Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch: Kún ♥ Nhi
Nguồn: kunnhi.wordpress
Bóng đêm sâu thẳm
Từng bông tuyết vẫn bay.
Trong nhà Mộc Cáp Nhĩ, vang lên một thanh âm trầm thấp mà khẩn trương.
Đó là thanh âm của Mộc phụ -.
“Tại sao ngươi lại hồ đồ như thế! Đó là thứ gì cơ chứ, tại sao lại có thể đưa cho Phượng Cô !”
“Cha… con biết tầm quan trọng của Lang Nha –, càng biết là không thể đưa nó cho Phượng Cô, nhưng tình hình lúc đó như thế, bảo con còn có thể làm gì khác chứ? Con thật sự không còn cách nào … ” Mộc Cáp Nhĩ hơi làm nũng , nức nở lên tiếng.
Thanh âm của cô ta càng lúc càng nhỏ, dường như nghĩ ra điều gì đó khiến cô ta sợ hãi, cô ta lại hỏi: “Cha, sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Có chuyện gì hay không, hiện tại không thể nói chính xác, haizzz, chỉ có thể hy vọng sẽ không có chuyện gì , ngay ngày mai ngươi phải nhanh chóng lấy lại Lang Nha mang về đây!”
“Cha, nếu không lấy lại, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? … “
“Không được, nhất định phải lấy lại, Lang Nha còn ở trên người Phượng Cô, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện không hay -!” Mộc phụ không tự giác quát to, ngữ khí nặng nề lo lắng.
“Nhưng mà… ” Mộc Cáp Nhĩ khó xử nói.
“Không có nhưng mà, Tiểu Nhĩ, cha biết ngươi khó mà mở miệng với Phượng Cô, vậy cũng đơn giản thôi, ngươi cứ đổ tất cả lên người cha, nói là cha tức giận, muốn ngươi nhất định phải mang Lang Nha về. Nếu hắn thực sự yêu ngươi, thì sẽ trả Lang Nha cho ngươi-.” Mộc phụ kiên quyết nói.
“Cha ah, nhưng mà… ” Mộc Cáp Nhĩ lộ vẻ khó xử, nhăn mặt nhăn mày, nghĩ tới dáng vẻ Phượng Cô lúc tức giận, liền khiến cô ta lo lắng, cô ta không muốn chọc giận Phượng Cô, hơn nữa không muốn hắn nghĩ là cô ta thương hắn không đủ nhiều.
“Tiểu Nhĩ, không phải cha ép ngươi, mà là tình cổ dễ giải, nếu cổ mẫu ở trong Lang Nha bị rơi ra ngòai, sẽ khiến song sinh cổ trong người Phượng Cô bị dẫn ra, khi đó hắn sẽ nhớ lại tất cả, chỉ sợ hậu quả không thể chịu nổi a! Con người Phượng Cô, cũng chẳng phải loại tinh khiết thiện lương gì, theo những gì cha thấy, nếu hắn biết chân tướng, chỉ sợ là không đơn giản là không cần ngươi nữa đâu!” Mộc phụ thành khẩn: “Vì hạnh phúc sau này và vĩnh viễn của ngươi, có chút khó khăn nhất thời, cũng phải chấp nhận.”
“Đúng vậy, phụ thân, con biết rồi.”
… … …
Thanh âm trong phòng càng lúc càng xa, Phượng Cô với vẻ mặt thần thanh khí sảng đứng trên tuyết ngoài địa phận Tuyết Thôn, chậm rãi nói: “Ra đi!”
“Thính giác của người nhạy bén lắm, ta cách xa như vậy, người cũng biết là ta theo dõi người!” Vãn Thanh không nấp nữa, mà nhảy ra khỏi chỗ trốn.
Áo xanh, không chút nặng nề, vô cùng thanh doanh tú lệ.
