Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trái tim lại “Thịch thịch thịch” giống như nổi trống.
Này…… Này này này bốn bỏ năm lên coi như là nắm tay!
Phó Tuyết Thần mày được lắm, ngày đầu tiên hôn môi với em gái không nói, còn nắm tay nữa.
Nhiễm Tỉnh nhìn cây kẹo hình Phó Tuyết Thần trong tay, không hiểu sao có chút oán hận, cô nhét vào trong miệng như trút giận, nhanh chóng cắn rộp rộp, hai ba miếng đã ăn hết.
Phó Tuyết Thần thấy cô gái nhỏ ăn kẹo như ăn kẻ thù gϊếŧ cha thì lười biếng cười: “Nhiễm Tỉnh à, em muốn cắn anh như thế hả?”
Nhiễm Tỉnh âm thầm trừng mắt nhìn anh.
Phó Tuyết Thần thở dài đưa tay đến bên môi cô: “Cắn kẹo thì có gì giỏi chứ, cắn người này!”
Đến đây, ông đây cho em tùy tiện cắn, muốn cắn chỗ nào cũng được!
Nhiễm Tỉnh nhìn bàn tay trắng mảnh khảnh như ngọc trước mặt, thật sự rất muốn cắn một miếng.
Cái tên Phó Tuyết Thần này ấy à, tuyệt đối là kiểu cho anh chút ánh mặt trời anh sẽ tỏa sáng rực rỡ, cho anh một cây gậy là anh muốn trèo lên.
Thời điểm cô và anh chưa ở bên nhau, anh đã rất cợt nhả.
Bây giờ ở bên anh, anh không chỉ cợt nhả, mà hết sức thiếu đòn.
Đáy lòng Nhiễm Tỉnh chửi bới: Khốn kiếp a a a a a chỉ biết chọc người ta!
Phó Tuyết Thần trêu chọc Nhiễm Tỉnh vài câu, sau đó tự nói về bản thân: “Người Giang Chiết nghiện ngọt, anh là người Hàng Châu nên từ nhỏ vốn đã thích ăn ngọt, cũng là từ đồ ngọt mà lớn đấy.”
Nhiễm Tỉnh nghe xong có phần kinh ngạc.
Anh không chỉ dễ thương, lại còn nghiện ngọt, bao nhiêu đáng yêu ngọt ngào đừng nói đều bị anh chiếm hết cả rồi đấy nhé!
Cô hơi nghiêng đầu nhìn Phó Tuyết Thần…
Giữa thành Cẩm Quan cổ kính với những chiếc l*иg đèn đỏ thẫm treo hai bên, cậu thiếu niên hơi nhếch môi cười, cầm kẹo đường cắn nhẹ một cái, hệt như một chàng thiếu niên tuấn tú nhẹ nhàng bước ra từ quyển sách cổ, tao nhã mà phong lưu không thể tả nổi.
Ngoại hình của anh là kiểu không nhiễm một chút bụi trần, còn mang một nụ cười có phần kiêu ngạo, như băng tuyết đầu mùa tan chảy, trong thuần khiết lại có một chút ngọt ngào.
Nhưng Nhiễm Tỉnh quả thật không thể nhịn được trước dáng vẻ quyến rũ của anh, buông ngay một câu: “Hóa ra anh là Phó Điềm Điềm (*) à!”
(*) Điềm điềm: Ngọt ngào
Phó Tuyết Thần mυ"ŧ kẹo đường rồi cười rạng rỡ, anh thản nhiên “ừm” một tiếng: “Phó Điềm Thần.”
Nhiễm Tỉnh: “...........”
Thật sự rất muốn tát một phát cho dán tường!
Phó Tuyết Thần vẫn giữ hình tượng thanh lịch ưu nhã, nói tiếp: “Anh thích nhất là kẹo mυ"ŧ Fujiya vị sữa, cho nên nếu sau này anh có không vui, em muốn dỗ anh, thì cứ mua cho anh một cây là được, anh đã có đồ ngọt thì kiểu gì cũng ổn.”
Nhiễm Tỉnh: “.................”
Chẳng muốn để ý đến anh nữa.
Nhiễm Tỉnh trước nay luôn là một cô gái phản ứng nhanh nhẹn, chỉ cần một câu đã có thể làm người khác nghẹn họng, nhưng đối với Phó Tuyết Thần, cô lại hoàn toàn không có cửa.
Dù có giận dỗi anh thế nào, anh vẫn có thể ứng phó được, còn có cợt nhả lại cho mà xem.
Nhưng chung quy Nhiễm Tỉnh cũng không bài xích hình thức sống chung này. So với những người tâm hồn mong manh dễ vỡ đến nỗi mới bị người ta độc miệng hai câu đã khó chịu không thèm để ý đến người khác, thì Phó Tuyết Thần như vậy hiển nhiên là hợp cạ với cô hơn.
