Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Suốt quãng đường đi, mẹ mở lời và bắt chuyện với thầy rất nhiều điều, nào là hỏi tên, bao nhiêu tuổi dẫu là mẹ đã biết hết các thông tin này từ tôi rồi. Mẹ cũng tự giới thiệu mình là chủ tiệm nail và spa lớn ở bên Mỹ, có tới 2 chi nhánh bên đó lận. Tôi dường như là ngồi lặng im cạnh mẹ ở phía sau, vì không biết chen miệng vào được đường nào và cũng chẳng có gì để nói. Nhưng anh giáo của tôi mà, đối với người ngoài thầy luôn giữ sự cẩn trọng và kiệm lời. Chỉ khi ở riêng với tôi thì bản chất xấu xa và lưu manh bên trong ổng mới lộ diện ào ào ra thôi.
Mẹ tôi hỏi gì thì thầy trả lời đó mà không dư lấy 1 chữ, mang tiếng là mẹ của tôi chứ thầy vẫn điềm đạm và giữ khoảng cách chừng mực với bà, phải nói là có chút khó gần nữa. Mặc cho mẹ tôi có tỏ ra hết sức nhiệt tình và kể rất nhiều chuyện cho thầy nghe, như muốn kéo gần khoảng cách với thầy vậy. Tôi không quan tâm nên ngồi lặng lẽ đưa mắt nhìn ra đường phố. Bỗng thầy nói vọng xuống với tôi rằng:
- Bé Phương của anh mệt sao?
Chỉ đối với tôi, thầy mới có giọng điệu ngọt dịu và nhu mì đến thế. Tôi vội quay lên cười và trả lời lại với thầy:
- Dạ không có, em đâu có mệt gì đâu!
- Ừm, vậy sao không nói chuyện với anh?
Tôi oải với ổng ghê á, giờ tôi biết nói gì bây giờ. Chẳng lẽ đóng phim tình cảm trước mặt mẹ tôi sao? Nhưng mẹ tôi nghe thấy thế liền trả lời thay cho tôi ngay, như thể bà là người hiểu tính tình tôi từ nhỏ đến lớn vậy:
- Vinh ơi, con Phương nhà cô nó ít nói lắm nên cháu thông cảm dùm. Nhưng được cái nó ngoan hiền với lễ phép lắm, nên cháu cứ từ từ dạy bảo nó sau!
Mẹ muốn nói gì về tôi cũng được, tôi cũng chẳng buồn ý kiến. Và thầy cũng chỉ cười nhẹ cũng không nói gì thêm với mẹ.
Anh giáo chở mẹ và tôi đến 1 quán ăn kiểu Âu tên Moo Beef Steak Prime ở ngay trung tâm thành phố. Quán này tôi từng cùng thầy vào dùng bữa tối 1 lần rồi, nên cũng không cảm thấy bỡ ngỡ như lần đầu.
Sau khi xe dừng ở bến đỗ, tôi tự động mở cửa bước xuống trước, mà không cần chờ thầy mở dùm như mẹ tôi ngồi ở cùng 1 bên dãy với thầy. Anh giáo cũng lịch sự mở cửa ra hộ và mời bà xuống, nhưng sau đó nhanh chóng bước đến bên tôi và nắm lấy tay tôi đi vào trong như cái cách vẫn thường hay làm. Và mẹ tôi cũng đang sánh bước đi bên cạnh, chắc có lẽ cũng đã thấy rõ được tình cảm mà thầy dành cho tôi rồi:
- Lát ráng ăn nhiều 1 chút nghe hông?
Thầy vừa đi vừa dặn dò tôi, con bé đang nhìn ổng cười khổ sở và nói nhỏ với ổng:
- Có mẹ em ở đây, thầy đừng sáp sáp vô em mà!
- Kệ tui.
Tôi nhăn nhó nhìn thầy ba gai đáp trả, nên có ý muốn rụt tay lại, vì tôi sợ việc thể hiện tình cảm nam nữ trước mặt người lớn lắm. Nhưng ông thầy âm binh thấy vậy còn chơi mất nết, đưa tay kéo eo tôi sát vào người ổng thêm. Thế là cái màn chim chuột này đập hẳn vào mắt mẹ tôi đang đi kế bên, khiến tôi muốn ê hết cả mặt mũi. Và rồi mẹ tôi cũng chợt nhận ra rằng, thật ra anh chàng soái ca này bề ngoài trông khá khó tính và lạnh lùng. Nhưng đối với con gái bà, trong ánh mắt của anh ta có chứa 1 thứ tình cảm rất to lớn, rất bá đạo và rất chiếm hữu.
