Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tà dương như máu, ánh nắng trời chiều như lụa, bầu trời cuối mùa thu đẹp như một bức tranh phong cảnh mỹ lệ, rực rỡ tươi đẹp.
Mặt trời lặn, bỏ ra ánh nắng chiều tà nhàn nhạt, mặt hồ nước ba quang lăn tăn ánh vàng. Ở phía trước con suối đình lẳng lặng kia, chỉ có thể nghe thấy tiếng quân cờ rơi vang trên mặt bàn.
“Chuyện ấy đã có kết quả rồi sao?” Sở Lăng Yên ngón tay kẹp một viên cờ đen, tùy ý lựa chọn, trời chiều chói lên gò má tuấn mỹ tuyệt luân, càng tăng thêm nét đẹp khiến lòng người say mê mà ấm áp.
Đoạn Cẩm Phong bình tĩnh nhìn xem ván cờ trước mặt, gật đầu nói,”Uhm, là thị huyết môn.”
Sở Lăng Yên nhíu nhíu mày, đem viên cờ đen nhẹ nhàng rơi tiếp trên bàn cờ, thản nhiên nói, “Giao cho Thư Vi đi làm đi.”
Nghe thấy hình như có tiếng bước chân đến, Sở Lăng Yên liền ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái áo tím lẳng lặng đứng ở ngay ánh mặt trời lặn, gió nhẹ phất qua, mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp bay múa đầy trời, hai sợi tóc bên quai hàm cũng theo gió quất ngang mặt nàng, càng thêm vài phần xinh đẹp phiêu dật mà linh động.
“Tham kiến vương gia.” Bộ Phi Ngữ yêu kiều phúc thân, dung nhan xinh đẹp như hoa mang theo tia lạnh nhạt, chỉ đơn giản xưng hô vài từ, trong lúc vô hình đã mang khoảng cách hai người kéo đi thật xa.
Sở Lăng Yên hơi ngẩn ra, có chút kỳ lạ nhìn xem Bộ Phi Ngữ, chỉ mấy ngày không thấy, vì sao hắn lại cảm thấy nàng có chút xa lạ?”
“Nhiên nhi hôm nay đến tìm vương gia, là hy vọng vương gia có thể ban cho Nhiên nhi một phong hưu thư.” Bộ Phi Ngữ cười nhạt một tiếng, giọng nói thập phần bình tĩnh, lời nói ra phảng phất như là một chuyện cực kỳ bình thường.
“Nàng nói sao?” Sở Lăng Yên kinh ngạc một hồi, bởi vì quá mức khiếp sợ, quân cờ trong tay cũng theo tiếng rơi xuống, đem toàn bộ ván cờ bị đánh tan, phát ra nhiều tiếng vang thanh thúy khác.
Đối với phản ứng của Sở Lăng Yên, Bộ Phi Ngữ chỉ hơi nhíu nhíu mày, sau đó lại mây trôi nước chảy cười nói, đem một lý do đường hoàng chính đáng nói với hắn, “Vương gia, người ngài yêu đã trở về, Nhiên Nhi cũng không nên độc chiếm vị trí vương phi này, khiến vương gia phải ủy khuất người ta, đường đường là công chúa của một nước, ngàn dặm hòa thân, chỉ có thể làm trắc phi, cho nên Nhiên Nhi thỉnh vương gia cho ta một phong hưu thư, thả ta trở về mộc phủ, như thế vương gia và công chúa mới cùng nhau bạch đầu giai lão được”.
Đôi mắt Sở Lăng Yên khẽ nheo lại, sắc mặt tuấn mỹ cũng đã xuất hiện một tầng băng sương thật dày, Bộ Phi Ngữ lại có thể thản nhiên nói ra như vậy khiến hắn trong lòng không khỏi có chút tức giận, nàng như thế lại không sao ư? Rõ ràng là đang trực tiếp yêu cầu hắn ban hưu thư, mà lý do đơn giản là chỉ vì muốn thành toàn cho hắn và nữ tử khác sao?
Sở Lăng Yên đứng dậy, chậm rãi đi về phía Bộ Phi Ngữ, mỗi một bước đi mang theo tức giận vô cùng, “Được, bản vương sẽ làm như ý nàng mong muốn!”.
Bộ Phi Ngữ có chút ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng hắn sẽ khó khăn quyết định, không ngờ hắn lại đáp ứng nàng một cách nhanh chóng và sảng khoái như vậy, có lẽ đây cũng chính là tâm ý của hắn đi, trong lòng nàng liền nhói đau.
Bộ Phi Ngữ hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn về phía gương mặt đang tràn đầy kinh ngạc của bạch y công tử, từng chữ từng câu, quyết tuyệt nói, “ Được, vậy xin mời Đoàn công tử làm chứng cho ta, ba ngày sau, vương gia ban cho ta hưu thư, đồng ý để ta rời đi, bắt đầu từ ngày đó, ta và vương gia sẽ không liên quan gì đến nhau cả!” Nói xong, nàng liền quay người bước xuống thềm đá, cũng không thèm quay đầu lại, nhanh nhẹn rời khỏi.
Sở Lăng Yên nhìn bóng dáng màu tím quyết tuyệt bước đi kia, gương mặt tuấn mỹ giờ đây đã có chút âm trầm đáng sợ, hắn không tự chủ được mà nắm chặt hai tay, đầu ngón tay đã có chút trắng bệch đi.
Đoạn Cẩm Phong khóe miệng quyến rũ ra một nụ cười vui vẻ, nghiền ngẫm, chỉ sợ bọn họ không lâu sau, sẽ hối hận về giây phút quyết định này, còn về phần làm chứng, chỉ sợ là không cần thiết rồi.
Bộ Phi Ngữ một đường trở về Lung Nguyệt Các, nàng ngày ngày đều hi vọng sẽ lấy được hưu thư, bây giờ sắp lấy được rồi, trong lòng nàng lại không vui nổi khi nghe được hắn đáp ứng nàng nhanh chóng như vậy, ngoài mặt tuy nàng luôn biểu hiện bình tĩnh, nhưng khi vừa rời khỏi, khuôn mặt đã âu ầu ảm đạm.