Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rời khỏi nhà họ Tống, không còn nơi nào có thể đi, chỉ có thể gọi điện thoại cho người chị em thân thiết tốt nhất Khương Thanh của tôi.
Đã tắt điện thoại rồi.
Chị ấy và tôi là bạn học lúc ở cô nhi viện, lớn hơn tôi hai tuổi, có một ông tổng tốt bụng đã tài trợ cho chị ấy, sau khi tốt nghiệp cấp ba, vì có ngoại hình và khí chất, liền học học viện hàng không, tốt nghiệp, và làm luôn tiếp viên hàng không.
Thực ra lúc học đại học tôi cũng có một nhà hảo tâm tài trợ cho, hơn nữa anh ta cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều.
Chỉ là tôi chưa từng gặp người này.
Điện thoại của Khương Thanh đã tắt máy, điều này chứng tỏ là đang làm việc.
Tôi ngây ngốc bước đi trên phố, đi chưa được bao xa thì liền nhìn thấy có một tấm bảng hiệu đang sáng ở góc phố, đi đến đó, mới biết đây là một quán rượu.
Cũng tốt, tôi đang muốn uống rượu.
Đây là lần đầu tiên tôi đến quán rượu, ở đây không hề giống so với tưởng tượng của tôi.
Không hề nhộn nhịp lạ thường, mà là vô cùng tĩnh lặng.
Tôi bước chậm đến quầy rượu, làm ra vẻ khách quen nói, “Cho tôi một ly Vodka, mà không, ba ly đi.”
Tôi không hiểu về rượu, chỉ biết đây là loại rượu mạnh mà người Nga hay uống.
Suy cho cùng cũng là đất nước hiếu chiến, để tôi mượn rượu giải sầu một chút chắc cũng không sao.
Quả nhiên, khi tôi uống liền một lúc hết 3 ly rượu, trước mắt liền bắt đầu xuất hiện hình ảnh chồng chéo lên nhau.
Đây quả nhiên là một quán rượu chính cống, lúc thấy tôi uống đến có chút xiêu vẹo, người phục vụ liền hỏi tôi, “Cô ơi, cô đã uống nhiều rồi, xin hỏi cô có bạn không, tôi liên lạc cho họ đến đón cô về.”
Mặc dù tôi đã say, thế nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo.
Anh ta vừa hỏi, tôi liền có chút mơ màng.
Bạn sao?
Lúc đại học tôi luôn bận rộn đi làm thêm, rồi lại đi học, rất ít giao thiệp với bạn bè.
Khương Thanh lại đang làm việc, tôi còn có bạn bè gì nữa chứ….
Lúc tôi đang định từ chối, trong đầu liền hiện lên một dãy số, là số điện thoại của Lý Hào Kiệt.
Mặc dù tôi chỉ mới được biết số điện thoại của anh ấy từ vài ngày trước, thế nhưng đã sớm khắc sâu vào tận tim.
Tôi đọc số điện thoại của Lý Hào Kiệt cho phục vụ, sau đó liền nghe thấy người phục vụ gọi điện thoại, rồi lại hỏi tôi tên là gì, sau khi nói ra tên của mình, tôi liền nằm bò ra quầy rượu.
Anh ấy nhất định sẽ không đến.
Tôi thực sự đã nghĩ như vậy.
Thế nhưng một lúc sau, tôi lại nghe thấy một giọng nam quen thuộc vang lên bên tai, “Cô ấy ở đâu?”
Ở trong quán rượu yên tĩnh này, hệt như một khúc hòa tấu của đàn violon, trầm thấp êm tai.
Tôi giả vờ say, cảm nhận được người đàn ông bế tôi lên, ném vào trong chỗ ghế phụ, khoảnh khắc đó, tôi lại cảm nhận được hơi thở nam tính đang đến gần, mặc dù không biết anh ấy muốn làm gì, thế nhưng khoảnh khắc đó đầu óc tôi chỉ hiện lên hai chữ...
Báo thù.
Có lẽ là do đã uống rượu, nên khi cái suy nghĩ này vừa xuất hiện, tôi mở mắt, thuận thế vòng lên cổ của người đàn ông trước mặt, nhìn vào đôi môi mỏng trước mặt, bỗng nhiên hôn lên đó.
Bên tai vang lên tiếng rút dây an toàn.
Tôi không biết hôn môi, hôn vô cùng gượng gạo, môi của tôi chỉ dừng ở trên môi của anh một giây, liền bị đẩy ra.
Sau đó nói với ngữ khí cực kỳ chán ghét, “Cô đúng là rất hèn hạ, đến cả sự liêm sỉ cơ bản cũng không có.”
Nếu như là lúc tôi bình thường, e là nhất định sẽ xuống xe rời đi, thế nhưng tôi lúc này bị rượu làm mất đi lý trí, không những không xuống xe, đôi mắt lim dim nhìn vào con ngươi đen láy của người đàn ông, hơn nữa còn nhếch miệng cười, “Tôi không hề hèn hạ, anh là người đàn ông đầu tiên của tôi, nhưng cô ta lại không phải.”
Nghe thấy tôi nói vậy, mặt của Lý Hào Kiệt lập tức trở nên nham hiểm, tay bóp cổ tôi, gằn giọng hỏi, “Cô nói gì?”
Lần này, anh bóp không hề chặt.
Tôi ngược lại còn càng gan dạ hơn, một tay đặt lên thắt lưng của người đàn ông, mặt áp lên vai, nói: “Tôi tận mắt nhìn thấy Tống Duyên Minh ở trong bãi đỗ xe làm ở trên xe với tài xế của Tống Cẩm Dương, còn biết được cô ta lăng nhăng với mấy người đàn ông ở trong ký túc xá nam trong khoảng thời gian nghỉ hè ở trong trường, bị quản lý ký túc phát hiện, đã bị kỉ luật, chuyện trước đó anh điều tra không được đâu, nhưng chuyện này, anh nhất định có thể điều tra ra.”
Bởi vì cách rất gần, nên tôi nhìn thấy rõ sắc mặt của Lý Hào Kiệt ngày càng trở nên u ám.
Tôi nghe nói đàn ông hoặc ít hoặc nhiều rất ưa sạch sẽ ở trên phương diện này, quả nhiên đúng như vậy.
Tôi đưa tay ra, khẽ bóp nhẹ chỗ thắt lưng của người đàn ông, tỏ vẻ đùa giỡn với đời, “Nhưng tôi rất sạch sẽ, chỉ có một mình anh, anh có thể thỏa sức khám phá tôi.”