Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thanh Thu Các.
Sở Lăng Yên thân mình cô đơn đứng trong đình viện, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào gò má của hắn, càng tăng thêm một phần cảm giác hiu quạnh.
Gió đêm cuồn cuộn nổi lên, cành lá tung bay trong gió, phiêu đãng, xoay tròn, phát ra từng tiếng xào xạt, rơi vang, khiến trong lòng hắn đang bực bội càng tăng phần rối loạn, hắn ngước mắt nhìn về hướng Lung Nguyệt Các, mi tâm rối rắm nhăn lên, không biết giờ này, nàng đang làm gì, nhiều lần hắn nghĩ, muốn mau mau đến nhìn nàng, nói lời xin lỗi với nàng, đáng lẽ ban ngày hắn không nên dùng lời lẽ nặng nề với nàng như thế, vì do dự, đắn đo, cho nên cũng không có dũng khí bước chân vào Lung Nguyệt Các, hắn đành chán nản trở về.
Nghĩ về mấy ngày qua, bất luận nàng phát giận như thế nào, đùa giỡn, gây sự ra sao, hắn vẫn đều nhân nhượng, bởi vì hắn biết nàng đang oán trách hắn vì lời hứa hẹn trước kia, duy chỉ vẻ lạnh lùng của nàng, hắn lại không thể tiếp nhận, hôm nàng dùng ánh mắt lạnh đến thấu xương kia nhìn hắn, khiến tim hắn một hồi run sợ, hắn thật sự không khỏi bắt đầu hoài nghi rằng, trong lòng nàng rốt cuộc có từng có hắn hay không.
”Lăng Yên.” Một âm thanh vang lên từ phía sau.
Sở Lăng Yên quay đầu lại, nhìn thấy Đoạn Cẩm Phong từ trên mái hiên đáp xuống, nhưng vẫn chưa nói lời nào, đứng sau lưng hắn. “Đã trễ thế này, sao ngươi lại tới đây?”
”Ta...” Đoạn Cẩm Phong nhíu mày, môi mỏng khẽ nhúc nhích, cũng không biết nên mở miệng như thế nào, một đôi mắt đen như mực nước sơn mang theo tia rối rắm thật sâu, hắn đến nay còn chưa nói cho Lăng Yên biết thân phận kia của nàng là Ám Cung Thiên Ảnh, nhưng hiện giờ lại đem một tin tức kinh người này nói cho Lăng Yên biết như thế, liệu Lăng Yên có tiếp nhận nổi hay không?
”Sao vậy?” Sở Lăng Yên cảm thấy quý công tử này có chút kì lạ, đầu lông mày hơi nhíu lại, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm chẳng lành, “Có chuyện gì, ngươi cứ việc nói thẳng đi.”
Tròng mắt của Đoạn Cẩm Phong không tự chủ được, tối sầm lại, mở miệng, gằn từng chữ, “Ám Cung Thiên Ảnh, vào cung hành thích, thất thủ bị bắt.”
”Sao hả!” Sở Lăng Yên nghe vậy, trên khuôn mặt tuấn mỹ thần sắc liền đại biến, trong lòng hắn hoảng loạn vô cùng, nhún nhẹ mũi chân, hướng về Lung Nguyệt Các bay đi.
Hắn đẩy cửa chính của Lung Nguyệt Các ra, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng trong suốt như nước, lẳng lặng rơi vãi trên sân, cánh Hoa Tử Đằng lặng yên không một tiếng động theo gió rơi đầy đất, hắn nhanh sải bước đi tới, vươn tay run rẩy, đẩy cửa ra, trong phòng trống rỗng, không một bóng người, chỉ có ánh nến hơi yếu nhẹ nhàng chập chờn, trên gường còn có một bộ váy dài màu tím được bày đặt chỉnh tề, cạnh bên còn có một cây trâm tử ngọc lưu ly.
