh ba chữ: “Cút luôn đi.”
Nói xong, phanh —— đóng cửa lại.
Vốn dĩ Thành Linh muốn nhìn một chút xem phòng này có chỗ nào cần xử lý không, ai biết Tô Hảo đã lo liệu tất cả mọi thứ, vừa sạch sẽ vừa ấm áp.
Tô Thiến thấy Tô Hảo một mình làm căn phòng thoải mái như vậy, càng thêm thích Tô Hảo, kéo Tô Hảo hỏi: “Tường giấy này là con tự dán sao?”
“Vâng, người thuê trước đã đem vách tường vẽ hơi loạn nên con đã dán lên.” Tô Hảo nói: “Nhưng cách một thời gian phải thay đi, tường giấy này không được vững chắc lắm.”
Tô Hảo ấn vào các góc rồi nói.
“Trông rất nghệ thuật đó.” Tô Thiến nhìn bức tường giấy, tường giấy này là hai bức họa, màu sắc thực nhạt nhưng phong cách tương xứng, Tô Thiến quay đầu cùng Thành Linh nói: “Bà dứt khoát đừng trở lại Giang Thị, ở chỗ này sống đi.”
Thành Linh cười cười: “Để chờ xem, tôi vốn định giúp Tô Hảo đùa nghịch, không nghĩ tới cũng không cần tôi.”
Tô Thiến đi qua ngồi cạnh Thành Linh: “Thật sự về sau ai mà cưới được Tô Hảo thì thật có phúc quá.”
“Tôi vẫn luôn cho là như vậy, nhưng xã hội hiện tại này, hiền huệ thì có ích gì chứ.” Thành Linh chung quy vẫn phải thừa nhận, hiện tại người kết hôn nhìn trúng môn đăng hộ đối thì không nói, ngoài ra còn nhìn trúng năng lực sự nghiệp của nhà gái.
Ánh mắt bà có chút ảm đạm, nếu lúc trước Tô Hảo cũng có sự nghiệp, sẽ không chỉ biết xử lý chuyện gia đình, có lẽ Đường Duệ chưa chắc ly hôn cùng cô.
“Có ích chứ.” Tô Thiến lập tức nói: “Sao lại vô dụng được, bà không hiểu đâu, nam nhân bây giờ a...”
Hẳn cũng có cưới về để nâng niu đấy.
Nhưng Tô Thiến nhớ tới cái vòng tròn hiện nay nên ngậm miệng lại.
Tô Hảo nghe hai bà mẹ nói mãi về chủ đề này mà cũng đành bất lực, cô chuyển qua tủ lạnh lấy nhân sủi cảo, còn có bao sủi cảo.
“Đã lâu không gói quá sủi cảo rồi!” Tô Thiến đứng lên, u sầu giữa mày Thành Linh cũng vơi đi một ít, đứng dậy theo, nói: “Để mẹ nhìn xem nhân của con.”
Ba người vây quanh bắt đầu gói sủi cảo.
Ấm ấm áp áp.
Tô Thiến không đi ăn tối mà ở lại ăn sủi cảo.
Về phần Chu Dương đi đâu, cũng không ai nhắc tới.
*
Hai ngày cuối tuần trôi qua nhanh chóng, Thành Linh ở lại đây, Tô Hảo cũng phải quay lại công ty làm việc, vừa vào phòng liền nghe thấy một nhóm người lớn tiếng ồn ào.
“Một vị chuyên viên giao dịch chứng khoán mới tới Cao Lân, đẹp trai lắm a.”
“Cô nhìn thấy sao?”
“Buổi sáng tôi tìm bạn trai tôi đi ăn cùng, ở nhà ăn bọn họ nhìn thấy, nghe nói trở về từ Wall Street, Cao Khải đấy.”
Cao Khải là một trong những công ty tài chính hàng đầu Wall Street, chuyên viên giao dịch chứng khoán trong đó đều có tiếng nhưng đại đa số là các gương mặt Châu Âu, ngẫu nhiên sẽ có một hai người Châu Á nhưng đều du đầu hoạt mặt, rất ít gương mặt Châu Á mà đẹp trai như vậy.
