Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiểu Nghiên ngẫm nghĩ một hồi, rồi cô chỉ vào vòng đu quay khổng lồ ở gần đấy. Lên đấy bọn họ vừa có thể ngắm cảnh, vừa có thể nghỉ mệt.
Cô cũng Bạch Phong Thần đi mua vé rồi leo cabin ngắm cảnh. Cảnh sắc New York khi nhìn trên cao thật tuyệt đẹp, ánh hoàng hôn đang dần buông xuống, tạo nên cảnh sắc rất thơ mộng.
Giờ khắc này Bạch Phong Thần đang nắm tay cô, cùng nhau thưởng thức hoàng hôn, cùng nhau ngắm nhìn thành phố xinh đẹp này.
“Em không tò mò vì sao anh lại bắn súng giỏi ư?” Bạch Phong Thần đột nhiên lên tiếng cắt đứt sự yên tĩnh nãy giờ.
“Không.” Tiểu Nghiên đương nhiên là không nghĩ gì quá cao siêu rồi, cô chỉ nghĩ là do hắn quá hoàn hảo. Một người tài sắc vẹn toàn.
“Tại sao chứ?” Trong lòng chờ đợi câu trả lời.
“Tại vì anh quá hoàn hảo.” Tiểu Nghiên bộc bạch những gì cô đang nghĩ trong đầu.
Đúng vậy Bạch Phong Thần đã tạo ra một vỏ bọc hoàn hảo, hắn đã làm rất tốt việc đấy. Nhưng đâu ai biết hắn đã phải trải qua những gì mới được như thế chứ.
“Con người không ai hoàn hảo cả.” Bạch Phong Thần nhìn thẳng vào mắt cô. Ánh chiều tàn hắt vào khuôn mặt hắn, làm những đường nét trên khuôn mặt càng thêm sắc nét.
Tiểu Nghiên có thể nhận ra nỗi buồn phảng phất trong ánh mắt hắn. Cô không biết nên nói gì bây giờ, chỉ biết im lặng, lắng nghe những lời tâm sự từ hắn.
“Em đã từng nhìn thấy bố anh chưa.”
Bố sao? Bạch lão gia? Nhắc mới nhớ, tuy hai gia đình đã quen biết lâu nhưng Đan Tiểu Nghiên chưa từng gặp ông ấy bao giờ. Trước cô cũng có thắc mắc hỏi mẹ nhưng bà chỉ trả lời qua loa là Bạch lão gia bận đi làm xa rất ít khi có dịp về, còn nhắc cô không nên hỏi mấy cái này trước mặt Bạch Y Vân. Nên từ đó cô cũng dần quên đi câu chuyện ấy.
“Bạch Thanh Phong! ông ấy là một người vô cùng nghiêm nghị, cầu toàn, luôn đặt sự hoàn hảo lên hàng đầu.” Bạch Phong Thần ngậm ngừng một lúc mới nói thêm tiếp. “Ông ấy là thành viên chủ chốt trong một tổ chức ngầm khét tiếng nhất Châu Á.”
Tiểu Nghiên nghe hết lời hắn nói xong có hơi xững người, vậy là lai lịch của Bạch gia lại không hề đơn giản như cô nghĩ sao.
“Vậy…sao nhiều năm như vậy nhưng em vẫn chưa gặp bác ấy?” Trong lòng cô đang có rất nhiều câu hỏi muốn được giải đáp.
“Khi anh mới năm tuổi, ông ấy trong một lần làm nhiệm vụ đã bị thương nặng…dẫn đến liệt nửa người. Sau đó ông đã rửa tay gác kiếm từ từ rút lui ra khỏi tổ chức.” Bạch Phong Thần nhớ về những chuyện không hay trong quá khứ, bàn tay to lớn đang nắm tay Tiểu Nghiên bỗng siết chặt.
“Hiện tại ông vẫn đang chữa trị ở một bệnh viện bên Thuỵ Điển.”
“Mẹ anh không ở bên cạnh ông ấy sao?” Tiểu Nghiên nói xong mới chợt nhận ra mình đang khá nhiều chuyện, cô đang không biết nói gì chữa cháy thì hắn lại lên tiếng.
“Có chứ, khi đó bà đã rất dằn vặt bản thân. Mọi chuyện từ lớn đến nhỏ đều đổ hết lên đầu bà, một mình bà đã phải gánh vác cả Bạch gia… Đến khi tình hình của bố anh khả quan hơn, mọi thứ mới thuận lợi hơn với bà. Nhiều năm sau nhờ có mọi người ở bên khuyên nhủ bà mới lạc quan được như bây giờ.”
Tiểu Nghiên nghe kể về Bạch Y Vân mà không khỏi xúc động, cô không ngờ rằng một người luôn vui vẻ yêu đời như bà mà lại phải trải qua quá khứ đau khổ như vậy.
“Vậy tại sao anh lại bắn súng giỏi?” Cô nhớ về chủ đề ban đầu mà bọn họ đang nói.
Bạch Phong Thần trầm mặc, tuy những chuyện ấy đã qua rất lâu rồi nhưng với hắn mọi chuyện như mới xảy ra ngày hôm qua vậy.
“Sau vụ tấn công đấy, vì lo cho an nguy của mẹ anh và anh nên Bạch Thanh Phong đã bắt anh đi học những kĩ năng tối thiểu để có thể thoát nạn. Lúc ấy anh rất không thích học mấy cái đấy, nhưng khi anh nhận thức được mọi thứ thì mới chuyện vào tâm tập luyện.” Mọi thứ rất gian nan, nhưng hắn đã kiên trì vượt qua mọi thứ.
Tiểu Nghiên tuy chưa từng trải qua những gian nan như vậy nhưng cô vẫn rất đồng cảm với hắn. Một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi, mà đã phải trải qua qua vô vàn thử thách như vậy. Trong khi bằng độ tuổi ấy những đứa trẻ khác đều đang vô lo vô nghĩ, thì Bạch Phong Thần lại phải không ngừng học hỏi để làm chỗ dựa vững chắc cho bố mẹ hắn.
Có thể nói những thành quả hiện tại Bạch Phong Thần đạt được đều là sự cố gắng không ngừng của hắn.
Hôm nay Tiểu Nghiên được hiểu thêm nhiều thứ từ Bạch Phong Thần, cô lại có cái nhìn khác về hắn. Không còn ác cảm với ông thầy đại ác ma này như lúc đầu nữa.
“Anh thật giỏi.” Tiểu Nghiên tán dương hắn, trao cho Bạch Phong Thần một cái ôm ấm áp.
Hắn càng ôm cô chặt hơn, nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai cô. “Vậy em đã có thể trả lời anh chưa?”
“Hả? Trả lời gì vậy?” Cô ngơ ngác nhớ lại xem nãy giờ hắn đã hỏi gì cô.
“Lấy anh?” Bạch Phong Thần nói ngắn gọi đúng hai từ, nhưng đã có thể khiến Tiểu Nghiên nhớ lại toàn bộ sự tình.
“Trả lời đi.” Hắn thấy cô cứ nhìn ra ngoài trốn tránh liền lớn tiếng kéo cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Em…em chưa nghĩ xong.” Cô lắp bắp, thật sự thì cô chưa muốn kết hôn sớm chút nào.
“Vậy bao giờ em nghĩ xong?”