Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tác giả: Nguyệt Sinh
Dịch: Kún ♥ Nhi
Nguồn: kunnhi.
Sáng sớm Vãn Thanh đã bị hồi tiếng đàn đánh thức. Nhân tài đánh đàn đột phá, chỉ bất quá thiếu một ít tình cảm, lại làm cho người nghe cảm giác linh hoạt kỳ ảo quá nhiều, dù sao thì cũng dễ nghe.
Hồng Thư ngủ gục bên đầu giường, nàng cử động khiến Hồng Thư cũng tỉnh.
Vãn Thanh trách nàng: “Như thế nào lại không trở về phòng ngủ vậy?”
“Dược uống xong khiến người ta thập phần hôn mê, nô tỳ canh giữ nơi này mới yên tâm được. Hồng Thư vuốt vuốt mắt trả lời.
Vãn Thanh cười một tiếng, trong lòng hết sức cảm dộng.
Chỉnh chu xong, nàng đi tìm nơi phát ra tiếng đàn kia.
Đi ra Tây Sương, hướng về hoa viên, băng qua ngàn hoa, lại tới một cây cầu nhỏ liền thấy trước mặt một toà tiểu đình
Tiếng đàn từ bên trong truyền ra, người đánh đàn đúng là Chu Nguyệt Nhi, không nghĩ tới nàng chẳng những xinh đẹp, có võ công mà đàn cũng tốt như vậy.
Nàng ta một thân xiêm y tím, phía dưới váy tầng tầng lớp lớp, trên đầu cài một nhành trâm, miệng cười ôn nhu mật ngọt, khúc mà nàng ta đang đàn là một khúc tuý hoa âm, nụ cười trên mặt kia không khiến Vãn Thanh cảm thấy ngạc nhiên cho lắm.
Đi đến gần mới thấy người đứng một bên nghe khúc đàn là Phượng Cô, hắn đứng tựa vào một cột trụ trong tiểu đình, vừa rồi nàng đi khá xa nên không hề chú ý thấy.
Bước tới gần nhìn thấy thế, Vãn Thanh khẽ xoay người rời đi.
Ngay lập tức tiếng đàn kia dừng lại, Chu Nguyệt Nhi mở lời giọng ôn nhu như mật: “Phượng Thiếu phu nhân, đi vào ngồi một chút a! Sáng nay phong cảnh thật là đẹp, không khí thanh tân, trăm hoa khoe hương sắc.”
Tục ngữ nói đưa tay không thác khuôn mặt tươi cười nhân, cứ là cực không thích (ý là: Tục ngữ nói không tát người đang tươi cười – không được đối xử thô lỗ với người đang tươi cười với mình, nhưng không thích vẫn là không thích). Nàng đành cười nhạt lên tiếng: “Không dám làm phiền, ta nghĩ nên đi tản bộ một chút.”
“Phượng thiếu phu nhân chê Nguyệt Nhi đánh đàn không tốt hay sao, Nguyệt Nhi nghe nói Phượng thiếu phu nhân được nhận danh hiệu tài nữ, cầm kỳ thy hoạ, không có gì là không thông tinh. Chắc tiếng đàn Nguyệt Nhi khó nghe lắm phải không.” Chu Nguyệt Nhi uỷ khuất nói, thanh âm vẻ khổ sở.
“Mộ Dung phu nhân nói quá lời, tiếng đàn của Mộ Dung phu nhân tuyệt diệu, Vãn Thanh cảm thấy không bằng… Vãn Thanh vì nghe thấy có người đàn mà nhất định chạy tới đây.” Nàng nhẹ cười nói. Bản thân khẽ cắn chặt răng, không hiểu Chu Nguyệt Nhi này muốn làm trò gì đây, nàng đã muốn tránh né, nàng ta còn cố ý chọn tam chỉ tứ.
“Tiếng đàn của Nguyệt Nhi không người nào trên thế gian này sánh bằng, tiếng đàn của nàng sao có thể đánh đồng cùng Nguyệt Nhi được.” Phượng Cô lạnh lùng nói. Mắt phượng liếc qua Vãn Thanh, khuôn mặt lộ rõ vẻ chán ghét vứt bỏ.
