Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Càng ngày sự thân mật và ân cần của cả hai càng khiến cho Viên Ninh Nguyệt phải chướng tai gai mắt. Ả quyết tâm phải phá đám cho bằng được. Bảo Ngọc đang ở trong nhà ăn, hiếm lắm mới thấy cô đi một mình Viên Ninh Nguyệt liền đuổi theo giật tóc của cô lại kéo xềnh xệch ra khu sau bếp của đoàn trường
"Aa… Ninh Nguyệt bà làm cái gì vậy hả. Mau buông tôi ra, đừng có trách tôi mách cô đó nha"
"Mách, mày tính mách với thầy phó hiệu trưởng hả. Mày đừng có tưởng ỷ mình làm tình nhân của thầy là muốn lên mặt với ai thì lên nha"
Bảo Ngọc có chút giật mình và chột dạ, không hiểu hết ý tứ trong lời nói của Viên Ninh Nguyệt, tại sao ả lại biết được, chẳng lẽ ả có qua lại với hắn hay sao
"Mày… mày đang nói cái gì vậy"
"Đừng có giả ngây giả thơ với tao, vì trước đây tao cũng giống như mày vậy đó, haha…"
"Cái gì, mày.."
"Mày thích những người đàn ông lớn tuổi lắm hả. Mà thầy phó hiệu trưởng vừa giàu có lại đẹp trai như vậy dĩ nhiên là mày thích lắm rồi. Nhưng đó cũng chỉ là người đàn ông tao từng dùng qua rồi đến lượt mày. Rồi cũng sẽ có một ngày nào đó khi có người khác mới hơn mày đẹp hơn mày thì tự khắc mày cũng sẽ bị đào thải mà thôi. Ráng học cho tốt, đừng để đến lúc không còn ai chống lưng cho nữa tới lúc đó mày sẽ không còn có cửa được làm sinh viên Đại Châu đâu"
Viên Ninh Nguyệt ghé sát vào tai cô như lời cảnh tỉnh cô đừng quá mê muội. Dây vào người đàn ông nguy hiểm này thì kết cục của cô trước sau cũng chả có mấy tốt đẹp
..
Đến tối khi trở về nhà, Bảo Ngọc vẫn kiên quyết giữ im lặng cô không biết nên làm thế nào với người đàn ông này, ở trên cùng một chiếc giường với cả hai mà nói chỉ là những khoái cảm xác thịt mang đến cho nhau. Nhìn cơ thể ngọc ngà lần lượt bị hắn bao phủ chiếm trọn, nước mắt lại như trân châu lăn dài trên gò má. Mặc kệ bao nhiêu lời cảnh tỉnh của tất cả mọi, mặc kệ hắn có xấu xa dơ bẩn tới cỡ nào cô vẫn mặc kệ hết tất thảy chỉ cần hắn cho cô cuộc sống sung sướng, đáp ứng cho cô những thứ cô cần, Bảo Ngọc cảm thấy cuộc sống hiện tại của cô tốt hơn so với những gì mà cha mẹ làm với cô thì cô đều chấp nhận và cam tâm, chấp nhận trả giá sau này
"Ưm… hức"
"Bảo Ngọc, em khóc sao"
Nếu đã là một kẻ tồi tệ như vậy tại sao còn đối xử tốt với cô như thế, nếu sau này hắn sẽ vứt bỏ cô giống như những gì Viên Ninh Nguyệt hay Đình Đình nói cô sẽ sống như thế nào đây
"Bảo Ngọc, Bảo Ngọc"
Hắn nhớ là với cô rất nhẹ nhàng tuyệt đối không bao giờ để cô chịu ủy khuất, thế mà hôm nay cô trên giường lại nước mắt giàn dụa khiến hắn phải dừng lại hỏi han
"Thầy, em có thể xin thầy chuyện này được không"
"Có chuyện gì sao" hắn ngẩng mặt dậy, lau nhẹ đi những giọt nước mắt của cô. Thật khiến hắn phải đau lòng
