Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thất Thiên Nữ Đế
  3. Chương 9
Trước /16 Sau

Thất Thiên Nữ Đế

Chương 9

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ta được làm tổng chỉ huy đội quân thiên đình, hạ trần bắt gọn ma Vương về xử lí.

Nhưng chịu sự bảo vệ của Huyền Vũ. Ta dỗi hắn, ta mặc kệ không nói không rằng, hếch mặt đi, không coi hắn ra gì. Nhìn hắn lòng ta lại buồn rầu, ta cố che đi, xung phong đi đầu xuống trần gian trước. Lần này ta không còn mang năng lực yếu đuối như trước, ta mang thân thể một thiên nữ với sức mạnh vĩ đại nhất.

Vừa đặt chân xuống hạ giới, ta hóa thân thành một nam tử trẻ trung tuấn tú, đi ngay đến phủ Tể Tướng, của cha mẹ ta kiếp trước. Ta xin phép vào, lấy danh là bạn cũ của Thiên Huyền công tử để vào thăm hỏi. Cả phủ vẫn như thế, không có một chút gì thay đổi. Chỉ là ta đã thôi là tiểu thư duy nhất của phủ, Vũ Thiên Vân. Ta có chút buồn buồn.

Đáng lẽ ra sau khi về thiên giới tiên nhân không để chuyện kiếp hạ trần trong lòng, nhưng ta không thể quên được. Nhìn những con đường vào lát đá ta đã đi không biết bao lần. Nhìn bức tường cao, ta đã trèo ra khỏi phủ đêm đêm. Nhìn hành lang dài ta đã chạy bao nhiêu lần. Ta từ từ đi theo nha hoàn đến chính phủ. Ta quen đường nơi đây đến nỗi nhắm mắt cũng đi được. Vậy mà giờ ta phải đi theo nàng. Ngược đời. Phải thôi, giờ có ai gọi ta là tiểu thư nữa đâu...

Ta đến đại sảnh của chính phủ, nhìn cha ta đang ngồi trên ghế uống trà. Ta không biết ông nghĩ gì. Ta chết đi ông có khóc vì ta không. Thực là ta muốn ôm ông rồi nũng nịu nói:"cha ơi, con Thiên Vân đây". Cuối cùng lời ta nói cũng là lời tôn kính:

- Tại hạ là Thiên Niệm, bạn của Vũ Thiên

Huyền.

Ta vừa dứt lời thì lại có người đến. Ta xoay người nhìn người nam tử vừa bước vào sảnh. Có hào quanh của người nhà trời. Hay ghê. Ta muốn xem là kẻ nào lại theo dõi ta đến tận đây. Ta nhìn hắn chăm chú xem hiện thân của hắn sau vỏ ngoài kia. Huyền Vũ. Đáng ghét. Ta nghe hắn nói:

- Tại hạ tham kiến Tể Tướng. Tại hạ là Huyền Vũ bạn của Thiên Huyền công tử.

Cha ta có vẻ sửng sốt. A phải thôi, tự nhiên lại có hai kẻ lạ mặt đến nhà xưng là bạn của người con đã mất của mình mà. Ta thấy tay cầm chén trà đang đưa lên miệng của ông bỗng run nhè nhẹ, và rồi ông đặt chén xuống thôi không uống nữa. Hóa ra ông cũng buồn vì hai ta. Ta nhìn khóe mắt ông ửng đỏ. Ta thấy vô cùng vô cùng có lỗi với ông. Ta cúi mặt nhắm mắt một cái rồi ngẩng lên nhìn ông. Ông nói:

- Cảm ơn hai vị công tử đã đến... Thiên Vũ đã...

Ông nghẹn ngào không nói được. Ta buồn thêm...

- Tại hạ đã biết. Vũ huynh là một người tốt. Huynh ấy đã giúp tại hạ rất nhiều. Huynh ấy sẽ sống tốt trên thiên giới.

Ta vừa dứt lời, chợt thấy gì đó lạ. Huyền Vũ nhìn ta không nói một câu nào. Ta thấy hắn cảm động. Hừ,... Ta nói nhị huynh ta, không phải hắn.

- Cảm ơn hai vị công tử.

Ông cảm động lời ta nói thì phải. Trên khuôn mặt đã có nhiều nếp nhăn của ông giờ giàn giụa nước mắt. Ta muốn ông cười với ta như xưa. Ông đưa hai bọn ta đến phòng thờ.

Ta mếu máo muốn khóc. Ta phải thắp hương cho "ta". Trời ơi. Ta còn sống sờ sờ ra đây. Ta run run cầm nén hương với kiểu không thể tưởng tượng được.

Mắt ta giật giật. Có ai cho ta biết cảm giác đứng trước linh bài của mình là thế nào không. Ta... Rốt cuộc ta vẫn phải đè nén cắm hương vào. Ta nhanh nhanh cắm hương cho linh bài của hắn nữa.

Ta nhìn hắn. Sao hắn không có phản ứng gì cả. Ta chửi thầm, đồ mặt dày. Ta lại nhớ hắn cùng Phong Thần. Tức quá...

Hình như biểu cảm ta hơi quá thì phải. Cha ta đặt tay lên vai ta an ủi. Ta càng muốn gào lên...

Ngày nắng. Trời xanh. Mây trắng. Gió thổi. Cây đung đưa. Chim bay... Thôi thôi ta nhìn trên bầu trời ấy cũng không thấy tâm trạng khá hơn chút nào khi vừa bước ra khỏi căn phòng thờ, nơi ta đã bị chịu phạt không biết là bao nhiêu lần. Ta lững thững đi sau hai đại nam nhân. Một là cha ta kiếp hạ trần. Một là Huyền Vũ tứ phương thần. Nản nản quá đi... Mẹ ta cũng có đến gặp bạn bè của Thiên Huyền là bọn ta đây.