Lúc nào cũng phải lo lắng người khác sẽ bị tổn thương do cái miệng độc của mình, thực sự rất mệt mỏi.
Phó Tuyết Thần, cứ tha hồ mà giận dỗi đi, bởi vì chưa chắc bạn đã dỗi được anh ấy.
Phó Tuyết Thần thật sự nghiêm túc nói những lời này.
Anh nghiện ngọt, thích ăn kẹo, nhất là kẹo mυ"ŧ Fujiya. Khi còn nhỏ bị mất ngủ, tâm trạng khó tránh khỏi trầm cảm sa sút, mẹ biết anh thích ăn kẹo mυ"ŧ Fujiya nên đã mua về dỗ dành anh: “Thần Thần, đừng buồn nữa, ăn chút kẹo là ổn ngay nào.”
Kết quả của việc ăn kẹo thường xuyên là bị sâu ba cái răng.
Đau răng vốn rất khó chịu, những lúc trám răng, máy khoan điện chui vào khoang miệng đã trở thành bóng ma tâm lý dày vò anh. Từ nhỏ anh đã là một người rất chi là quyết đoán, anh không muốn bị sâu răng nữa, buộc mình phải bỏ kẹo, nhưng vẫn cho bản thân một ám chỉ tâm lý, bao giờ buồn, chỉ cần ăn kẹo mυ"ŧ Fujiya thì nhất định sẽ khá lên.
Nhưng lúc này anh sẽ không kể cho Nhiễm Tỉnh nghe những chuyện thời thơ ấu ấy đâu, chờ sau này sẽ từ từ nói cho cô ấy nghe.
Nhiễm Tỉnh và Phó Tuyết Thần đi dạo ở Cẩm Lý một hồi, ăn vặt xem như là đã dùng bữa trưa, sau đó liền chạy đến địa điểm tiếp theo, hẻm Khoan Trách.
Trong hẻm Khoan Trách hầu hết đều là các tứ hợp viện cổ kính, các công trình kiến trúc còn sót lại từ thời nhà Thanh, chẳng qua những công trình này đã biến thành những cửa hàng san sát nhau phục vụ cho ngành du lịch.
Nhiễm Tỉnh và Phó Tuyết Thần cùng lang thang trong hẻm Khoan Trách, đi mệt thì chọn một quán để uống trà và ăn nhẹ, cảm thụ cuộc sống sinh hoạt nhàn nhã của Thành Đô.
Suốt một buổi chiều, hai người dành thời gian trong hẻm Khoan Trách.
Vì Nhiễm Tỉnh phải về nhà ăn tối cùng ba mẹ nên cô từ chối lời mời cùng đi ăn quán với Phó Tuyết Thần, chỉ gợi ý vài quán ăn cho anh, rồi định trở về.
Phó Tuyết Thần đưa cô về nhà.
Sau khi xuống tàu điện ngầm, Phó Tuyết Thần và Nhiễm Tỉnh cùng sánh vai bước ra khỏi nhà ga, bỗng nhiên có một người vội vội vàng vàng hô to “Làm ơn cho qua” vừa lách qua người Phó Tuyết Thần.
Phó Tuyết Thần bị đẩy, theo quán tính nghiêng người về phía Nhiễm Tỉnh, mu bàn tay vô tình chạm lên mu bàn tay của Nhiễm Tỉnh.
Trái tim anh như ngừng đập trong giây lát, khẽ liếc nhìn cô một cái, nhận ra cô chẳng hề để ý việc anh chạm vào mu bàn tay mình, những suy nghĩ quanh co trong lòng lập tức vơi đi phần nào.
Từ khi xác định quan hệ, hôn cũng đã hôn một lần, tay cũng đã nắm, ấy mà cảm giác sao cũng vẫn lạ lẫm quá nhỉ?!
Quả thật trong lòng Phó Tuyết Thần lúc này đầy bồn chồn “không cần đáng khinh thế”, nhưng mặt ngoài lại cố gắng kiềm chế, tỏ ra vẻ nho nhã, thanh cao.
Ta đây là một chính nhân quân tử.
Mu bàn tay của Nhiễm Tỉnh bị Phó Tuyết Thần nhẹ nhàng đυ.ng một cái, chỉ hững hờ liếc anh một cái, Phó Tuyết Thần lại ra vẻ tự nhiên như không xảy ra chuyện gì.
Tận đáy lòng Nhiễm Tỉnh chỉ còn lại hai chữ, ha ha.
Thật ra, sau khi xác định quan hệ với Phó Tuyết Thần, cô đã có đủ loại rục rịch muốn nắm tay anh, nhưng cái tên Phó Tuyết Thần này cũng được giáo dục rất quy củ, mặc dù rất hay xàm ngôn, nhưng hành động vẫn rất đoan chính.
Cô thầm trợn trắng mắt, xuôi theo anh mà làm ra vẻ thờ ơ như chẳng có chuyện gì.
