Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch: Kún ♥ Nhi
Nguồn: kunnhi.wordpress
Trời ngả về đêm, tất cả, vẫn bình thường như thế.
Phượng Cô không cảm thấy thân thể có bất cứ điều gì dị thường, vì vậy có chút yên tâm. Nhưng vẫn không dám sơ ý, dù sao vẻ mặt Mộc Cáp Nhĩ cũng quá mức kỳ quái .
Lấy nhiều năm kinh nghiệm của Phượng Cô mà nói, không có khả năng không có vấn đề. Nhưng rốt cục thì vấn đề nằm ở chỗ nào? Nếu là trúng độc, thì hắn lại không cảm thấy bản thân không khỏe ở chỗ nào, vừa rồi hắn lấy trâm chích máu, cũng không nghiệm ra vấn đề gì.
“Phượng đại ca!” Lúc này, Mộc Cáp Nhĩ đi vào, nở nụ cười ngọt ngào như hoa.
Phượng Cô cười một tiếng, nhưng chỉ có Vãn Thanh đứng bên cạnh là nhận ra, mặc dù hắn giả vờ rất tốt, nhưng đôi mắt không có một ý cười nào.
“Làm sao vậy, Mộc Cáp Nhĩ?”
“Phượng đại ca, ta có thể hay không… Có thể hay không…” Mộc Cáp Nhĩ mới nói mà tai đã đỏ bừng, đầu hơi cúi xuống, nhăn nhó hồi lâu, mãi không nói hết câu.
Bộ dạng này của cô ta so với ngày thường thì khác rất nhiều, có dáng vẻ thẹn thùng của một đại cô nương.
Nhìn xuôi nhìn ngược thế nào, cũng không giống loại nữ tử có thể hạ độc người khác!
Câu đó đồng thời hiện lên trong đầu Phượng Cô và Vãn Thanh.
“Làm sao vậy? Mộc Cáp Nhĩ, ngươi chưa bao giờ là một nữ tử thích nhăn nhó?” Phượng Cô nhẹ nhàng nói, dùng ánh mắt khích lệ nhìn cô ta.
Mộc Cáp Nhĩ nhìn hắn, lộ vẻ vui sướng, hoan hỉ nói: “Phượng đại ca, ta muốn mời người đi ra ngoài một chút?”
Đôi mắt đầy vẻ chờ đợi nhìn Phượng Cô chăm chú.
Lời vừa nói ra, Vãn Thanh cùng Phượng Cô đều thất kinh, không ngờ, chuyện cô ta muốn, lại là…. chuyện này.
Vãn Thanh thầm đoán, rốt cục, Phượng Cô có nhận lời cô ta không?
Hoàng hôn thưởng hà (黄昏赏霞 thưởng thức ráng trời buổi hoàng hôn), chắc hẳn, tản bộ dưới ánh tà dương trên tuyết là một chuyện rất thi vị? Không biết vì sao, nghĩ đến hai bóng người đi cạnh nhau dưới ánh tà dương, trong lòng nàng cảm thấy chua xót.
Thấy Phượng Cô nhìn mình, ánh mắt sắc bén lợi hại, khiến nàng cảm thấy tâm tư của mình như trần truồng bại lộ hoàn toàn trước mặt hắn, vì vậy mặt liền biến sắc, đổi sang trạng thái đạm mạc và không cần.
Đôi mắt Phượng Cô toát lên vẻ thất vọng, vì vậy gật đầu: “Được rồi, ta cùng ngươi đi ra ngoài một chút, lên núi tuyết đã mấy ngày, nhưng thật sự là chưa có một khắc nào để thưởng thức cảnh vật núi tuyết một cách chân chính.”
Vừa nói vừa đứng lên, đứng mũi chịu sào đi ra ngoài.
Mộc Cáp Nhĩ đi sau hắn, trên mặt không giấu được nụ cười.
Hoàng hôn trên Thiên Sơn, đúng là rất đẹp, vầng hào quang màu đỏ tươi, chiếu lên núi tuyết trắng xóa, tráng lệ mà lại đẹp đẽ nho nhã.