"Chúng ta, chúng ta có thể… có thể nào dừng lại có được không"
Bạc Diêu Minh nhất thời ngẩn người, hai bên tai như ù đi khi nghe những lời cô nói, muốn hắn dừng lại, dừng lại cái gì mối quan hệ này dừng lại, hay là bảo hắn dừng lại không phát sinh quan hệ trên người cô nữa. Mặc kệ là lý do gì đi chăng nữa nhưng hắn tuyệt nhiên sẽ không bao giờ đồng ý
"Em đang nói cái gì vậy"
"Em nói là chúng ta dừng lại đi, dừng lại mối quan hệ này, dừng lại những hành động sai trái này lại đi. Em không muốn tiếp tục nữa"
Hắn đột nhiên mỉm cười, vén vài lọn tóc vào mang tai của cô "Công chúa của tôi, tôi yêu chiều sủng hạnh em như vậy. Em hưởng thụ chán rồi liền tìm được người khác mới mẻ hơn tôi nên muốn đá tôi có phải hay không hả"
Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay như gọng kìm đang bóp chặt lấy miệng của cô, ánh mắt đối diện với hắn chằm chặp đầy sự thách thức và kiên quyết "Buông ra, buông tôi ra… thầy, thầy"
"Tôi cần lý do của em để kết thúc"
Hắn cũng chả biết lý do tại sao bản thân lại như vậy, rõ ràng là yêu cô nhiều như thế nhưng lại không thể rạch ròi và dứt khoát trong chuyện tình cảm. Một kẻ cao ngạo luôn ăn trên ngồi trước những kẻ khác luôn ước ao được hắn để mắt đến một lần vậy thì tại sao hắn lại phải đi khát cầu tình yêu của một đứa con gái hèn mọn cơ chứ
"Em muốn giống như các bạn khác, học tập phải có sự ganh đua để cùng nhau tiến bộ. Muốn khoác trên mình chiếc áo thanh xuân cũng muốn có tình yêu của tuổi học trò. Em không muốn ngày nào cũng phải như vậy nữa"
Hơn bốn tháng qua, cô bên cạnh hắn rất ngoan ngoãn và biết nghe lời. Hắn nói một cô tuyệt đối sẽ không cãi lại lời hai, khiến hắn rất hài lòng Bảo Ngọc cũng là người mà hắn giữ lại bên cạnh lâu đến như vậy. Ngày hôm nay đột nhiên cô lại muốn chấm dứt mối quan hệ này khiến hắn vô cùng tức giận
"Bé yêu của tôi, kẻ nào đã khiến em nói những lời này với tôi. Khoác trên mình chiếc áo thanh xuân, trải qua tình yêu tuổi học trò. Lưu Bảo Ngọc cô mơ tưởng viển vông quá rồi đó"
"..."
Cô quay mặt đi né tránh cái hôn của hắn lại càng khiến Bạc Diêu Minh tức lại càng thêm tức hơn hắn vốn đã không thể nhịn thêm được nữa. Được, nếu cô đã nhất quyết như vậy nếu cảm thấy bốn tháng qua như vậy là quá đủ cũng được. Hắn cũng muốn tìm thứ đồ khác mới mẻ hơn, tốt đẹp hơn
"Được thôi, nếu em muốn như vậy cũng được. Dù sao thì tôi cũng muốn tìm kiếm những thứ khác mới mẻ hơn, đồ chơi khi đã chơi quá nhiều lần tự khắc sẽ không còn hứng thú nữa. Hôm nay sẽ là hôm cuối cùng của chúng ta"
"Aasssaaa…." bây giờ thì cô hiểu rồi, hiểu hết rồi. Hóa ra cô chính là đồ chơi của hắn, nếu đã chơi chán rồi liền tìm đồ chơi khác tốt hơn