Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
" À tớ nhớ rồi, Trương Túc anh ấy có gửi lời hỏi thăm sức khỏe cậu đấy "
" Vậy sao, trong trí nhớ của tớ Trương Túc anh ấy rất xấu tính vậy mà hôm nay lại hỏi thăm tớ cơ á"
Tang Truân lấy sách từ trong cặp ra, vừa xem vừa nói với Lục Nhuệ
" Tớ thấy anh ấy tốt tính mà nhỉ ?"
" Tớ không biết nữa, lâu rồi cũng không nói chuyện có thể là tính cách đã thay đổi "
Lục Nhuệ nói rồi cũng bắt đầu lấy sách ra chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.
Cả hai không nói thêm về vấn đề này nữa, giáo viên bắt đầu dạy
- Tan học
Tang Truân chào tạm biệt Lục Nhuệ rồi đi về nhà thật nhanh, về đến nhà Tang Truân gật đầu chào bố và dì một cái rồi chạy thẳng lên phòng thật nhanh.
Vứt tất cả lên bàn học, Tang Truân nằm vào giường lấy điện thoại ra thì thấy tin nhắn của Bách Hứa Phong đã gửi 2 phút trước
- Tối nay 7 giờ, anh sẽ sang nhà đón em đi dạo.
Tang Truân vui vẻ, giờ này chỉ vừa trưa nên không cần gấp nhưng cô vẫn chưa biết phải mặc gì vào tối nay.
Tang Truân tiến tới tủ quần áo thay một cái áo thun quần sọt rồi lựa chọn quần áo
Trời hiện tại đã vào đông nên Tang Truân sẽ không mặc quần áo quá hở, lựa tới lựa lui một lúc thì cũng chọn được một bộ váy dài.
Trông vừa xinh xắn lại thoải mái hoạt động, đã lựa chọn được bộ váy ưng ý Tang Truân liền leo lên giường nằm chơi game một lúc
Đang nằm chơi thì chợt Tang Truân nghe thấy có tiếng gõ cửa phòng tự bên ngoài, còn nghe thấy cả giọng nói bố Tang Truân
" Cửa không khóa, có thể vào "
Nghe thấy Tang Truân lên tiếng, cánh cửa được mở ra bố cô tiến vào ngồi xuống bên cạnh giường chỗ cô đang nằm chơi game.
Giọng ông nhẹ nhàng cất lên, có ý nhắc nhở
" Con đừng dùng điện thoại gần như vậy, không tốt cho mắt "
Nói rồi ông nhìn hết căn phòng một lần thấy bộ váy cô treo trên cửa tủ quần áo thì thắc mắc hỏi
" Con chuẩn bị đi đâu sao?"
" Tối "
Bố cô Tang Lâm vốn cũng đã quen với cách ăn nói không đầu không đuôi này của Tang Truân vì vốn ông biết cô còn nhẫn nại nói chuyện với ông đã là chuyện hiếm có lắm rồi
" Tang Truân à, việc của mẹ con..."
Nghe Tang Lâm nhắc đến mẹ mình, Tang Truân liền bật dậy vứt chiếc điện thoại sang một bên.
Ánh mắt nhìn thẳng vào bố mình, mắt cô sâu thăm thẳm tựa như khôn đáy
" Mẹ con làm sao?!, bà nội lại tính làm gì nữa à? Mau nói cho con biết! "
" Bố đã nói chuyện với bà nội con về vụ tai nạn năm đó, bà ấy cũng đã khai thật là chính bà ấy làm vì lúc đó bà ấy không thích mẹ con.
Đến bây giờ vô cùng hối hận "
Tang Truân nghe đến đây thì gương mặt lại nhìn xuống không để cho bố cô nhìn thấy, đôi môi xinh đẹp của cô nỡ nụ cười khẩy đầy sự kinh tởm.
Rồi bỗng Tang Truân đi xuống giường, khuôn mặt nhìn thẳng vào Tang Lâm ánh mắt cô vẫn mang theo ý cười, vỗ tay
" Hay lắm, bà nội quả là có tài diễn xuất.
Hại chết mẹ con rồi bây giờ bảo hối hận, vốn bà ta có bao giờ yêu thương mẹ con đâu chứ! "
" Tang Truân, bà nội con thật sự..
"
" Tốt nhất bố đừng nhắc người đàn bà đó trước mặt con nữa.
Bàn tay con thật sự không ngại bóp chết cổ bà ta đâu! "
Cảm thấy tâm trạng của Tang Truân không tốt nên bố cô cũng không nhắc đến vấn đề này thêm nữa.
Ông không thể tìm ra được cách nào để có thể nói chuyện hàng gắn tình cha con với cô bé Tang Truân bướng bỉnh này
Tính cách nghịch ngợm, bướng bỉnh, đáng yêu, cùng với trí tuệ thông minh và vẻ ngoài xinh đẹp của Tang Truân đều duy trì từ mẹ cô ấy nên dù là thế vẫn không nên đụng đến giới hạn của cô nếu không thật sự không thể tưởng tượng được một kẻ độc ác có trí thông minh sẽ gây ra những chuyện gì
Bố cô chờ cho Tang Truân bình tĩnh một chút rồi mới cất lời.
Từ nay về sau, chắc chắn Tang Lâm sẽ không bao giờ nhắc về vụ tai nạn đó với Tang Truân một lần nào nữa
" Đêm nay, bố và dì An của con sẽ chuẩn bị một bữa ăn gia đình.
Con cùng ăn có được không?"
" Không được, tối nay con có hẹn rồi "
Nghe thấy Tang Truân nói như thế thì ánh mắt Tang Lâm có chút u buồn, ông thật sự muốn có thể ngồi ăn cùng với Tang Truân, đứa con gái mà ông yêu thương nhất nhưng cô luôn tạo ra lí do để né tránh.
Đã rất nhiều lần Tang Lâm chủ động nhưng đều bị Tang Truân từ chối, lần này cũng không ngoại lệ
" Vậy con đi chơi vui vẻ nhé "
Tang Truân mặc dù rất ghét bố mình nhưng thật sự cô luôn mong có một mái ấm có ông bên cạnh nhưng bước tường khoảng cách của Tang Truân và bố mình quá cao lớn nên rất khó mở lòng