Đoạn Cẩm Phong theo sát, phi thân đáp xuống, lẳng lặng đứng ở phía sau Sở Lăng Yên, ánh mắt phức tạp nhìn hắn, hồi lâu, cúi đầu, cười khổ sở một tiếng, thì ra, Lăng Yên từ sớm đã biết thân phận của nàng rồi.
Nàng thật sự không có ở đây! Trong lòng Sở Lăng Yên một tia hi vọng cuối cùng cũng đã bị nghiền nát, hắn vội vàng xoay người, hướng ngoài phòng chạy đi.
”Ngươi đi đâu?” Đoạn Cẩm Phong một tay bắt hắn lại.
”Buông tay!” Sở Lăng Yên lạnh giọng quát.
” Ngươi định cứ như vậy, đi cướp ngục sao?” Đoạn Cẩm Phong tâm tình kích động nói ra, “ Hết thảy mọi chuyện đêm nay chính là cái bẫy, thái tử hẳn sớm đã biết thân phận của nàng, thậm chí còn biết rõ nàng muốn đi hành thích, liền tráo đổi hoàng thượng, lợi dụng ta thiết kế mai phục, bắt được nàng, mục đích chính cũng là muốn ngươi đi cướp ngục mà thôi!”
”Vậy thì như thế nào!” Sở Lăng Yên lạnh giọng chất vấn, “ Chẳng lẽ ngươi muốn ta bỏ mặc nàng sao?!”
”Trước hết, ngươi đừng quá xúc động.” Đoạn Cẩm Phong khẩn khiết phân tích nói, “Kỳ thật, căn bản nàng không phải là Mộc Yên Nhiên, chẳng qua nàng chỉ là dịch dung, nếu như ngươi công khai cướp ngục, thái tử sẽ có bằng chứng, đến lúc đó, thừa tướng rất có thể sẽ bị định tội khi quân, cho dù ngươi không để ý đến bản thân mình, ngươi cũng phải bận tâm đến phủ Thừa tướng! Nàng cùng phủ Thừa tướng nhất định là có mối quan hệ sâu sắc, nhất định nàng sẽ không muốn bởi vì bản thân mình mà liên lụy đến người vô tội!”
Sở Lăng Yên trầm mặc, hắn biết nàng rất để ý đến phủ Thừa tướng, bởi vì hắn đã mấy lần trông thấy nàng đối với thừa tướng phu nhân rất mực quan tâm, như những người thân trong gia đình, tình ý đó cũng không phải là giả vờ.
Hắn quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn đến bạch y công tử, giọng nói khẳng định, “Ngươi từ sớm cũng đã biết thân phận của nàng, đúng không?”
”Ta...” Trong lúc nhất thời, Đoạn Cẩm Phong cũng không thể mở miệng, một đôi mắt đen như mực nước sơn, ảm đạm không chút ánh sáng.
Sở Lăng Yên cũng không còn lòng dạ nào mà đi truy cứu, lạnh lùng hỏi, “ Chuyện hôm nay, rốt cuộc là như thế nào?”
Đoạn Cẩm Phong bất đắc dĩ giải thích, “Xế chiều hôm nay, Hoàng thượng vội vàng triệu kiến ta, nói là sẽ có người hành thích, bảo ta mang theo cấm vệ quân mai phục ngoài Thanh cung điện, ta lại không hề nghĩ tới, người hành thích lại chính là nàng, nhất định thái tử cũng che giấu thân phận thích khách với Hoàng thượng!”
Sở Lăng Yên cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại, “Hiện giờ, nàng ra sao?”
Đoạn Cẩm Phong hồi đáp, “Nàng bị giam ở thiên lao, tạm để Ngự lâm quân canh giữ!”
Sở Lăng Yên gỡ xuống lệnh phù bên hông, “Ngươi lập tức dùng bồ câu đưa tin, dùng nó điều phái thêm người, đi thiên lao cứu nàng ra, không cần nhất thiết bại lộ thân phận.”
”Được.” Đoạn Cẩm Phong nhún nhẹ mũi chân, phi thân rời đi.