Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghe Mộc Lan nói, trong lòng tôi không khỏi cảm thấy Lý Trọng Mạnh thật may mắn.
Cũng may anh ta đã quay đầu lại.
Cũng may anh ta đã quay lại với Mộc Lan.
Quay lại với người yêu anh ta.
Vụ án của Lý Trọng Mạnh đã mời Tô Ngọc Nhiên làm luật sư biện hộ.
Tôi tìm Lý Hào Kiệt hỏi thăm tình hình một chút, hình như Lý Trọng Mạnh thực sự đã giam Tề Lam một thời gian, thế nhưng rất nhanh đã thả cô ấy ra.
Thế nhưng lúc ở đó, Tề Lam đã tìm Lý Trọng Mạnh đòi tiền, Lý Trọng Mạnh đã cho một ít, sau khi Tề Lam tiêu hết tiền, cùng đường, phải đi tố cáo.
Muốn dùng cách này để ép Lý Trọng Mạnh đưa tiền.
Tôi nghe Lý Hào Kiệt nói xong, liền cảm thấy, Tề Lam quá ngây thơ rồi.
Nếu như chuyện này là thật, như vậy có thể sẽ có người giúp cô ta, lúc đầu đúng là chính cô ta đã phát video, tất cả mọi người đều thấy, tất cả mọi chuyện đều là tình cảm hai bên.
Bây giờ cô ta nói cái gì cũng đều là càng tô càng đen.
Tề Lam không có tiền, chỉ có thể tìm luật sư mà tòa bố trí.
Ba tháng sau phiên tòa đầu tiên, trực tiếp thua kiện.
Tề Lam không cam lòng, vẫn muốn kháng án, thế nhưng cô ta thực sự không có tiền, hơn nữa các loại chứng cứ đối với cô ta đều bất lợi, cuối cùng, Tề Lam chỉ có thể rút đơn kiện.
Khi chuyện của Lý Trọng Mạnh qua không được bao lâu, bụng tôi càng lúc càng lớn, có thể thấy được sắp sinh.
Lý Hào Kiệt lo lắng cho tôi, liền đưa tôi đến bệnh viện.
Buổi chiều ngày 31 tháng 12, tôi bắt đầu xuất hiện hiện tượng đau đẻ, rất nhanh liền mở chỉ, được đưa vào phòng sinh.
Có lẽ bởi vì đã sinh một lần, hơn nữa đứa bé gái này dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, tôi sinh hết sức thuận lợi, từ đầu đến cuối không tốn nửa tiếng thì sinh ra.
Lúc đứa bé trong bụng tôi ra ngoài, tôi nghe bác sĩ nói: "0 giờ 01 phút ngày 1 tháng 1."
Chờ lúc báo xong, tôi và bác sĩ đều nở nụ cười.
Bác sĩ cắt cuống rốn của đứa bé, sau đó lau khô sạch sẽ, dùng tấm bọc mỏng đã chuẩn bị trước bọc cẩn thận, rồi đặt vào lòng của tôi, cười nói: "Nhìn xem, cái chóp này nhất định là muốn sinh vào năm mới."
"Đúng vậy."
Tôi gật đầu.
Bé gái trong lòng, vứa mới sinh nên không nhiều tóc, đen thui sáng bóng, đôi mắt to đen láy lúc này đã mở ra, thấy tôi, đầu tiên là tò mò nhìn một lúc, đột nhiên nở nụ cười.
Tôi sửng sốt cũng cười theo.
Bác sĩ cũng nhìn thấy, nói: "Á chà, tôi từ sáng đến tối đỡ đẻ nhiều đứa trẻ như vậy, đứa bé vừa sinh ra đã cười cũng không nhiều, vẫn hay nghe nói sinh ra đã cười sẽ là một đứa bé thông minh."
Nghe xong lời của bác sĩ, tôi cười nói: "Giống ba." -
Chờ chuẩn bị xong mọi thứ, con gái tôi được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, tôi cũng được đưa ra phòng sau sinh.
