Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chín giờ rưỡi tối, Lý Hoán đi coi tự học buổi tối về, Trương Trình đang ngồi lướt Weibo một cách hăng hái trên sa lon, thấy y về thì xoay màn hình lại cho y xem: “Em nhìn cái này đi.”
Lý Hoán mới nhìn một cái đã dời mắt, đem treo túi và áo khoác lên giá: “Làm nhiều quá rồi nên đâm chán hử?”
Trương Trình vội phản bác: “Sao có thể thế được, tìm kích thích mới thôi, tranh thủ lúc còn trẻ mà.”
Lý Hoán giương mắt, yên lặng nhìn hắn mấy giây: “Được.”
Trương Trình trên ghế sa lon sững thành một khúc gỗ, được?! Hắn nhìn Lý Hoán mà không thể tin nổi, nhưng Lý Hoán chỉ yên lặng nhìn lại, ánh mắt ôn nhu cho hắn sự cổ vũ và khẳng định.
Đột nhiên hắn giật hết cả mình.
Trương Trình quay mặt vào tường đứng ngay ngắn, hai tay chống tường xong xuôi hết rồi, chỉ là cả người cứng đờ thành một cây gỗ thứ thiệt.
Lý Hoán cởi một cúc áo sơmi, bước tới, tay khoát lên bả vai đang căng cứng của hắn.
Mới năm phút trước, Trương Trình còn đè Lý Hoán, gặm hết một lượt trên phần da thịt trần trụi của y, lại cắn hai điểm nhỏ cách áo sơmi trước ngực.
Hắn đang gặm gặm đột nhiên lại dừng, bảo bối của hắn không đáng bị đối xử thô bạo đến vậy.
Tên đã ra dây thì không quay đầu lại, kết quả chính là người sắp bị đối xử “thô bạo” biến thành hắn.
Ngón tay mát lạnh của Lý Hoán chậm rãi chạy xuống từ vùng vai gáy, lướt đến khe mông chật hẹp, ngón giữa vẽ một vòng ngay lối vào rồi thu tay về.
Một lúc không có động tĩnh.
Trương Trình nghiêng đầu qua chỗ khác: “Hửm?”
Lý Hoán nghiêng người hôn lên mắt hắn. Nhưng trong một phút chốc trước khi khép mắt lại, Trương Trình còn thấy rõ lỗ tai của y phớt hồng.
Trương Trình từ từ nhắm hai mắt lại, giả vờ không biết gì cả, để mặc cho hô hấp ướt át phất qua mi tâm, lên mí mắt.
Đầu hắn bất động, cơ thể xoay sang chỗ khác, mặt vẫn hướng về Lý Hoán, một tay sờ soạng, nâng má y lên, một tay đặt sau gáy y hơi dùng sức làm y cúi đầu, vẫn giữ tư thế nhắm mắt, tìm được đôi môi mềm mại, nhẹ nhàng hôn lên đó.
Một tay Trương Trình vân vê vành tai đang nóng lên của Lý Hoán, nghĩ thầm, bảo bối của hắn quả nhiên cũng không nỡ.
Đầu lưỡi còn đang nỗ lực triền miên cùng Lý Hoán, hai tay Trương Trình dời xuống vây lấy vòng eo nhỏ của Lý Hoán, dùng sức, ôm nhấc y lên.
Mới vừa đến bên giường, hai người đã cùng nhau ngã xuống chiếc giường mềm mại.
Quần của Lý Hoán bị Trương Trình lột hai ba cái là sạch sẽ, hắn dúi đầu vào giữa hai chân Lý Hoán, cắn mút một đường từ phần da non mịn ở đùi trong lên đến rãnh cơ bụng, ấn xuống chốn bí ẩn ấy những vết hồng thuộc về chính mình, mặt hơi nghiêng qua, dùng đầu lưỡi vẽ từ phần gốc hướng lên trên, miêu tả một cây tính khí đang ngẩng cao đầu.
Lồng ngực Lý Hoán phập phồng thấy rõ, có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch, cả những tiếng thở gấp gáp của chính mình. Y đặt nhẹ tay lên ót Trương Trình, nhu nhu cái phần cưng cứng trên tay.
Trương Trình cắn quy đầu, cúi đầu xuống nuốt vào hơn nửa cây, phần đầu dù to lớn đâm tận vào sâu trong yết hầu, gây ra phản xạ nuốt vào có điều kiện. Yết hầu trượt xuống co lại đè ép dị vật đến từ bên ngoài, không những không làm giảm bớt cảm giác khó chịu mà trái lại còn nuốt vào càng sâu, cảm giác buồn nôn lâm râm thúc cho yết hầu tiếp tục co giật thêm một trận.
Trong mũi Lý Hoán nặn ra một tiếng kêu đau, ngón tay đặt trên đầu Trương Trình cứng lại trong chớp mắt, tiếp đó lại vô tình nắm chặt.
Không biết qua bao lâu, môi Trương Trình sớm đã tê mỏi đến độ không còn tri giác, Lý Hoán mới bắn ra ở nơi sâu trong yết hầu.