Lục Mễ Mễ: “Ảnh chụp đâu? Đưa ảnh tôi nhìn xem.”
“Tôi không dám chụp lén, tôi đã nhờ bạn trai gửi qua rồi.”
Vài giây sau.
Một tấm đã chuyển tới.
Nam nhân lông mi khá dài, mang đồng hồ đang xem văn kiện, một thân tây trang phẳng phiu, lịch sự văn nhã.
“Thật sự luôn, mẹ nó, trẻ thật.”
“Thật sự trẻ đó.”
“Đúng là đẹp trai, lại thêm một lí do để đi dạo qua Cao Lân bên kia.”
Tô Hảo bớt thời giờ nhìn thoáng qua.
Lại là Đường Duệ.
Cô rời khỏi nhóm, sửa sang lại sổ sách, cầm đến chỗ Tằng tổng.
Sau khi trở về thì nhận được tin nhắn của Đường Duệ.
Nhớ tới những cuộc trò chuyện phiếm trong nhóm.
Tô Hảo: Cơm trưa em về nhà.
Truyện Khác
Đường Duệ: Ừ, được.
Hiện tại Thành Linh ở nhà, cơm trưa Tô Hảo sẽ không ở công ty mà về nhà, nhưng Thành Linh cảm thấy cô chạy qua chạy lại như vậy thật phiền toái, nên để cô ở lại công ty ăn.
Vân Lục: Hảo Hảo, tối đến tửu trang chơi đi? Chúng ta đã lâu không gặp rồi.
Tô Hảo: Ok.
Lần trước cô đã đồng ý với Vân Lục rồi, lần này không thể lại cự tuyệt.
Cô nghĩ nghĩ, lại soạn, lúc chuẩn bị gửi đi, ai ngờ WeChat lại có thêm một tin nhắn.
Là Chu Dương gửi tới.
Chu Dương: 7 giờ rưỡi anh tới đón em đến tửu trang.
Tô Hảo: Vâng.
Câu cô định hỏi Vân Lục là Chu Dương có đi hay không, thuận tiện xóa bỏ.
Tô Hảo liếc nhìn tờ lịch.
Sắp đến tháng 11 rồi, thật nhanh.
Hơn 6 giờ, Tô Hảo ăn ở nhà ăn công ty, trở lại lầu 16 thì bắt tay xử lý chút chuyện.
Hôm nay cô mặc trang phục không quá đặc biệt, trên áo là màu sắc hoa văn, váy chữ A bó sát eo, 7 giờ Chu Dương đã gọi tới, Tô Hảo tiếp nhận: “Tôi đang chuẩn bị đi xuống.”
Tùy tay thu đồ vật.
Giọng Chu Dương trầm thấp truyền đến: “Ừm, anh đang đợi.”
Thanh âm vẫn mang theo một chút ý cười, từ tính, như lời thì thầm với người yêu.
Tô Hảo cũng ôn nhu nói: “Cúp máy đây.”
Nói xong, không đợi Chu Dương đáp lại, cô đã ngắt điện thoại, Chu Dương ở kia đầu sửng sốt, ngay sau đó cười cười, xoa khóe môi, nhắm mắt lại, còn có chút dư vị.
Vài phút sau, đại sảnh truyền đến tiếng bước chân nhỏ.
Vì nhiều người tan sở nên chỉ có một chút ánh sáng sáng lên, hướng chỗ đó nhìn lại, Tô Hảo dẫm giày cao gót bước xuống, tóc dài xõa trên vai, cô nâng cánh tay đem tóc buộc lên, tay áo dài rũ xuống với cánh tay trắng nõn lộ ra, cô giương mắt lên, hai người đồng thời nhìn nhau.
Chu Dương đột nhiên rất muốn nhìn cô đối với chính mình cười một chút.
Tựa như lần hái dâu đó, má cô lộ ra lúm đồng tiền.