“Có lẽ người khác thì ta vô phương cảm nhận được, nhưng nàng thì khác, dù nàng có cách ta mười dặm, ta cũng có thể cảm nhận được khí tức của nàng.” Phượng Cô liếc đôi mắt ẩn tình, tinh tế nói.
Dưới ánh trăng, một đôi phượng nhãn nhìn thẳng vào Vãn Thanh chăm chú, không hề chớp mắt lấy một lần.
Bị ánh mắt nóng rực như vậy nhìn chăm chú, bất luận là ai cũng không dễ chịu -, Vãn Thanh có chút mất tự nhiên cúi đầu, mặt đột nhiên có chút khô nóng, không biết vì sao, ánh mắt Phượng Cô như vậy –, khiến nàng không thể thừa nhận.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ của hai người, còn có tiếng từng bông tuyết đang bay, hai người đứng mặt đối mặt, dưới ánh mắt mập mờ của hắn, luôn khiến nàng nảy sinh cảm giác kỳ quái.
Loại khí tức này, làm cho người ta có chút run sợ, tay Vãn Thanh bất giác đưa lên tóc, vì muốn phá vỡ không khí trầm tĩnh kỳ quái này, liền hỏi: “Nhìn tâm tình dường như không tệ, đến Mộc gia thăm dò được tin tốt nào sao?”
“Nàng đoán thử xem?” Phượng Cô cười kiêu ngạo, mang theo thoải mái.
Nhìn hắn cười đến với bộ dạng ngạo khí, Vãn Thanh cũng khẽ cười, tên Phượng Cô này, hắn cười lên đúng là rất đẹp -, dù cho bộ dạng khi hắn cười rất kiêu ngạo, rất ra vẻ luôn cho mình là đúng.
“Nhìn bộ dạng này, không phải là đẩy ngày thành thân lên đấy chứ?” Vãn Thanh cố ý phản bác.
Sắc mặt Phượng Cô trở nên tối tăm, nhưng đổi qua một hồi, hắn lại cười rất tươi tắn : “Ngữ khí này của nàng sao lại thoang thoảng mùi giấm vậy? Như thể mới uống một bình đầy giấm, tràn ngập cả tuyết … “
Hắn nói xong cười ha ha ra chiều rất sảng khoái.
Vãn Thanh trợn mắt nhìn hắn, có chút buồn bực, Phượng Cô này, thật là quá lắm, gì hắn cũng nói được, miệng lưỡi giảo họat khiến không ai phản bác được câu nào.
Nhìn hắn trêu nàng còn cười khoái chí, thật khiến người khác phiền não.
Nàng nhíu này: “Ta không ghen, ta chỉ thấy có một người đang rất cao hứng tự cho mình là đúng!” Vãn Thanh không cam lòng lên tiếng phản bác.
Phượng Cô ngẩng đầu, không nóng không lạnh, không che giấu nụ cười vui vẻ, bởi vì hắn thực sự hài lòng-, hắn thích Vãn Thanh như vậy, rất thông minh!
“Coi như ta tự cho mình là đúng cũng được, nhưng vì nàng mà tự cho mình là đúng, cũng là chuyện rất đáng vui vẻ!” Phượng Cô cười một tiếng. Nói xong đột nhiên lấy Lang Nha từ trong tay áo ra, nói: “Chiều nay ta đi Mộc gia thám thính -, chính là lấy tin tức về nó.”
“Lang Nha sao.” Vãn Thanh có chút hiểu rõ, gật đầu lại hỏi tiếp: “Kết quả như thế nào?”
“Kết quả vô cùng tốt, không ngờ mới một lần, đã thăm dò được toàn bộ bí mật, ta còn tưởng phức tạp thế nào, thì ra vô cùng đơn giản.” Phượng Cô cười một tiếng rồi nói: “Chỉ cần lấy mẫu cổ trong Lang Nha ra, song sinh cổ trong cơ thể ta cũng đi ra theo, vậy là giải được tình cổ .”
