Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh
  3. Chương 40: Tốt nghiệp
Trước /93 Sau

Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh

Chương 40: Tốt nghiệp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thật ra, khi anh hỏi thời khoá biểu và WeChat của cô trong ngày đầu học môn Đại số Tuyến tính, cô mơ hồ cảm thấy anh có ý gì đó với cô, nhưng bề ngoài đầy khí chất thần tiên cùng hào quang sáng chói của đại thần học bá trên đầu Phó Tuyết Thần rất dễ lừa gạt, cô chưa bao giờ nghĩ về điều đó.

Nhưng sự thật là, từ lúc mới gặp, anh đã bắt đầu tán tỉnh cô.

Chẳng qua, trước kia anh đều lén lút tán tỉnh, tối hôm qua, bị từ chối, theo lý thuyết anh nên từ bỏ, nhưng một chút cũng không có, ngược lại anh càng chiến càng hăng, trực tiếp thăng cấp lên phiên bản 2.0.

Phó Tuyết Thần phiên bản 2.0, tán tỉnh ngay thẳng, tán tỉnh trực tiếp, tán tỉnh đến mức cả thế giới đều biết, tán tỉnh đến mức cô không thể lảng tránh sự thật “Anh đang tán tỉnh cô”……

Dư quang khóe mắt của Nhiễm Tỉnh liếc nhìn người thanh niên bên cạnh, tự giác không phải đối thủ của hồ ly tinh ngàn năm này.

Không thể chọc vào, cô trốn là được.

Chạy, chạy.

Nhiễm Tỉnh lại không để ý đến anh, mà tiếp tục chạy về phía đông trường học.

Phó Tuyết Thần thấy cô chạy trốn, cũng không ngại.

Cô gái này là người rất có nguyên tắc và điểm mấu chốt (điểm giới hạn), tính cách cũng khá cứng đầu, cô không có ý chấp nhận anh, cũng không định chơi trò mập mờ với anh, càng sẽ không đón nhận ý tốt của anh.

Cho dù, cô từ chối làm anh thất vọng, nhưng anh vẫn thích tính cách của cô.

Anh cúi đầu mỉm cười, lại đạp xe đuổi theo.

Phó Tuyết Thần cũng không kéo cô ngồi ghế sau xe của anh, mà đạp xe chầm chậm theo sau, thậm chí bởi vì rảnh đến nhàm chán, còn lấy điện thoại ra nhìn, trả lời mấy cái tin nhắn gì đó.

Nhiễm Tỉnh chạy đến sắp tắt thở, chạy dưới trời nóng nực như vậy, cả người của cô đều chảy mồ hôi, ngay cả cái trán cũng lấm tấm mồ hôi, mồ hôi cũng sắp vào mắt, Nhiễm Tỉnh chỉ có thể thường xuyên giơ tay lau qua.

Chạy giữa trưa nắng như vậy đã đủ bực mình, nhưng bên cạnh, còn có đối tượng so sánh, đối tượng so sánh vừa chạy xe đạp vừa xem điện thoại dáng vẻ nhàn nhã không đổ một chút mồ hôi, dưới sự đối lập rõ ràng, Nhiễm Tỉnh càng thêm khó chịu.

Chạy xe đạp nghịch điện thoại, anh không sợ sẽ xảy ra tai nạn xe cộ, nhan sắc biến dạng sao!

Trong lòng của Nhiễm Tỉnh suy nghĩ ác ý, tức giận cắn chặt răng, tiếp tục chạy.

Cũng may cho dù khoảng cách xa xôi cỡ nào cũng có kết thúc, Nhiễm Tỉnh vội vàng chạy đến phòng học, tuy rằng đã đến trễ, lại cũng chỉ trễ vài phút, cô thở hổn hển đẩy cửa ra điểm danh “Báo cáo”.

Trên bục giảng, Thầy Cung Huy nhìn thấy Nhiễm Tỉnh đến trễ, mặt chữ điền nghiêm túc có một chút không hài lòng, ông rất tức giận nói: “Tiến vào.”

Nhiễm Tỉnh mới vừa bước vào lớp, phía sau, Phó Tuyết Thần bởi vì khóa xe đạp đến trễ hơn cô hờ hững hô một tiếng “Báo cáo”.

Vẻ mặt của thầy Cung Huy khá bình tĩnh dịu dàng, ông nói giọng nhẹ nhàng: “Vào đi!”

Một lúc sau, ông nói thêm, “Môn này quá dễ đối với em, sau này nếu em không thích thì không cần đến, không cần lo lắng chuyện điểm chuyên cần.”

Nhiễm Tỉnh: “………………”

Đây là sự phân biệt đối xử giữa học tra và học bá.

Cô nơm nớp lo sợ đi học vẫn lo lắng sẽ bị thi rớt, Phó Tuyết Thần không đi học thầy vẫn bật đèn xanh cho điểm tối đa.

Tạm biệt không gặp lại!