Chỉ có điều cảnh tuy đẹp, nhưng hắn chẳng có tâm tư nào để ngắm, Mộc Cáp Nhĩ hẹn hắn ra đây, nhất định không chỉ đơn giản là ngắm cảnh.
Có lẽ cô ta có tình ý với hắn -.
Nhưng tình ý đó chỉ khiến hắn càng thêm lo lắng, tình yêu của nữ tử, có thể là điều ngọt ngào nhất thế gian, cũng có thể là liều độc dược mạnh nhất trần đời. Hắn đã nhận ra đạo lý này từ lâu.
Phượng Cô nhẹ nhàng đưa mắt nhìn Mộc Cáp Nhĩ, mặc dù dáng vẻ cô ta vô cùng đơn thuần khả ái, nhưng càng là người đơn thuần bao nhiêu, càng có khả năng làm ra những việc bất ngờ bấy nhiêu.
Cô ra đã không mở miệng, thì hắn cũng sẽ không lên tiếng.
Rốt cục, Mộc Cáp Nhĩ cũng mở miệng trước : “Phượng đại ca, đi cùng ta ra đây, nhất định người cảm thấy không vui vẻ, đúng không?”
“Không thể nào, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Phượng Cô nói. Nhìn thẳng về phía trước, khiến Mộc Cáp Nhĩ không thể đóan được tâm tư của hắn.
Phượng Cô, từ trước tới giờ vẫn là một người có khả năng che giấu tâm tư của mình.
“Phượng đại ca, nếu như… Nếu như… bảo người ở lại Tuyêt Thôn cả đời, ngươi có cảm thấy cực kỳ không vui không?” Mộc Cáp Nhĩ dè dặt nói.
Phượng Cô nghe xong lời cô ta nói , gật đầu ngay lập tức: “Có.”
Mộc Cáp Nhĩ nghe hắn trả lời vậy, hai má vốn đỏ bừng chuyển màu trắng bệch, gương mặt tròn tròn lộ vẻ giãy dụa, cúi đầu nhìn mũi chân.
Phượng Cô quay người lại, nhẹ nhàng nói với cô ta: “Có những lúc, miễn cưỡng sẽ không chiếm được hạnh phúc -, ngươi là một cô bé tốt, hẳn là rõ đạo lý này -, Tuyết Thôn rất đẹp, ngươi cũng rất khả ái, nhưng ta có con đường mà ta muốn đi -, hiểu không?” Hiếm có lúc hắn không tàn nhẫn, mà lại kiên nhẫn khuyên nhủ.
Lúc này hắn không còn sự hung ác của ngày xưa, sẽ không hở chút là làm tổn thương người khác. Trái tim hắn sớm đã bị tình yêu lấp đầy, trong đầu hắn hiện giờ chỉ có nữ tử thanh lệ kia.
Nhìn bộ dạng Phượng Cô, Mộc Cáp Nhĩ chầm chậm ngẩng mặt lên, có vài phần hối hận, mới mở miệng định nói gì, mới phát hiện, Phượng Cô đã té thẳng xuống đất.
Có một số việc, một khi đã làm, sẽ rất khó để cải biến, Mộc Cáp Nhĩ sợ hãi khóc rống lên: “Phượng đại ca…”
… …
Vãn Thanh ngồi trong nhà gỗ, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng bất an, mí mắt không ngừng giật giật, như thể có chuyện gì đó đã xảy ra.
Chẳng lẽ là Phượng Cô gặp chuyện gì bất trắc?
Vãn Thanh quyết định không ngồi nữa, đứng lên một cách dứt khoát, không do dự, trực tiếp đẩy cửa đi tìm hắn
Lúc này nàng mới phát hiện, hắn cùng với Mộc Cáp Nhĩ đang thân mật tình tứ đi về phía nàng.
Dáng vẻ này, mặt mày ẩn tình, xuân ý như nước, nhưng nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng không giống Phượng Cô ngày thường, bởi vì đôi mắt ẩn tình thiếu tà khí, thiếu khí phách, lộ ra cảm giác trống rỗng.
