Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bước chân hắn liền dừng lại, cũng vì câu nói của Đình Đình mà hai bên mang tai như ù đi nhớ lại khuôn mặt và bộ dáng gần đây có chút mệt mỏi của Bảo Ngọc trong lòng lại hiện lên sự mâu thuẫn, tâm can như bị giằng co
"Cô nói cái gì, hả"
Đình Đình cũng khóc rồi vốn còn không định nói ra nhưng dưới uy quyền của hắn đe dọa nếu không nói ra xem chừng Bảo Ngọc và Đình Đình sẽ bị hắn nuốt sống mất
"À, em….em"
"Bảo Ngọc có thai, con của ai hả"
Câu nói của hắn lại thành công khiến cơn giận của Đình Đình bùng lên dữ dội
"Thầy nói như vậy là có ý gì hả, nếu tác giả không phải của thầy thì còn là của ai nữa chứ"
Nhận ra lời nói của mình có chút lố, Đình Đình liền điều chỉnh lại tư thế vội vàng giải thích
"Nhưng mà, nhưng mà Bảo Ngọc không có bắt thầy phải chịu trách nhiệm gì hết thầy cứ nói như từ nãy đến giờ em chưa nói gì hết. Em xin phép"
Đình Đình muốn đứng dậy rời đi thì giây sau liền bị hắn giữ lại ánh mắt hung tợn vành lên những tia máu mà lần đầu tiên nàng nhìn thấy, bộ dáng tức giận lộ rõ trên khuôn mặt
"Thầy, thầy…"
"Nói rõ cho tôi biết bằng không đừng hòng rời khỏi đây"
…
Bảo Ngọc đứng trú dưới trạm xe buýtt, bản thân lại ra một quyết định vô cùng táo bạo đó chính là nhân lúc đứa trẻ này còn chưa kịp lớn liền mau chóng giải quyết cho ổn thỏa. Nhìn trời mưa tầm tã như trút nước cô dơ tay ra đón lấy những giọt nước mưa, một tay đặt lên vùng bụng nhỏ của mình cũng không kiềm được mà rơi nước mắt theo, cô không muốn bỏ đi đứa bé này càng không muốn tạo nghiệt nhưng nếu giữ lại thì tương của cô và đứa bé sẽ ở tận đáy dưới xã hội. Khi chiếc xe buýt vừa dừng lại Bảo Ngọc bấm môi định bước lên xe thì từ đâu một bàn tay của mình bị kéo ngược lại, cô quay đầu thì liền phát hiện đó là hắn Bạc Diêu Minh, dường như như do nóng lòng điều gì đó mà cả người hắn đã ướt như chuột lột thấy cô đứng dưới mưa liền vội vàng kéo cô đi
"Nè, thầy thầy mau buông em ra… buông em ra. Sao lại bắt em lên xe hả… buông ra coi"
Hắn đẩy cô ngồi vào xe, hai bàn tay nắm chặt vô lăng nhìn cô chằm chặp
"Em đi đâu, hả"
Hắn gằn giọng điệu bộ vô cùng khó chịu và mất kiên nhẫn
"Thầy làm sao vậy, em đi đâu đó là việc của em đâu có liên quan gì đến thầy"
Hắn thở hắt mấy hơi, bản thân đã không thể kiềm chế nổi cơn giận dữ nhưng vẫn phải bình tĩnh, nhớ lại lời của Đình Đình nói lại càng khiến hắn thêm tức giận
"Bây giờ thầy mới bày tỏ bộ dáng này thì có ý nghĩ gì chứ. Thầy không bao giờ quan tâm đến Bảo Ngọc dù chỉ là một chút, con của thầy thì sao. Nếu thầy thực sự không muốn nhận thì bạn ấy đang chuẩn bị đem bỏ nó đó"
"Bỏ? Cô dám sao"
"Sao mà không dám, Bảo Ngọc còn nhỏ cũng đâu thể sinh nó ra được. Rồi ai nuôi nó, ba mẹ bạn ấy biết được sẽ như thế nào. Thà bỏ nó đi còn hơn là sau này để nó khổ cực chịu sự sỉ nhục"
"Bảo Ngọc đang ở đâu, nói đi đang ở đâu hả"
Chất vấn Đình Đình một hồi liền biết được cô đang chuẩn bị đi phá bỏ đứa bé trong bụng, đến nơi lại nhìn thấy cô bộ dạng mưa ướt thê thảm này thật khiến hắn muốn tức điên lên mà
"Bảo Ngọc đến nước này rồi em không có chuyện gì muốn nói với tôi sao"
Bảo Ngọc vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra thản nhiên đáp
"Tôi chẳng có chuyện gì muốn nói với thầy hết. Tôi xin phép, tôi không muốn bất kì ai nhìn thấy tôi lên xe của thầy hết"
Cô định bước xuống xe thì hắn liền vứt ra trước mặt cô một tờ giấy. Chính xác hơn là tờ giấy khám thai của cô vào tuần vừa rồi và lịch hẹn tái khám khiến cô ngỡ ngàng
"Thầy… thầy"
"Sao, đến giờ phút này em còn muốn giấu tôi nữa không"
Cô có chút sửng sốt nhưng vẫn lớn giọng "Thì làm sao chứ hả, liên quan gì đến thầy. Thầy lo chuyện bao đồng quá rồi đó"
"Lưu Bảo Ngọc em hay thật đó, dám mang con của tôi đi bỏ. Còn chưa có sự cho phép của Bạc Diêu Minh này mà em dám hành xử thiếu suy nghĩ như vậy hay sao hả"
"Thầy mới là thiếu suy nghĩ đó, thầy căn cứ vào đâu mà nói đó là con của thầy chứ hả"
"Em dám…."
Nhìn bộ dáng thấm nước mưa của cô, môi có chút run rẩy hơi tái hắn không nói không rằng liền lái xe đưa cô rời đi về đến căn hộ cao cấp của mình liền giúp cô thay đồ khiến Bảo Ngọc rất bất ngờ
"Thầy…"
"Ngồi im"
Nhìn cô gầy gò xanh xao Bạc Diêu Minh lại vô cùng tức giận, chỉ cần chậm thêm một bước có phải đứa con này của hắn sẽ bị cô nhẫn tâm mà giết chết không
"Thầy tha cho em đi, chúng ta kết thúc hết rồi em hy vọng thầy đừng như vậy nữa. Còn đứa bé này có phải con của thầy hay không thì điều đó cũng không còn quan trọng nữa rồi"
Cô đứng dậy muốn rời đi thì liền bị hắn kéo lại, gương mặt hắn gục vào bả vai cô đột nhiên nức nở
"Bảo Ngọc, em ác lắm. Em rất là ác thấy tôi không tìm em nữa em cũng mặc kệ luôn, rồi bản thân mang con của tôi cũng không nói cho tôi biết. Có phải muốn tôi đến chết cũng không biết mình đã từng có con hay sao hả"
Đối diện với sự yếu đuối và trách móc này của hắn, cô bỗng ngỡ ngàng và có chút khó hiểu nhưng dẫu sao đáy lòng cô cũng có chút gì đó ấm áp xoẹt qua, ít ra hắn còn biết đến sự tồn tại của đứa trẻ này
"Nếu bây giờ thầy biết rồi thì giải quyết thế nào hả, bỏ nó hay giữ nó"