Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi tôi lục túi để lấy điện thoại ra, nhìn thấy một dãy số quen thuộc trên đó, giật mình đến nỗi suýt đánh rơi cả điện thoại.
May mà Khương Thanh đã giúp tôi giữ lại.
Chị ấy nhìn thấy một dãy 9 số ở trên màn hình, đột nhiên liền đoán trúng, “Lý Hào Kiệt?”
Tôi lặng lẽ gật đầu.
Nhạc chuông điện thoại vẫn tiếp tục vang lên.
Khương Thanh thấy tôi không có ý muốn bắt máy, thẳng thắn nói, “Chị bắt máy hộ em.” Nói xong, liền nhấn nút nghe.
Chị ấy vừa nhấn, khiến tôi sợ đến mức lập tức giằng điện thoại lại, đặt ở bên tai, giọng nói run rẩy nói, “Alo.”
“Ở đâu?”
Giọng điệu không chút kiên nhẫn của người đàn ông rất nhanh truyền tới từ trong điện thoại.
Trái tim tôi liền run sợ, nhìn Khương Thanh một cái, nói, “Ở…chỗ của bạn tôi.”
“Trong một tiếng đồng hồ nữa phải có mặt ở nhà.”
Lý Hào Kiệt nói xong, không hề cho tôi bất cứ cơ hội phản bác, liền ngắt điện thoại luôn.
Lời của anh giống như thánh chỉ vậy, mặc dù Khương Thanh vẫn cứ bảo tôi đừng làm theo lời anh, nhưng tôi không dám, thế nhưng cuối cùng vẫn bị chị ấy kéo lại trang điểm vô cùng vô cùng tỉ mỉ, hơn nữa còn dặn dò tôi một vài chuyện.
Sau khi cuộc điện thoại đó kết thúc, cách thời gian một tiếng vẫn còn 1 phút nữa, tôi đúng giờ gõ cửa biệt thự của Lý Hào Kiệt.
Anh mở cửa, nhìn đồng hồ, “Cô cố ý sao?”
“Cái gì?” Tôi cố ý chớp chớp mắt nhìn anh.
Anh nhìn tôi, không thể che giấu được sự ngỡ ngàng ở trên mặt, thế nhưng rất nhanh liền xoay người, chỉ vào một túi văn kiện ở trên bàn trà nhỏ nói, “Kí vào đó đi.”
“Đây là gì?” Tôi vừa nói, vừa bước qua đó, đổ văn kiện ở trong đó ra.
Một cái thẻ tín dụng cũng rơi ra cùng.
Bên trong là một bản thỏa thuận, nói chính xác hơn, đó chính là bao nuôi.
Trái tim tôi liền thắt lại.
Không đợi tôi nhìn hết, người đàn ông liền giải thích, “Làm tinh nhân của tôi một năm, mỗi tháng 150 triệu, và một cái thẻ hạn mức 150 triệu không thể rút tiền mặt...”
“Tôi không làm.” Anh chưa nói xong, tôi liền ngắt lời luôn, đặt bản thỏa thuận trở lại bàn trà nhỏ, thấy sắc mặt của Lý Hào Kiệt không tốt, nói với ngữ khí hết sức điềm đạm, “Xin lỗi, hôm đó tôi đã uống say rồi, nói năng linh tinh.”
Hôm đó là tôi đã uống say, lúc tỉnh táo, tôi thật sự rất khó tiếp nhận được những chuyện như vậy.
Dù sao tôi cũng đã lớn lên trong cô nhi viện 19 năm, nhận được sự giúp đỡ của rất nhiều nhà hảo tâm, cuối cùng tôi lại làm tình nhân của người giàu…
“Không kí cũng được, ngày mai tôi sẽ đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn với Tống Duyên Minh, hơn nữa sẽ tổ chức một hôn lễ linh đình hơn nữa.”
Lý Hào Kiệt bước đến bên cạnh tôi, ngồi lên ghế sofa, hai chân vắt lại, thong dong không vội.
Đánh rắn đánh giập đầu.
Câu nói này của anh, là thật sự đã nắm lấy điểm chí mạng của tôi.
Như vậy, sự tính toán đối với nhà họ Tống coi như đã đạt được, nhưng Lý Hào Kiệt là người như thế nào, đến lúc đó, anh chắc chắn có cách ép tôi phải nôn ra 4% cổ phần…
Đối địch với anh, tôi e là sẽ bị nuốt đến một mảnh vụn xương cũng chẳng còn.
Tôi đứng nguyên tại chỗ, suy nghĩ rất lâu, bất kể như thế nào tôi đều biết, muốn khiến cho nhà họ Tống không thể sống tốt, chỉ có thể thuận theo con đường này của Lý Hào Kiệt.
“Suy nghĩ xong chưa?”
Nghe thấy lời thúc dục của Lý Hào Kiệt, tôi không nói gì cả, cúi xuống, cầm lấy cái bút ở bên cạnh, thẳng thắn lật bản thỏa thuận đến tờ cuối cùng.
Đang chuẩn bị kí tên mình lên, thì lại phát hiện ra trên đó còn một điều khoản, nội dung đại khái là: Tôi không thể có bất cứ hành động thân mật quá mức với những người đàn ông khác, đồng thời cũng không thể can thiệp vào mối quan hệ của anh và những người phụ nữ khác.
Tôi đột nhiên hiểu ra, đây là cái hố mà Lý Hào Kiệt đào ra cho tôi, khiến tôi mãi mãi cũng hèn mọn không thể ngóc đầu lên được.
Tôi im lặng, vốn dĩ muốn kí tên Tống Duyên Minh lên đó, thế nhưng khi vừa mới kí được hai chữ, chữ Minh còn chưa kí xong, bút đột nhiên bị anh giật lấy.
Lập tức, đỉnh đầu truyền đến lời cảnh cáo mang theo sự ớn lạnh, “Tống Duyên Khanh, cô muốn trêu chọc tôi sao?”