Trong lòng nàng dâng lên dự cảm bất hảo.
Nhưng Vãn Thanh không biểu lộ lên mặt, chỉ cười một tiếng, thật thản nhiên để che dấu sự phòng bị trong mắt: “Các ngươi đã trở về rồi sao?”
“Đúng vậy, Thượng Quan cô nương.” Mộc Cáp Nhĩ gật đầu, rồi sau đó ôn nhu trốn vào trong lòng Phượng Cô –,vô cùng thẹn thùng, Phượng Cô đang đứng bên cạnh, cũng cực kỳ thân thiết ôm cô ta vào lòng
Hắn nhấc đầu, nhìn nàng một chút, giống như nhớ ra chuyện gì, lại dường như quên mất chuyện gì, đôi phượng nhãn lóe lóe, nhìn Vãn Thanh thật lâu, rồi chỉ nói: “Chúng ta đã trở về.”
Rồi sau đó ôm lấy Mộc Cáp Nhĩ cùng nhau đi vào nhà.
Vãn Thanh đi sau hai người, cũng đã cảm thấy không đúng , Phượng Cô, giống như là đang trúng tà, biến đổi cả con người .
Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng trở nên mất tự nhiên, đối với Vãn Thanh mà nói, rất nên như vậy, nàng lẳng lặng đứng một bên, chỉ thấy Phượng Cô vừa vào phòng đã rót một chén nước đưa cho Mộc Cáp Nhĩ, vẻ mặt ôn nhu: “Uống chén nước cho ấm người đi! Nhìn xem, lạnh đến mức hai má đều đỏ – !”
Vừa nói mấy ngón tay thon dài vừa đưa lên mơn trớn hai má Mộc Cáp Nhĩ (ta phun >_<), động tác vô cùng thân mật, mà Mộc Cáp Nhĩ, vì thẹn thùng khiến hai má càng đỏ, chỉ chớp chớp mắt nhìn Vãn Thanh, có chút cổ quái.
Mặc dù tình huống có chỗ không đúng, nhưng lúc này căn bản là không thể phân tích xem tình huống này là kiểu gì, hành động thiếu suy nghĩ cũng không ổn.
Vãn Thanh chỉ trầm tư chốc lát, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống một bên, giống như vô không có chuyện gì, cầm bình trà, thản nhiên rót một chén tự uồng lên.
Nước mới đun sôi -, mang theo nhiệt khí, tỏa một làn hơi mỏng mảnh trong bóng đêm lạnh như băng, khí trời lạnh lẽo này, một chén nước ấm nhất định khiến người ta cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Nhẹ nhàng uống một ngụm, mặc dù đang uống nước, nhưng tâm tư của nàng đặt hết lên hai người trước mặt, Phượng Cô, từ đầu đến cuối, không quay đầu lại liếc nhìn nàng dù chỉ một cái, chỉ tỉ mỉ phủi tuyết trên quần áo Mộc Cáp Nhĩ, còn vuốt lại chỗ tóc rối, bộ dạng thân mật khăng khít, thọat nhìn y hệt vợ chồng son.
“Cảnh bên ngoài đẹp không?” Vãn Thanh nhẹ nhàng phun ra một câu, có chút ấm mềm, có chút lơ đãng, ánh mắt cũng đang nhìn Phượng Cô.
“Cũng không tệ lắm, cảnh tà dương trên núi tuyết đúng là diễm lệ, là cảnh đẹp khó gặp –.” Phượng Cô gật đầu đáp, rồi sau đó đột nhiên phun ra một câu khiến Vãn Thanh giật cả mình: “Cô nương có rãnh rỗi cũng nên ra ngoài nhìn một chút -.”
Cô nương?
Đây là kiểu xưng hô gì, nhìn bộ dạng của hắn, hình như đã quên nàng là ai .
Nhìn phía Mộc Cáp Nhĩ, lại thấy ánh mắt Mộc Cáp Nhĩ chợt lóe, rồi không dám mở mắt nhìn nàng nữa.