Nhiễm Tỉnh nhìn lướt qua phòng học có chút trống trải, vốn dĩ muốn chọn hàng đầu chỉ có một chỗ trống để tránh Phó Tuyết Thần, nhưng cô chạy đến mức đổ mồ hôi khắp người, có chút không lịch sự, một cô tiên nhỏ dựa vào sắc đẹp để ăn cơm vẫn muốn giữ chút hình tượng, cuối cùng cô cố ý chọn chỗ không ai ngồi ở hàng sau để tránh mọi người.

Phó Tuyết Thần đương nhiên đi theo.

Nhiễm Tỉnh nhanh chóng lấy hộp bút và giáo trình trong túi canvas ra tập trung nghe giảng bài, cô chạy quá nhanh, đến nỗi vẫn thở hồng hộc khi ngồi xuống.

Phó Tuyết Thần ngồi bên tay phải của cô, anh nghiêng đầu về một bên, nhìn thấy sườn mặt của cô gái nhỏ mồ hôi đầm đìa, hồng hồng sau khi vận động, môi anh đào nhỏ của cô khẽ mở, dùng miệng hô hấp từng ngụm to, khiến toàn bộ ngực đều phập phồng.

Khác với mùi mồ hôi khó ngửi của các chàng trai sau khi vận động xong, cô gái nhỏ mới vừa chạy xong cơ thể phát ra hương thơm, mùi thơm đến không ngờ, mùi thơm ngọt rất nhẹ.

Trước kia Phó Tuyết Thần xem qua một truyện về tình cảm trên Wei, chủ yếu nói về phản ứng hoá học giữa nam và nữ, hormone blah blah, trong đó có nhắc tới mùi hương cũng là một loại hormone, tình yêu không chỉ là thích người đó, thậm chí bao gồm cả đắm say mùi hương của cô ấy.

Lúc ấy Phó Tuyết Thần cảm thấy lãng phí thanh xuân và nhàm chán khi xem hết truyện thuỷ văn này, nhưng bây giờ, nhìn hình ảnh thở hổn hển của cô gái nhỏ sau khi vận động, ngửi hơi thở thơm ngọt tỏa ra từ cô, Phó Tuyết Thần chỉ cảm thấy cơ thể của mình hết thuốc chữa mà bắt đầu phản ứng hoá học liên tiếp, Dopamine cùng Serotonin của anh phân bố đến sắp nổ tung, adrenalin tăng vọt, kéo trái tim điên cuồng nhảy lên “Thịch thịch thịch”, sau đó, hầu kết lăn lộn, ham muốn nảy sinh, toàn bộ đầu óc của anh đều nghĩ “Đáng yêu, muốn ngủ”.

Anh yên lặng chăm chú nhìn cô, cất giấu dưới hai tròng mắt đen chính là sự say mê anh vừa phát hiện.

Anh sống ở trên đời này gần mười chín năm, mười hai năm đầu trẻ con hồn nhiên ngây thơ, bảy năm sau dần thấu hiểu chuyện đời, trong cuộc sống bình thường mang theo một chút thất vọng, anh bị hành hạ vì mất ngủ, dễ dàng chết đột ngột.

Nhiễm Tỉnh là cô gái duy nhất có thể cứu rỗi cho anh, cứu rỗi này thậm chí không chỉ gồm mạng sống, mà cả linh hồn.

Phó Tuyết Thần hoàn toàn xác định, anh thích cô, ngoại hình, mùi hương, tính cách……

Chỉ là, cô không thích anh, vẫn luôn từ chối

Vì thế, trong ngọt ngào có sự tàn nhẫn, trong cặn bã có đường, trong hạnh phúc mang theo một chút buồn.

Nhưng dù sao anh còn quá trẻ, mang theo sự gan dạ và chân thành mà tuổi trẻ có, vì thế, cảm giác “Yêu mà không được, thức ngủ đều nhớ” này có chút si mê, chưa theo đuổi được cũng không có gì ghê gớm, trước khi có kết quả, quá trình không quan trọng.

Tình cảm như vậy không thể kìm nén, anh không muốn kìm nén, anh chỉ muốn mê đắm, trầm luân.

Phó Tuyết Thần cầm lấy giấy bút, rồng bay phượng múa mà viết xuống một hàng chữ, dò hỏi: “Nhiễm Tỉnh, làm thế nào để em ở bên tôi?”

Sau đó, đẩy nó qua.

Nhiễm Tỉnh sững sờ nhìn hàng chữ to trên quyển sổ có thiết kế đơn giản và ngầu.

Chữ của Phó Tuyết Thần phóng khoáng, khoa trương lại tùy tiện, chỉ cần nhìn chữ này, sẽ biết tính cách của anh không hề ngoan ngoãn an phận như bề ngoài, anh cũng chưa bao giờ là học bá chỉ biết học tập.

Không, anh rung động, muốn yêu đương.