Ra khỏi ga tàu điện ngầm, không lâu sau đã tới khu nhà của Nhiễm Tỉnh.
Trời chạng vạng, mặt trời dần khuất bóng về phía tây kéo dài bóng dáng của hai người trên mặt đất.
Phó Tuyết Thần cười nhẹ tạm biệt rồi rời đi.
Nhiễm Tỉnh suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đưa tay mình lên.
Phó Tuyết Thần nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn bị mặt trời lúc hoàng hôn nhuộm lên một màu đỏ nhạt đang giơ lên, không khỏi giật mình.
Giọng nói của Nhiễm Tỉnh mềm mại mà trong trẻo, cô bình tĩnh nói: “Không phải là muốn nắm tay sao? Không nắm thì em về nha.”
m thanh kia thực sự quá nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ đều đánh thẳng vào nơi mềm mại nhất trong tim Phó Tuyết Thần.
Phó Tuyết Thần bật cười, cảm thấy cảm động và sung sướиɠ biết bao khi toàn bộ tâm tư của mình bị người ta nhìn thấu nhưng lại được tôn trọng, anh cười nhạt một tiếng, tựa như nét mực trên giấy Tuyên Thành, vừa lịch sự, vừa tao nhã lại thật mỹ lệ.
Anh không còn do dự nữa, vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay trắng nõn mềm mại ấy, cảm nhận được bàn tay mềm mại nằm trọn trong lòng bàn tay mình liền thấy rất thỏa mãn, nụ cười trên môi càng đậm hơn, sau đó, anh nắm lấy tay cô, hơi hơi khom người ấn lên mu bàn tay cô một nụ hôn.
Hôn tay.
Chàng trai cúi đầu hành lễ, lịch lãm và quý phái tựa như quý tộc châu u thời Trung cổ.
Trong lòng bùng nổ.
Nhiễm Tỉnh: “....................”
Lúc Nhiễm Tỉnh vào thang máy lên lầu, trong đầu đều là hình ảnh anh hôn vào tay cô vừa rồi.
Cô chắc chắn lúc xế chiều hôm nay Phó Tuyết Thần chỉ muốn nắm tay mà thôi, nhưng hẳn là tâm tư anh đã bị cô xáo trộn, cho nên anh không nhịn được.
Vì thế, nắm tay liền biến thành hôn tay.
Nhưng tư thái anh kiêu ngạo, hôn tay không những không khiến người khác cảm thấy ghê tởm, ngược lại còn khiến mọi người hét một trận chói tai: A a a a Phó Tuyết Thần cũng ngầu quá đi, người đàn ông này, thật tuyệt!
Nhiễm Tỉnh có chút buồn cười ra khỏi thang máy, đi vào nhà.
Nhiễm Tư Trạch mới trở về không lâu, thấy Nhiễm Tỉnh từ bên ngoài trở về bèn tấm tắc khen ngợi: "Hiếm thật đấy, vậy mà hôm nay Tỉnh Tỉnh lại ra khỏi cửa."
Dừng lại một chút, ông lại dò hỏi: "Xuống lầu mua cái gì vậy?"
Nhiễm Tỉnh nhàn nhạt liếc ông một cái, thẳng thừng nói: "Con có bạn trai, hôm nay đi hẹn hò với anh ấy."
Đương nhiên Nhiễm Tư Trạch không tin, cười lạnh: "Ha, con lười như vậy, có bạn trai được sao?!"
Nhiễm Tỉnh:"................"
Dù sao con cũng đã nói trước, tin hay không tùy ba.
Nhiễm Tư Trạch lại nói chuyện vài câu với Nhiễm Tỉnh, sau đó chui vào phòng bếp nấu cơm.
Nhiễm Tỉnh cầm sạc điện thoại, cắm sạc vào chiếc điện thoại vừa bị chơi đến hết pin, khởi động lại máy.
Mở Wechat, Giản Chỉ An gửi một tin nhắn: "Chúc mừng cậu đã thành công ôm đại thần về nhà! Thấy cậu với đại thần ở bên nhau, mình lại tin tưởng vào tình yêu rồi!"
Nhiễm Tỉnh vừa mới xác định quan hệ với Phó Tuyết Thần không lâu, cũng không công khai với bạn bè, vậy mà Giản Chỉ An lại biết, cô kinh ngạc hỏi: "Cậu biết tin từ đâu thế?"
Giản Chỉ An nói: "Đại thần đăng bài công khai ở trên diễn đàn đó."
Nói xong, cô chụp ảnh màn hình, nói: "Bài viết hot nhất, "tình yêu ngọt ngào cuối cùng cũng đến lượt tôi", a a a, công khai kiểu này thật đáng yêu nha, ghen tị quá đi, khi nào mới đến lượt mình có tình yêu ngọt ngào đây!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");