Lý Hào Kiệt chờ ở bên ngoài, thấy tôi, anh vội vàng chạy tới, nắm lấy tay tôi nói: "Vợ à, vất vả rồi."
"Không vất vả, sinh rất nhanh."
Tôi cười cười.
"Mẹ ơi, mẹ ơi, em gái con đâu?"
Thiểm Thiểm rõ ràng đã chờ rất sốt ruột rồi.
Lúc này thấy tôi vào đây có một mình, trong đầu vô cùng sốt ruột dò xét.
Tôi vỗ nhè nhẹ vào đầu con trai mình: "Em bé sinh ra đầu tiên đều phải quan sát một chút, mới có thể mang đến, con có thể bảo ba dẫn con đi xem trước."
"Ba không đi, để ông dẫn con đi." Lý Hào Kiệt kéo tôi không chịu đi, giao việc này cho Lý Trọng Khánh.
Lý Trọng Khánh đương nhiên rất vui lòng rồi.
Ông ta dẫn Thiểm Thiểm, và Lưu Thục Huệ cùng đi xem.
Khoảng qua một giờ, đứa bé làm kiểm tra xong, được đặt trong một cái cũi dành riêng cho trẻ sơ sinh ở bệnh viện, đẩy vào đây.
Lần trước lúc sinh Thiểm Thiểm, Lý Hào Kiệt không ở bên cạnh, lúc gặp lại anh, Thiểm Thiểm đã bốn tuổi.
Anh chưa từng thấy đứa bé nhỏ như vậy.
Lúc anh nhìn thấy con gái, Lý Hào Kiệt đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó nắm tay giấu ở phía sau.
Hoàn toàn không có ý muốn bế con gái.
Tôi cũng không nói gì, trước tiên đón con gái từ tay của y tá, ôm một cái, sau đó đưa cho Lý Hào Kiệt nói: "Không bế sao?"
Người đàn ông lộ vẻ khó xử: "Trước mắt thì không được rồi."
Tôi thấy anh nói như vậy, cố ý nói: ""Lẽ nào giám đốc Lý không sợ trời không sợ đất, gặp phải chuyện gì đều có thể giải quyết, bây giờ lại sợ bế em bé sao?"
Cách khích tướng này vừa mới bắt đầu đúng là rất hữu dụng với Lý Hào Kiệt, người đàn ông xoa xoa hai tay, đưa tay qua muốn bế, nhưng vừa mới đụng tới, đứa trẻ này so với bàn tay anh không dài hơn bao nhiêu, liền nhanh chóng thu về: "Anh sợ sẽ làm con gái bị thương."
"Sợ cái gì." Lưu Thục Huệ bên cạnh nói: "Lẽ nào sau này con vẫn không bế con của con?"
"Con bé, rất nhanh sẽ lớn lên mà." Lý Hào Kiệt đứng bên cạnh có chút xấu hổ.
Giống như nói, lần đầu tiền tôi thấy Lý Hào Kiệt như vậy.
Trước ngày hôm nay, anh nhất định đã nghĩ rằng không có gì anh không thể làm trên đời này, nhưng bây giờ nhìn vào con gái nhỏ bé, anh nhất định đã nhận ra, thì ra trên đời này thực sự có chuyện anh không thể làm được.
"Nào, có nhanh lên không?" Lưu Thục Huệ nói, nhận lấy đứa bé, đưa cho anh: "Bế."
Bây giờ chân Lý Hào Kiệt đã khá hơn nhiều, có thể đứng, có thể đi bộ một chút, thế nhưng cũng không thể quá lâu.
Anh đứng đó nhìn con gái trước mặt, cái dáng vẻ kia, giống như quyết tâm ta xin liều chết vậy.
Hai tay giơ ra giữa không trung, xoắn xít nửa ngày cũng không giang ra.
"Con muốn bế, con muốn bế!" Thiểm Thiểm ở bên cạnh sốt ruột nói: "Bố không dám bế, con dám."
Nói xong, liền đưa tay muốn cướp.
Lưu Thục Huệ dám để cho Lý Hào Kiệt ôm, nhưng không dám để cho Thiểm Thiểm ôm, vội vàng nhìn Lý Hào Kiệt nói: "Con bế đi, nếu không sẽ bị con trai con coi thường đấy."