“Nói bậy, ta mặc dù trước kia không biết mặt Phượng thiếu phu nhân nhưng cũng đã nghe nhiều truyền kỳ về nàng, tiếng đàn của nàng, nghe nói linh khí mười phân, tiếng đàn của nàng có thể làm cho người khác cùng nàng phiêu động.” Chu Nguyệt Nhi nghe xong vờ thẹn thùng nói.
Khoé miệng Vãn Thanh cười lạnh, trước mặt Phượng Cô, biểu hiện của nàng ta đúng là hồn nhiên, chẳng lẽ Phượng Cô vì luyến nàng mà đến tận đây.
“Tiếng đàn của nàng ta về cơ bản không có điểm nào sánh được bằng nàng.” Phượng Cô lại tăng thêm một câu.
“Ta không tin!” Chu Nguyệt Nhi mỉm cười duyên dáng một tiếng, lại nói: “Nếu có thể nghe được tiếng đàn của Phượng Thiếu phu nhân thì thật tốt, ai… chỉ tiếc là…”
Chu Nguyệt Nhi nói xong cố ý đưa mắt nhìn thương cảm về cánh tay bị thương của Vãn Thanh.
Vãn Thanh trong tâm cười nhạt một tiếng, mặt ngoài khéo ôn nhu giả dối đáp: “Gia thuyết quả không sai, tiếng đàn của Vãn Thanh quả thật không thể nào sánh được cùng tiếng đàn của Mộ Dung phu nhân, Vãn Thanh tự nhận tài đánh đàn không có thuần thục như của Mộ Dung phu nhân.” Lời nói không có chút xúc cảm, như lời của người bình thường dối trá.
Đương nhiên, nàng sẽ không nói thêm một lời nào nữa, chỉ lặng lẽ nhìn ánh mắt của Chu Nguyệt Nhi.
“Đều do Phượng Cô, như thế nào lại tàn nhẫn vậy chứ, để tay người ta thành bộ dạng thế kia! Nếu không thì ta đã có thể nghe được tiếng đàn của thiếu phu nhân rồi.”
Nàng không ngờ rằng, chỉ có việc này, mà Chu Nguyệt Nhi lại có nhã hứng nhắc đi nhắc lại nhiều lần đến thế.
Là khoe khoang sao?
Phải dẫm lên vết thương của người khác mới cảm giác vừa lòng sao?
Vãn Thanh trong lòng nhất thời phát hỏa, sắc mặt trở nên khó coi. Hồng Thư ở một bên trong lòng cũng nổi giận, chỉ hận là thân nô tỳ, lại có gia ở đây, chỉ có thể ở một bên đứng nhìn, không dám có hành vi gì.
Bất quá, trong đầu Vãn Thanh lóe lên một ý, đột nhiên nhớ rằng trong một quyển dã sử trung đã từng ghi lại chuyện một tay đánh đàn, nàng đúng lúc ấy cầm đọc được, sau đó liền tấu lên, may mắn là giờ vẫn còn nhớ, người phổ nhạc thật lợi hại, thủ khúc uyển chuyển rồi lại bằng phẳng, biến hóa, thay đối liên hồi nhưng không có mạnh mẽ mà lại đơn giản, trong suốt, thấm vào lòng người. Chỉ dùng có đúng một tay tấu.
Tuy đã nhìn qua mấy năm nhưng việc nhớ không có gặp phiền phức, trùng hợp thay nàng lại đã từng tấu cho nên còn nhớ một ít, vì vậy hồi tưởng một phen, cố gắng với trí nhớ của mình.
Khuôn mặt thanh tú hướng về phía Chu Nguyệt Nhi lộ ra một nụ cười ấm áp tự tin: “Kỳ thật Gia cũng thật là không có lý, thiếp sao có thể đàm luận với Mộ Dung phu nhân. Nhưng nếu Mộ Dung phu nhân thật sự muốn nghe tiếng đàn của Vãn Thanh, Vãn Thanh có thể vì ngươi một tay đàn được.”
“Một tay đánh đàn?” Chu Nguyệt Nhi có chút kinh ngạc, khi nào lại có chuyện người có thể chỉ dùng một tay đánh đàn chứ.
Phượng Cô nghe Vãn Thanh nói cũng đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía nàng.
Thất Thân Làm Thiếp
Cuốn PHẢN KHÁNG