Mắt thấy cô ngày càng gần, Chu Dương cúi người kéo cửa ghế phụ ra, Tô Hảo vừa muốn lên xe thì Chu Dương đã duỗi tay bắt lấy cổ tay cô.
Tô Hảo sửng sốt, sau đó nương theo sức lực anh ngồi xuống.
Lần này cô không kháng cự, Chu Dương thở một hơi, Tô Hảo kéo đai an toàn qua, nói: “Vân Lục cũng gửi tin nhắn WeChat cho tôi, nói đêm nay hẹn tại tửu trang.”
“Vậy sao.” Chu Dương cười nói: “Hình như các cô ấy đều rất thích em.”
Tô Hảo nhìn anh, dấu tay trên khuôn mặt tuấn tú đã mờ không ít, chỉ còn lại ở khóe môi một vệt đỏ nhưng lại làm anh tăng thêm một ít dã tính.
Cô cười cười: “Tôi cũng rất thích các cô ấy.”
Tô Hảo lại liếc anh một cái, nói: “Nhưng tôi không phong lưu đa tình giống anh vậy.”
Chu Dương cười nhẹ hai tiếng.
Không khí hai người lúc này xác thật không tồi, không đối chọi gay gắt như ngày hôm qua vậy.
Xe một đường chạy đến tửu trang, tửu trang này vẫn là lần trước, khung cảnh ưu nhã.
Tô Hảo xuống xe, Chu Dương nắm lấy tay cô, đưa vào trang viên có viết chữ 【 Rượu 】
Vào đại sảnh.
Một đám người quay lại nhìn ra, thấy hai người nắm tay thì đều sửng sốt.
Ở bên nhau sao?
Không phải đâu.
Thật hay giả thế?
Ngày hôm qua Chu Dương không phải còn ăn hai cái tát sao?
“Hơi kẹt xe, đêm nay dường như còn sắp mưa.” Chu Dương kéo Tô Hảo đến sofa hai người ngồi xuống, bưng hai ly rượu qua đây, những người còn lại đều nhìn Tô Hảo, Tô Hảo hơi mỉm cười, đêm nay cô mặc trang phục này trông vừa trắng lại vừa mềm, Lý Dịch bắt lấy thuốc trong miệng, hỏi: “Hai người các người, cùng nhau sao?”
Tô Hảo mỉm cười không nói.
Chu Dương thấy Tô Hảo không trả lời, mặt mày nhẹ nhõm hẳn lên, nở nụ cười: “Đúng vậy đấy.”
Nói xong lời này, tim anh đập dữ dội, cúi đầu hút thuốc rồi ngả người ra sau, tay đặt trên tay vịn sau đó nhẹ nhàng đặt ở vai Tô Hảo, thưởng thức những sợi tóc buông xuống của cô.
“Mẹ nó, vậy thì phải mời rượu đó!” Giang Úc cũng không dám tin, lập tức vẫy tay để A Lương mang rượu tới.
Hứa Điện bắt lấy mắt kính lau lau, híp mắt nhìn Chu Dương cùng Tô Hảo: “Có thật không đó?”
Chu Dương thỏa thuê đắc ý: “Các người nói đi?”
Nói xong, anh duỗi tay ôm eo Tô Hảo, Tô Hảo lại thuận theo mà hướng nơi anh dựa vào, đây quả thực khó có được, anh rũ mắt nhìn Tô Hảo, Tô Hảo cũng nâng mắt lên nhìn anh, đôi mắt ngập nước.
Chu Dương đột nhiên lấp kín môi cô, trằn trọc hôn.
Những người còn lại sửng sốt vài giây.
Sôi nổi kêu lên.
“Chết tiệt! Là thật rồi.”
“Chu Dương, tôi còn tưởng cậu phải đợi rất lâu đấy, phi, nhanh như vậy đã theo đuổi được.”
“A a a a a tôi không phục.”
Lý Dịch vứt điếu thuốc, sách một tiếng, cầm lấy chai rượu rót, nói: “Đêm nay Chu Dương mời khách.”