“Phượng Cô!” Vì vậy quay đầu, trực tiếp gọi tên Phượng Cô.
Nghe thấy nàng kêu lớn, hắn quay đầu, nhìn nàng lần nữa, vẻ mặt không hiểu: “Cô nương có việc gì sao?”
“Ngươời không nhận ra ta là ai?” Vãn Thanh hỏi.
“Ta cần phải biết cô nương sao?” Phượng Cô mím đôi môi mỏng, có chút ý cười, hỏi ngược lại.
“Đích thực là người phải biết ta.” Vãn Thanh gật đầu,– đôi mắt thanh lệ, nhìn thẳng vào Phượng Cô, giống như muốn nhìn thẳng vào linh hồn hắn.
Nàng từng đọc sách Ngân Diện sưu tầm, trong một số quyển có ghi lại, một vài dân tộc thiểu số biết dùng vu thuật cổ thuật, có thể mê loạn nhân tâm, làm cho người ta chịu sự khống chế.
Trùng hợp là có một loại cổ tương tự với tình huống trước mắt nàng hiện giờ.
Tình cổ, người bị trúng cổ sẽ yêu người hạ cổ, hơn nữa, trí nhớ không có biến hóa gì lớn, biến hóa duy nhất-, chỉ liên quan đến người hắn yêu, toàn bộ ký ức về người hắn yêu sẽ biến mất không còn gì .
“Đáng tiếc, ta thật sự không nhận ra cô nương.” Phượng Cô cười một tiếng rồi nói, mặc dù hắn cảm giác được cô gái trước mắt vô cùng quen thuộc, nhưng hắn lại không có bất cứ ấn tượng gì
“Mộc cô nương, chuyện này là thế nào?” Vãn Thanh quay sang trực tiếp hỏi Mộc Cáp Nhĩ.
Mộc Cáp Nhĩ sững sờ, vẻ mặt giãy dụa, có thể nhìn ra cô ta có chút do dự, vì vậy Vãn Thanh hạ giọng khuyên nhủ: “Mộc cô nương, có một số việc, cưỡng cầu không có kết quả tốt -.”
Mộc Cáp Nhĩ nhìn nàng, rồi sau đó lại nhìn Phượng Cô ôn nhu bên cạnh, cuối cùng chớp mắt, trực tiếp nói: “Thượng Quan cô nương, ta không rõ ngươi đang nói gì.”
Đôi mắt hiện vẻ buồn bã, Vãn Thanh có chút thất vọng, cuối cùng, Mộc Cáp Nhĩ cũng không thoát được một chữ tình, chỉ có điều, dùng phương pháp như thế để có được tình yêu, thật sự có ích sao?
“Được rồi, Thượng Quan cô nương, ta đã thu xếp cho ngươi ở căn phòng bên cạnh, buổi tối ngươi có thể qua đó nghỉ ngơi.” Mộc Cáp Nhĩ nhẹ nhàng nói, không dám đưa mắt nhìn Vãn Thanh nữa.
Vãn Thanh, thở dài một hơi thật sâu, cũng không thể tránh được, nàng biết tác dụng của tình cổ, càng biết phương pháp giải cổ thế nào, chỉ có hai cách, một là người trúng cổ tự mình tỉnh lại, cách còn lại là người hạ cổ tự giải cổ.
Theo tình hình này, trong hai cách chỉ có cách thứ nhất là khả thi , vì Mộc Cáp Nhĩ đã nhận được sự ôn nhu của Phượng Cô, chỉ sợ càng không chịu buông tay -.
Vãn Thanh nhìn Phượng Cô thật sâu, mang theo ý vị thâm trường, rồi sau đó chậm rãi đi ra ngòai, lúc này nàng cầng tỉnh táo tự hỏi bản thân, như thế nào, mới có thể khiến Phượng Cô nhớ lại tất cả.
Lam Lam
Thất Thân Làm Thiếp
Tác giả: Nguyệt Sinh