“Đơn giản như vậy sao?” Vãn Thanh hỏi, trong lòng có chút nghi vấn.. nàng có cảm giác, mọi chuyện không đơn giản như vậy -.
“Ta cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng chứng thật là chính lão già giảo họat nhà họ Mộc đã nói những lời đó.” Phượng Cô nói.
“Vậy người nhanh thử đi! ” Vãn Thanh lo lắng nói, ở đây lâu như vậy, cũng chỉ vì thứ này mà thôi, lúc này, nàng cảm thấy vô cùng khẩn trương : “Ta sẽ canh chừng cho người.”
“Uh!” Phượng Cô gật đầu, rồi sau đó ngồi xếp bằng xuống, nhẹ nhàng xoay Lang Nha, chỉ thấy bên trong đầy phấn vụn, nhìn kỹ mới thấy, trong phấn vụn có thứ gì đó nhúc nhích, nói vậy nhất định đó là mẫu cổ .
Phượng Cô đổ phấn vụn ra tay, rồi sau đó đưa lên khóe miệng, chỉ nghe thấy mẫu cổ đột nhiên phát ra một thanh âm cực kỳ chói tai –, không ngờ con sâu nhỏ bé vậy, tiếng kêu lại vang đến thế, hơn nữa vô cùng chói tai, như thanh âm của một thứ lợi khí.
Trong đêm tĩnh lặng, thứ âm thanh này thật quá ầm ĩ -.
Vãn Thanh có chút lo lắng nhìn về Tuyết Thôn, chỉ sợ là âm thanh vừa rồi đã truyền đến Tuyết Thôn.
Bất quá lúc này, lại vang lên thanh âm hoan hỉ của Phượng Cô–: “Thanh nhi, ta cảm giác được !”
“Cảm giác được cái gì vậy?” Vãn Thanh hỏi, ngữ khí có chút lo lắng, bởi vì thanh âm của mẫu cổ càng lúc càng lớn , càng ngày càng lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Cảm giác trong đầu dường như có thứ gì đó đang cử động, càng lúc càng rõ ràng, hơn nữa, thứ đó muốn đi ra từ mũi.” Loại cảm giác này, rất kì dị, rồi lại vô cùng hưng phấn.
“Vậy là tốt rồi, người không cần nói nữa , tập trung tinh thần dụ tình cổ ra đi.” Vãn Thanh nói, chăm chú nhìn phía xa, mặc dù không nhìn thấy Tuyết Thôn, nhưng nàng đã có cảm giác bồn chồn .
Nhất định tiếng kêu của mẫu cổ đã truyền tới Mộc gia.
Lúc này phải làm thế nào mới tốt, Vãn Thanh quay đầu nhìn Phượng Cô, chỉ hy vọng có thể nhìn thấy tình cổ đi ra từ mũi hắn, nhưng chỉ thấy Phượng Cổ nhắm mắt ngồi đó, nàng biết, tình cổ chưa ra.
Cổ mẫu trong tay hắn, đã thẳng đơ ra , nhìn qua rất đáng sợ, thứ côn trùng này, dường như có linh tính -, nàng chỉ liếc mắt nhìn nó, đã có cảm giác nó đang nhìn lại nàng.
Vãn Thanh không dám nhìn nữa, vì vậy lại quay đầu, chú ý nhìn phía Tuyết Thôn.
Đáng tiếc còn chưa nghe thấy Phượng Cô nói tình cổ đã đi ra, đã nghe thấy tiếng bước chân từ xa đi đến , lúc này, không thể để xảy ra chút sơ xuất nào!
Vừa rồi nàng thật quá sơ ý, cư nhiên để hắn ngồi đây dẫn cổ .
Nhưng có ai ngờ, con sâu mềm nhũn bé tẹo đó, cư nhiên phát ra thanh âm chói tai đến vậy!
“Được lắm! Thì ra hai ngươi là chủ mưu -!” Mộc phụ đã chạy vội tới trước mặt Vãn Thanh, mặt tái quá nửa, lớn tiếng quát.