Chu Dương dùng ngón tay cọ xát môi Tô Hảo, nâng mắt lên cười nói: “Mời thì mời, tôi bao hết.”
Lý Dịch cười chỉ A Lương: “Lấy rượu tốt nhất qua tới.”
A Lương chạy tới chạy lui lấy rượu ngon.
Vân Lục kéo tay Tô Hảo một chút, Tô Hảo thò lại gần, Vân Lục nói: “Là thật sao?”
Vân Lục thấy cô cười đến ôn nhu như vậy, nghĩ thầm, kia khẳng định là sự thật.
Nhưng Chu Dương sẽ quý trọng Tô Hảo sao?
Vân Lục hơi nắm chặt tay Tô Hảo, Mạnh Oánh bên cạnh cúi xuống nhét cho Tô Hảo một quả mận xanh, Tô Hảo tiếp nhận rồi nói cảm ơn.
Mạnh Oánh đối diện với ánh mắt của cô, Tô Hảo cũng cười với Mạnh Oánh: "Tôi rất thích các bộ phim của cô."
“Tôi cũng rất thích cô.” Mạnh Oánh trả lời.
Bên kia Liễu Yên cười đến đá cái bàn, Tô Hảo nhìn Liễu Yên một cái.
Trong bốn nữ nhân, chỉ có Vân Lục là lo lắng sốt ruột.
Ba người còn lại đều hiểu.
Vẫn chơi xúc xắc giống lần trước, không biết sau đó ai bày trò, biến thành nam nhân phạt rượu, nữ nhân ngồi trên đùi nam nhân đút rượu.
Lúc này thua rượu sẽ trở thành một chủ đề nóng.
Liễu Yên và Lý Dịch đều độc thân nên không tham gia, Giang Úc và Hứa Điện đều hận không thể thua, Chu Dương thua hai lần, lúc Tô Hảo đút rượu anh vẫn còn chưa nếm đủ.
Chu Dương lại thua lần nữa, Tô Hảo cúi người, bưng chai rượu nhẹ nhàng rót xuống, cô rót rượu là xinh đẹp nhất ở đây.
Rượu một giọt cũng không rơi ra ngoài, toàn rơi vào ly, rót rất vừa vặn, Tô Hảo cầm ly rượu đứng lên, Chu Dương câu môi, nhất phái phong lưu đưa tay ôm lấy eo cô, Tô Hảo còn phải ổn định ly rượu, tiếp theo cô uống một hớp lớn, cúi đầu, không lập tức tiến sát mà chống lên trán anh.
Sau đó chậm rãi đi xuống.
Tay Chu Dương đột nhiên căng thẳng, đôi mắt hẹp dài gắt gao nhìn Tô Hảo, Tô Hảo câu môi cười, lộ ra nửa bên má lúm đồng tiền, sau đó ngăn chặn bờ môi của anh, nhẹ nhàng đưa rượu tiến vào miệng anh, hai ba giây sau, Chu Dương đảo khách thành chủ, nâng cao cổ thon dài, ôm chặt lấy cô đè xuống.
Rượu theo khóe môi tràn ra.
Hai người cũng không dừng lại, những người còn lại thấy thế thì đứng dậy rời đi, đem không gian để lại cho bọn họ.
Hai người dán gần nhau, tiếng tim đập dường như đều có thể nghe được, giây tiếp theo, Chu Dương ôm Tô Hạo đứng dậy vòng đến quầy rượu, đem người đẩy trên vách tường.
Hung hăng mà hôn cô, hơi thở đan xen, quầy rượu phát ra chút âm thanh va chạm.
Hơi thở Tô Hảo có chút loạn, cô ôm anh, cổ áo cũng mở ra, anh cúi đầu lưu luyến, Tô Hảo nhắm mắt, vài giây sau, cô dựa vào bên tai Chu Dương thấp giọng nói: “Chúng ta cứ như vậy đi, Chu Dương, về sau tôi và anh không liên quan nữa.”.