Thầy ngỏ ý xin phép mẹ cho tôi được ngồi cạnh thầy, do tôi dùng dao nĩa lọng cọng lắm. Mặc dù thầy đã chỉ và dạy tôi dùng dao nĩa muỗng theo kiểu Âu lâu rồi mà tôi vẫn chưa thuần thục. Nên ổng lúc nào cũng phải ngồi canh cắt thịt và lấy đồ ăn cho tôi. Coi như vừa làm cũng như vừa chỉ dạy cho con ốc tiêu chưa dung nạp và thích ứng cách thưởng thức món Âu vào người. Nên suốt quá trình dùng bữa, thầy chỉ xoay quanh sự chú ý của mình nơi tôi. Ổng lo cho tôi ăn uống đâu đó xong xuôi hết rồi mới tới phiên ổng. Tại ổng mới là phụ huynh đích thực của tôi mà.
Tôi ngại ngùng đưa mắt lên nhìn mẹ ở phía đối diện, khi bà vẫn còn đang đưa mắt nhìn anh giáo của tôi đăm đăm. Trong ánh nhìn của bà dành cho thầy có vẻ gì đó kỳ lạ lắm, tôi mơ hồ vẫn chưa nhìn ra đó là điều gì. Nhưng tôi có thể thấy hình như là niềm cảm mến. Ừ thì anh giáo nhà tôi mà, ngoại hình thế này nên ai mà chả sinh lòng cảm mến cho được. Và tôi vẫn còn quá nhỏ tuổi, chưa đủ trải đời để nghĩ tới cái chuyện sâu xa là mẹ tôi đã bị thầy hớp hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.
- Cô không vừa miệng sao?
Thầy lên tiếng hỏi mẹ, khiến bà vội thu lại ánh mắt của mình và lắc đầu cười:
- Không không, rất vừa miệng cô!
Nghe mẹ tôi trả lời xong, thầy quay sang tôi liền:
- Em no chưa vậy? Sao lại ngưng rồi?
- Em muốn đi vệ sinh!
Tôi vừa nói xong, ông giáo liền đưa tay lấy tấm khăn lót dưới đùi tôi ra cho tôi đứng dậy, còn nhích ghế để tôi bước ra dễ dàng nữa. Và ánh mắt của thầy luôn dõi theo tôi từ lúc rời bàn ăn đến khi tôi khuất sau hướng cua ghẹo vào nhà vệ sinh.
- Cậu yêu con gái tôi nhiều lắm sao?
Mẹ tôi cầm nĩa đưa miếng thịt lên miệng cách rất gợn tình và vừa hỏi thầy bằng giọng điệu khác khi nãy hoàn toàn. Người phụ nữ ngay trước mắt thầy, mang tiếng sẽ là mẹ vợ tương lai nhưng còn trông quá trẻ đẹp và quyến rũ vô cùng. Dáng vẻ đào hoa nhằm thu hút người khác phái mà tôi chưa bao giờ được trông thấy ở mẹ. Trong thời khắc này, anh giáo nhà tôi lại được lĩnh hội đủ. Nhưng bà đánh giá khá thấp về thầy của tôi rồi. Khi thầy biết rõ được bản chất và ý đồ xấu xa của bà đã được bày ra rõ mồn một ngay trước mặt mình. Nhưng ánh mắt và nội tâm của thầy không 1 chút dao động với vẻ ngoài đang cố hấp dẫn người đối diện, mà bất chấp luôn cả luân thường đạo lý kia. Bởi đối với thầy, nhan sắc và hình thể cuốn hút mà mẹ đang cố phơi bày ra, tất cả cũng chỉ là hư vô mà thôi. Do anh giáo nhà tôi đối với ba cái vụ này cứng lắm, nếu có dao động cũng là vì đang xót xa cho con bé ốc tiêu của thầy, tại sao bất hạnh đến nỗi lại có 1 người mẹ không có lòng tự trọng như thế này chứ. Có lẽ trên đời, người phụ nữ khiến ổng yếu mềm ngoài mẹ và em gái của thầy ra, chắc chắn chỉ có mình tôi.
Thầy vẫn khoan thai và giữ dáng vẻ điềm đạm vốn có của mình. Vừa cầm dao cắt thịt, thầy vừa nhìn bà bằng ánh mắt sắc bén và khẳng định ngắn gọn, nhưng lại vô cùng chắc chắn:
- Đúng thế!
Mẹ tôi nhếch mép cười gian tình, nghiêng mặt rũ tóc và chống cằm hỏi tiếp thầy:
- Trong bao lâu?
Dưới bàn ăn được bao phủ bới tấm khăn trải bàn tinh tươm sạch sẽ, các ngón chân nõn nà của bà đã tháo chiếc guốc của mình ra và vươn tới chân của thầy. Nhưng căn bản là bà chưa kịp đụng đến, thầy đã rời chân mình sang hướng khác rồi. Vẫn trong trạng thái không thể bình thường hơn, anh giáo với lấy ly rượu, vừa nhấp môi vừa trả lời bà bằng gương mặt lạnh lẽo:
- Đến khi nào còn thở!