“Các ngươi… các ngươi… Phượng đại ca…… ” Mộc Cáp Nhĩ nhìn tất cả, khóc không ra tiếng.
Mộc phụ kéo Mộc Cáp Nhĩ lại, nói: “Ta nói với ngươi phải chú ý từ sớm, không ngờ tối nay liền xảy ra chuyện không hay!”
“Cha… “
“Đừng khóc , hiện tại song sinh cổ vẫn chưa đi ra, ngươi nhanh cắt đứt quá trình dẫn cổ của hắn, tiếp theo, cha sẽ thay ngươi hạ cổ lần nữa -, khiến Phượng Cô quên đi đoạn ký ức này!” Mộc phụ nói.
Vãn Thanh cũng cả kinh, ngăn ở phía trước, ánh mắt lãnh liệt, ngữ khí lãnh khốc như hàn băng: “Không cho các ngươi cắt đứt quá trình dẫn cổ của hắn, nói chúng ta là chủ mưu sao, tất cả những chuyện này đều là âm mưu của các ngươi, các ngươi còn dám đổ lỗi cho người khác !”
“Thượng Quan cô nương, chúng ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi, ngươi tránh ra đi! Lấy một mình ngươi, làm sao có thể chống lại người dân của cả Tuyết Thôn!” Mộc phụ nói nhỏ, ánh mắt vẫn nhìn Phượng Cô chăm chú.
Mộc Cáp Nhĩ đột nhiên lao lên trước, về phía Phượng Cô, Vãn Thanh đưa tay, một luồng lực bắn ra, hất cô ra về chỗ cũ.
“Ta nói rồi, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy quá trình dẫn cổ của hắn.” Vãn Thanh nói xong có chút mềm lòng, chân thành nói: “Mộc cô nương, ta biết ngươi yêu Phượng Cô, nhưng tình yêu không thể dựa vào sự khống chế của một con sâu -, thử hỏi tình yêu như vậy, có còn gọi là tình yêu không? Làm sao có thể dài lâu cơ chứ? Nếu ngươi muốn hắn yêu ngươi, thì ngươi phải dùng tâm ý của ngươi làm hắn cảm động mới đúng, sao lại có thể dùng cách lệch lạc này chứ!”
Kỳ thật bản tính Mộc Cáp Nhĩ không xấu, nghe Vãn Thanh nói xong, cô ta cúi đầu, lộ vẻ buông tay đầu hàng.
Nhưng lúc này, Mộc phụ lại mở miệng : “Tiểu Nhĩ, lúc này, ngươi còn suy nghĩ những điều đó sao? Nếu Phượng Cô thật sự giải được tình cổ, hắn biết ngươi dùng thủ đoạn như thế, chỉ sợ hắn sẽ hận không thể khiến ngươi chết không có chỗ chôn! Ngươi thật quá ngốc!”
“Sẽ không -, Mộc cô nương, chỉ cần ngươi thành tâm -, ta tin Phượng Cô nhất định sẽ tha thứ cho ngươi!” Vãn Thanh nói, ánh mắt sắc bén nhìn Mộc phụ: “Ngươi không nên lừa gạt nữ nhi của ngươi như thế -, dù có yêu thương nóng ruột đến đâu cũng không nên làm thế -!”
Nhưng Mộc phụ là loại người nào chứ, làm sai có thể nghe lọt tai những lời Vãn Thanh nói, ánh mắt của hắn, chỉ nhìn Phượng Cô chăm chú, thấy thời gian không còn nhiều, hắn khoát tay chặn lại: “Mọi người nhanh chóng cắt đứt quá trình dẫn cổ của Phượng Cô.”
Vừa nói xong, đoàn người đồng lọat lao lên……
Vạn Kiếm Sầu
Thất Thân Làm Thiếp
Tác giả: Nguyệt Sinh