Nhiễm Tỉnh thật sự không muốn làm chậm trễ vị đại thần toán học này - người tương lai đạt được giải thưởng Fields, từ chối như mọi khi, viết chữ nhỏ đoan chính trả lời: “Tôi không thể ở bên cậu.”

Phó Tuyết Thần viết ba dấu chấm hỏi, bày tỏ nghi ngờ.

Nhiễm Tỉnh từ chối người khác đều có kịch bản cả, cô viết: “Nhà tôi ở Thành Đô, cha mẹ tôi hy vọng tôi tốt nghiệp xong quay về Thành Đô, cho nên tôi không định yêu đương khi học đại học.”

Đơn giản là lý lẽ nhạt nhẽo về trở ngại khoảng cách.

Phó Tuyết Thần nhìn những lời từ chối này, không hiểu sao thấy quen quen, trí nhớ của anh tốt đến đáng kinh ngạc, bỗng nhiên nhớ lại trước đó không lâu cô đã dùng lý do này từ chối một tên trẻ tuổi đẹp trai đầu tóc bóng loáng ở cửa nhà ăn.

Khi đó anh không nghĩ đến, lý do này cũng sẽ dùng ở trên người mình.

Phó Tuyết Thần chỉ cảm thấy có vô số mũi tên nhỏ, bắn vào ngực anh.

Hàng ngàn mũi tên xuyên tim.

Anh gần như nôn ra máu.

Cô gái này, thật đúng là lười biếng, cách nói từ chối đều không thay đổi, không hề có thành ý và quan tâm.

Phó Tuyết Thần tức giận bật cười, cúi đầu viết một hàng chữ rồi lại đẩy qua.

Tuy nhất định sẽ bị từ chối, nhưng, cứ thử vài cách trước, biết đâu một ngày nào đó lại thành công!

Nhiễm Tỉnh vẫn chưa nhìn thấy câu trả lời của Phó Tuyết Thần, một bàn tay to dày rộng đã lấy quyển sổ đi, cúi đầu đọc.

Bận rộn từ chối Phó Tuyết Thần, Nhiễm Tỉnh cũng không chú ý, không biết khi nào thầy Cung Huy đã đứng bên cạnh cô.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, ngẩng đầu nhìn về phía thầy Cung lạnh lùng nghiêm khắc, trong lòng sợ hãi, lạnh, lạnh.

Cô được thầy giáo nhớ mặt vì ngủ trong lớp, bị thầy ghét bỏ vì đến trễ, bây giờ còn phát sinh truyền đưa tờ giấy……

Đại số tuyến tính của cô khẳng định chán đến không thể chán hơn.

Nhiễm Tỉnh yên lặng cúi đầu, đã làm tốt công tác chuẩn bị bị mắng, thầy Cung Huy nhìn lướt qua nội dung trên quyển sổ, nhìn Phó Tuyết Thần, nhíu mày quan tâm hỏi: “Sau khi tốt nghiệp đại học em không định đi du học sao?”

Học sinh trường nổi tiếng con đường công danh như gấm, học xong trường này cũng có thể đi Thanh Bắc học sau đại học, còn cao cấp hơn nữa là TOP 20 toàn phần dành cho những người đứng đầu, Phó Tuyết Thần hiển nhiên là học bá có thể lấy được học bổng toàn phần đi học trường nổi tiếng đứng đầu thế giới.

Tương lai của Phó Tuyết Thần, chắc chắn sáng lạn rực rỡ.

Nhiễm Tỉnh liếc mắt nhìn anh, một lần nữa cảm nhận được thế giới khác nhau của cùng trường, Phó Tuyết Thần có thể dễ dàng ra nước ngoài du học, cô thì tốt nghiệp cũng có vẻ vô cùng khó khăn.

Phó Tuyết Thần lắc đầu: “Không.”

Thầy Cung chỉ ngón trỏ về phía Nhiễm Tỉnh: “Em thật sự định sau khi tốt nghiệp đi Thành Đô với em ấy sao!”

Nhiễm Tỉnh: “…………………………”

Cô đứng xa như vậy, mà nằm cũng trúng đạn.

Phó Tuyết Thần mỉm cười bình tĩnh dịu dàng, anh lười nhác dựa vào lưng ghế dựa, tiếng nói trầm thấp ngọt ngào dễ nghe: “Đúng vậy, đi Thành Đô cùng cô ấy sau khi tốt nghiệp.”

Nhiễm Tỉnh: “………………”

Lại không nói nên lời.

Còn cả lớp, toàn bộ học sinh cùng nhìn lại phía sau, trong những ánh mắt đó, toàn bộ đều rất hâm mộ khi bị đút cơm tó.

Nhiễm Tỉnh sững sờ một lát, cô cảm thấy, không nên như thế này, cô không thích Phó Tuyết Thần, cũng không hy vọng tất cả mọi người cảm thấy cô và Phó Tuyết Thần đã ở bên nhau.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /93 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ta Quả Thật Là Một Đại Lão

Copyright © 2022 - MTruyện.net