Bà đã già đi vì chúng ta rất nhiều. Có người mẹ nào không thương con, có người mẹ nào nhẫn tâm chứng kiến con chết đi... Bà đã khóc rất nhiều. Ta thương bà lắm. Mái tóc bà trắng nửa đầu. Mẹ luôn yêu ta. Ta còn chưa kịp nói lời yêu thương thì đã không còn cơ hội hội rồi. Ta nhìn bà, giọng muốn lạc hẳn đi:

- Phu nhân đừng đau buồn mà tổn hại sức khỏe. Tại hạ tin rằng huynh muội Thiên Huyền, Thiên Vân sẽ sống tốt, và muốn hai người sống mạnh khỏe, hạnh phúc.

Ta thấy bà lại khóc. Ta muốn khóc với bà quá. Nhưng giờ ta đường đường lại là đại nam tử, khóc không hợp lẽ thì phải. Ta thấy Huyền Vũ móc cái gì trong ống tay áo. Hóa ra là đôi dây vòng vàng. Ta tò mò. Để làm gì cơ chứ... Hắn nói:

- Đây là đôi vòng mừng thọ hai người mà Thiên Vũ giao cho tại hạ tặng hai vị. Ta mong hai vị đeo nó như huynh ấy đang ở bên cạnh.

Ta chép miệng, thông minh... Hắn vẫn nói:

- Đây là phong thư huynh ấy viết trước khi ra đi.

Tốt nhỉ... Sao ta không nghĩ ra chiêu trò này. Giờ chẳng kịp nữa. Ta đành im lặng nhìn cha mẹ đọc thư nước mắt lăn dài. Ta rút ra trong tay áo một miếng ngọc bội ta vẫn đeo đều đặn, đưa cho mẹ ta. Ta không muốn bị ép vế. Hừ... Thiên Huyền có thì Thiên Vân phải có... Cha mẹ ta nhìn ngọc bội, dây vàng cùng bức thư khóc than. Mẹ ta lảo đảo ngã vào lòng cha ta chỉ nói đi nói lại câu:

- Đúng là chữ của Thiên Huyền, ngọc bội của Thiên Vân rồi... Huhuhu con ơi...

Ta đỏ hoe mắt, sống mũi hơi cay cay. Ta đang có xu hướng khóc to. Giờ thì ta và hắn, hai người con quá cố của họ, giờ đứng trước họ, nhìn họ khóc nhớ về hai ta mà không làm gì được. Ta... Ta chỉ muốn sa vào lòng cha mẹ nói: "Mẹ ơi, Cha ơi con gái bất hiếu của cha mẹ đây,...."

Bỗng thấy Huyền Vũ nhìn ta đăm đăm, ta ngay lúc này xuất hiện ý nghĩ muốn ôm lấy hắn như xưa. Thôi thì giờ còn gì. Ta lại mình ta với ta mà thôi. Chết tiệt sao đầy người mọi kẻ ta yêu đều có người thương không phải ta thế?...

Sau khi nhìn cha mẹ ta khóc, ta và Huyền Vũ đành xin phép họ ra về. Đi một đoạn xa thật xa dân chúng, ở rìa rừng, ta giải phép hiên thân, ngồi bệt xuống đất nhìn xa xăm,câm nín. Thực là ta buồn quá. Ta không muốn mọi chuyện lại như vậy. Đó là số kiếp của ta thôi... An ủi như thế nhưng ta vẫn không ngăn cản nổi sự buồn lòng.

- Thanh Vân, thiên nữ đừng buồn nữa.

Người giờ còn nhiệm vụ cứu thế, bắt Ma Vương nữa.

Huyền Vũ ngồi cạnh ta an ủi, hắn vỗ vai ta nhè nhẹ. Ta quay đầu nhìn hắn. Ta giương hai tay ôm hắn, đầu áp vào ngực hắn. Ta không hiểu nổi tại sao lại ôm hắn như thế. Ta thoáng đỏ mặt. Ta nói nhỏ:

- Đừng nói gì cả. Ta chỉ muốn dựa một lúc thôi.

Ta thấy hắn chợt cứng nhắc rồi hắn ôm ta chặt hơn. Ta khóc nức nở, ướt đẫm áo hắn. Có lẽ đây là lần cuối cùng ta ôm hắn như vậy. Mấy chục năm dưới hạ giới ta đã quen với việc ôm hắn rồi. Ta, ta không biết sao nữa. Huyền Vũ vỗ lưng ta nhè nhẹ, giọng hắn trầm ấm an ủi:

- Khóc đi, nhưng đây là lần cuối cùng người khóc vì chuyện này. Người hiểu không? Người sau này là Thiên đấ kế nhiệm phải mạnh mẽ.

Ta tức giận. Đẩy hắn ra thật mạnh. Ta không hiểu sao ai cũng đem chuyện này ra quản ta, bắt ta làm việc này việc nọ. Không, ta không chịu khuất phục đâu. Ta hét vào mặt hắn:

- Ngươi chẳng hiểu ta gì cả.

Nói rồi ta độn thổ đến chỗ các thiên binh thiên tướng. Giờ thì ta muốn trút giận lên tên Ma Vương.

Quảng cáo
Trước /16 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Mây Khói Ngang Mi

Copyright © 2022 - MTruyện.net