Có lẽ bản chất của bà đã bị bộc lộ, nên thầy không còn muốn giữ lễ nghĩa với người mẹ lăng loàn và trắc nết này của tôi nữa. Mẹ rút chân của mình về, sau đó nói với thầy bằng giọng điệu giễu cợt:
- Trên thế gian này, bộ còn có người chung tình đến vậy sao?
- Tại vì cô không có diễm phúc để gặp thôi!
Lời nói của thầy đã khiến cho sự tự tin và bộ dạng lẳng lơ của mẹ bị đánh muốn sập giàn. Vừa vặn lúc này, tôi cũng đã trở lại bàn ăn và thầy chờ tôi ngồi xuống, sau đó đưa tay trải lại tấm khăn lót lên đùi tôi y như ban nãy để tôi tiếp tục dùng bữa. Vì tôi đã quay lại nên mẹ cũng trở về hình mẫu đứng đắn của mình. Còn tốt bụng phụ thầy hối thúc tôi ăn cho nhiều để cho có da có thịt nữa chứ. Ông giáo nhìn tôi, bé mầm non còn quá ngây thơ và chưa rành sự đời bằng đôi mắt vừa thương lẫn vừa tội, đưa tay vén tóc tôi lên tai. Thầy ân cần nhéo nhẹ má tôi ngay trước mắt mẹ rồi mới tiếp tục lấy đồ cho tôi ăn. Cứ thế, người mẹ kia nhìn tôi rồi quay sang nhìn thầy bằng ánh mắt ẩn chứa sự muốn chiếm đoạt. Nhưng, cơ bản là không thể!
Sau khi dùng bữa xong, thầy bám lấy eo tôi đi ra xe và ai nhìn vào cũng có thể thấy chúng tôi là 1 cặp. Khi người nam quá cao lớn và mạnh mẽ, còn người nữ thì lại bé nhỏ và khá mỏng manh cần được chở che. Ánh nhìn thầy hướng về tôi, luôn luôn trìu mến và dạt dào tình cảm. Bởi đối với tôi, thầy không bao giờ tiết kiệm lời nói, sự yêu thương lẫn nụ cười của mình. Giờ chả lẽ xổ thẳng toẹt ra là mẹ đang cảm thấy ganh tị với chính con gái ruột của mình luôn sao?
Thầy chở mẹ về lại khách sạn ở gần ngay nhà hàng chúng tôi vừa ăn mà mẹ đã đặt khi về nước. Có vẻ lượt về này, mẹ ít nói chuyện hơn lượt đi nhỉ. Khi xe thầy dừng trước sảnh khách sạn, tôi mở cửa để cho mẹ xuống rồi tạm biệt bà, hẹn nay mai gặp lại để mẹ con mình tiếp tục hàn huyên. Anh giáo cũng xuống xe theo và gật đầu chào tiễn biệt bà. Sau đó ổng mở cửa bên ghế phụ cạnh ổng và ấn đầu tôi nhét vào trong ngồi liền, khi mà mẹ tôi vẫn còn đang đứng lưỡng lự chưa chịu vào khách sạn.
- Mẹ em về nước tìm gặp em có chuyện gì vậy?
Thầy vừa giữ vô lăng vừa lên tiếng hỏi tôi đang miên man suy nghĩ về điều gì đó. Tôi trầm xuống, và trình bày với thầy điều đang băn khoăn trong lòng mình:
- Bà ấy muốn về để làm giấy tờ đưa em đi Mỹ cùng.
Đôi mắt thầy bỗng trở nên thâm sâu, nhưng vẫn bình thản hỏi tôi tiếp:
- Rồi em trả lời ra sao?
- Em còn đang suy nghĩ ạ!
Lời nói của tôi vừa dứt, cặp chân mày lưỡi kiếm của thầy nhướn lên liền và đôi mắt bén nhẹm trừng qua nhìn tôi, giọng điệu nhấn nhá:
- Em còn phải suy nghĩ nữa sao?
Thế là ông nói 1 đằng và bà lại nghĩ 1 nẻo. Đầu óc ngu muội của tôi thoáng chốc lại hiểu là thầy muốn tôi đi với mẹ, nên kêu tôi không cần phải suy nghĩ làm chi. Ủa gì kì vậy? Tôi ù ạc hỏi ngu để rồi lại tự rước hoạ vào thân:
- Vậy là em nên đi theo mẹ hả thầy?
Bùng chíu...Đôi mắt chim ưng của thầy lia đến khuôn mặt khờ khạo của tôi như muốn bắn nát tôi ra thành trăm mảnh, 1 sự giận dữ mà chưa bao giờ tôi được trông thấy ở thầy. Nhưng ơ hay, hàm ý của thầy chả lẽ không phải như vậy sao? Tôi nghĩ là thầy cũng như ba tôi, cho rằng khi qua được bên Mỹ thì tôi sẽ tốt hơn, nhưng tôi lầm rồi. Thầy thở hắt ra 1 hơi, mang theo sự kìm nén và ức chế trong câu từ của mình:
- Em dám sao?