Lý Hào Kiệt thật không có cách nào khác, rốt cục cũng giơ tay ra, đem em bé ôm vào trong lòng.
Hai cánh tay anh nâng, giống như là nâng một cái gì đó.
Lưu Thục Huệ nhìn không ưng mắt, giúp anh sửa cho đúng: "Như vậy, không phải như con, con như vậy sẽ làm em bé khó chịu."
Có bà giúp đỡ, Lý Hào Kiệt nhiều lần điều chỉnh, rốt cục mới tìm được tư thế chính xác.
Khi anh ôm con vào trong lòng, rồi cúi đầu nhìn.
Con gái tỉnh dậy, mắt to đen láy nhìn anh, nhếch miệng một cái, nở nụ cười.
Trước đó,Lý Hào Kiệt vẫn luôn làm vẻ mặt nghiêm nghị, lúc này, thấy con gái nở nụ cười, khóe miệng cũng nở lên ý cười.
Chờ tất cả mọi người bế một vòng, được sự đồng ý của tôi, cuối cùng Thiểm Thiểm cũng được bế em gái, cuối cùng đã tới bước tiếp theo.
Bởi vì trước đó mọi người đều bận bịu đặt tên cho con gái, ai cũng có suy nghĩ riêng của mình, hơn nữa cộng thêm chuyện của Lý Trọng Mạnh, cuối cùng không chuẩn bị được tên con gái.
Ngược lại tên của Thiểm Thiểm đã được sửa lại.
Dựa theo gia phả nhà họ Lý, lấy Thiểm Thiểm đổi là, Lý Thần Thiểm.
Biệt danh không đổi.
Bây giờ con gái ra đời, mọi người cũng không thể không có tên, cho nên liền ngay lập tức đặt.
Bế một vòng, con gái mới trở về trong lòng tôi, tôi nhìn con gái đáng yêu nhỏ nhắn xinh xắn trong lòng, suy nghĩ một chút nói: "Nếu con bé sinh vào năm mới, mặc dù không phải tết âm, nhưng rốt cục cũng là năm mới, trong của nhà thơ Vương An Thạch có câu: Thiên môn vạn hộ đồng đồng nhật, tổng bả tân đào hoán cựu phù*. Biệt danh gọi Đồng Đồng đi."
*Đến ngày xuân về,mặt trời mới mọc, nhà nhà sẽ vội lấy xuống câu đối cũ, rồi dán câu đối mới lên.
"Đồng Đồng."
Tôi vừa mới nói xong, phía sau Lý Nam Hào không biết đã đến lúc nào.
Ông ấy được y tá đưa tới.
"Ông." Lý Hào Kiệt quay đầu nhìn về phía ông ấy.
Lý Nam Hào gật đầu: "Tên này được, ý cũng tốt."
Đồng Đồng: Lúc mặt trời mọc phát ra ánh sáng ấm áp.
Quả thực tốt, nếu Lý Nam Hào gật đầu, lòng tôi cũng lắng xuống.
"Vậy tên đầy đủ thì sao?" Lý Trọng Khánh hỏi.
"Nếu biệt danh cũng gọi tên này, vậy tên là Lý Lạc Đồng đi." Lý Nam Hào nói xong: "Ông nghĩ bây giờ, mặc kệ đứa bé này định đặt gì, thật vui vẻ là tốt rồi, những thứ khác đều không quan trọng."
Nếu Lý Nam Hào đã lên tiếng, ai cũng không thể nói không.
Nhưng tên này tôi nghĩ cũng được, gật đầu: "Vâng, con đồng ý."
Tôi nói đồng ý, Lý Hào Kiệt cũng không từ chối: "Được, lấy tên này đi."
Bởi vì bố mẹ đều đồng ý, Lý Trọng Khánh cũng liền đồng ý theo.
Đồng Đồng, Đồng Đồng! Anh là anh trai em!" Thiểm Thiểm ở bên cạnh, vui vẻ nói.