Hắn nhổ tinh dịch ra giấy, nhìn ánh mắt mê man vẫn còn đắm chìm trong dư vị sung sướng của Lý Hoán, nhào lại đòi lấy một cái hôn triền miên.
Bảo bối của hắn trước giờ chưa từng có lúc yếu đuối như vầy, quả có thể xưng là mặc cho người làm. Cái lưỡi linh hoạt của Trương Trình làm trời làm đất trong cổ họng, khuấy trộn vào mùi vị tanh nồng của tinh dịch.
Bàn tay Lý Hoán sờ xuống dưới, mò đến cái cây đang tràn trề sức sống để ngay ở bụng dưới của mình.
” Bảo bối…” Đầu lưỡi của Trương Trình bận đông bận tây, tiếng nói không rõ ràng tiết ra từ giữa răng môi của hai người.
Lý Hoán: “Ừ.”
” Bảo bối… ”
Lý Hoán vẫn đáp lại bằng một âm mũi đơn giản.
Trương Trình buông môi y ra, hai cánh tay rắn chắc vòng chặt lấy Lý Hoán như muốn ghim chặt người vào trong lồng ngực, tiếp theo vùi đầu vào cần cổ y, lại kêu một tiếng: Bảo bối!”
Ánh mắt Lý Hoán sâu lắng, nhìn đỉnh đầu đen nhánh của hắn chăm chú, đầu ngón tay lướt qua làn tóc, làm Trương Trình hít sâu một cái, đi xuống theo cầu kết huyết quản (*).
(*) cái này tui không hiểu nè, huyết quản là tĩnh mạch, còn “cầu kết” thì baidu ra nút thắt/ nút xoắn, 又顺着虬结的筋络往下 là nguyên văn sau dấu phẩy, thím nào biết thì cứu vớt tui với
Bản thân mình sao lại không muốn đem hết tất cả những gì mình có trao cho người đàn ông này, mong muốn hắn bình an hạnh phúc, dành cho hắn mọi điều vui vẻ trên đời.
Bên trong đôi mắt đậm màu kia mãi mãi là một hồ xuân xanh biếc, đào hoa trĩu cành, chỉ cần có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, sẽ thành một trận mưa hoa lất phất.
Thông qua sự tiếp xúc da dẻ không hề có khoảng cách, Lý Hoán cảm nhận rất rõ ràng được rằng tính khí dữ tợn trong tay hưng phấn nảy lên theo động tác của mình, như con dã thú nhu thuận nằm xuống cho người ta vuốt lông, chỉ có hơi thở nóng hổi thi thoảng phun ra mới khiến người khác nhận biết được một chút thô bạo trong đó.
Giữa khoảng cách thở dốc, Trương Trình gặm cắn loạn xạ từng chút một trên cằm Lý Hoán, tay lại sờ lên tính khí nửa mềm giữa hai chân y, miệng trêu chọc: “Ây dô, bảo bối nhỏ có sức sống quá.” Ngay sau đó đã bị Lý Hoán bóp tay chặn lại, trên tay làm tiếp vài cái lại chơi cho bảo bối nhỏ sinh khí dồi dào gật gù đắc ý. Hắn giật giật thắt lưng, nắm lấy tính khí của Lý Hoán cụng đầu với của mình một cái, thở dốc: “Yo, chào bảo bối nha, lâu rồi không gặp nhớ em quá trời.”
Lý Hoán cười hắn: “Lâu rồi không gặp?”
Trương Trình: “… Ừ… Một ngày không gặp, như cách ba thu, hưm —— nhiều ngày không gặp, đã là rất nhiều năm…”
Lý Hoán: “Thật không hổ là thầy giáo dạy Văn nha.”
Y như là nhịn không được cái tật nói nhiều của hắn, tốc độ trên tay cũng nhanh hơn, mạnh hơn, Trương Trình trong một lần không trụ được, bụng dưới căng chặt, lưng duỗi thẳng bắn vào tay Lý Hoán.
Gian phòng yên lặng đến nỗi kim rơi có tiếng cũng phải một lúc lâu, chỉ có tiếng thở dốc của hai người hòa vào nhau, mờ ám mà mơ hồ.
Sau khi Trương Trình bình tĩnh lại, híp mắt, trong tay hắn vẫn còn nắm một cây côn th*t, nhẹ nhàng thổi khí bên tai Lý Hoán: Thầy Lý à… Có muốn học sinh giúp thầy ra không?”
Thân thể Lý Hoán hơi run lên, sau đó lâm vào mê man mất mấy giây.
Đón chờ y là một tràng cười to của Trương Trình, hắn ôm cổ Lý Hoán ra sức gặm gặm mấy cái.
Đến tận khi hơn nửa đêm đã trôi qua, Trương Trình vẫn còn vểnh cao khóe miệng cười trong bóng tối, từng lần lại từng lần mò về chỗ Lý Hoán phản ứng, thỉnh thoảng không nghẹn được để lộ vài tiếng cười, cuối cùng bị cái chân dài của Lý Hoán đạp một cái rơi xuống giường.