Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cạch...tiếng mở cửa vang lên, anh bước ra từ phòng tắm trên người vận một bộ đồ ở nhà rất ư là thoải mái. Trên tóc có vài giọt nước rơi xuống làm gương mặt anh trở nên vô cùng quyến rũ. Anh bước đến bên cạnh nó, nhận ra sự khác lạ của nó, anh nói:
-Bức ảnh có đẹp không? -Giọng anh nhẹ nhàng vang lên.
-Cậu bé này là thầy ạ? -Nó chỉ vào cậu bé trong bức ảnh đó
-Ừ. -Anh gật đầu.
-Vậy kia là...là...ba thầy sao? -Nó chỉ tấm ảnh trên tường hỏi.
-Ừ! -Anh tiếp tục gật đầu.
-Ông ấy...Ông ấy...tên là Lôi Thiên Thành. -Nó lắp bắp hỏi.
-Ừ! Sao em biết ba của tôi? -Anh ngạc nhiên hỏi.
-Ông ấy hiện giờ sao rồi? -Nó tiếp tục hỏi.
- Tất nhiên là ba tôi vẫn khỏe. -Anh càng thấy lạ hơn.
-Thầy...thầy là...Phong ca?
-Sao em biết tên tôi lúc còn bé? -Anh vô cùng ngạc nhiên.
- Thầy nhớ bé An lúc trước chứ?
-Tôi đang tìm cô ấy! -Anh nghi ngờ.- Chẳng lẽ bé An là em sao?
-...-Nó không nói gì, chỉ gật đầu và nhào tới ôm anh.
-Phong ca, em nhớ anh quá! -Nó cười tươi
Người anh cứng đờ lại, thì ra bé An là Tiểu Tuyết. Anh cũng rất hạnh phúc, chủ động vòng tay ôm chặt lấy tấm lưng bé nhỏ của nó.