Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kỳ nghỉ đông bắt đầu, Mai Trung bắt đầu thực hành chế độ phân ban Tự nhiên - Xã hội mới nhất.
Ngày trước chính thức phân thành các môn là đầu năm cấp 2.
Khai giảng lớp 11 mới chính thức phân ban, bắt đầu từ năm 2007, cuối lớp 10 đã bắt đầu làm khảo sát phân ban, hơn nữa còn cho mọi người thời gian một tháng thích ứng, về sau có thể điều chỉnh, ban xã hội chuyển tự nhiên, ban tự nhiên chuyển xã hội, nhưng thầy Hứa khuyên ban xã hội chuyển sang tự nhiên phải thận trọng, ban tự nhiên khó.
Thông báo chính thức này được đăng trước khai giảng hai ngày, thầy Hứa đã gửi nó vào nhóm QQ lớp.
Nhóm lớp cãi nhau loạn xạ, nói trường ra thông báo đột ngột quá, vẫn tưởng cách phân ban còn sớm, sao lại lấy khoá chúng ta ra làm thí nghiệm?
Tuy nhiên cũng có phương án đã quyết định xong, học xã hội vẫn là học tự nhiên, mục tiêu rõ ràng.
Dù thế nào đi nữa mọi người đều có một sự nhất trí: Phân sớm thì tốt, tiết kiệm thời gian cho vài môn học.
May mắn thay vẫn còn một giai đoạn đệm nhất định trước khi khai giảng, trước đây, khi trở về sau kỳ nghỉ, các bạn gái thường tụ tập với nhau nói về những bộ phim truyền hình mà họ đã xem trong kỳ nghỉ, hiện tại, chủ đề đều chuyển sang phân ban.
Vương Kinh Kinh không có ưu thế về xã hội như Giang Độ, nhưng tự nhiên cũng không phải là ưu thế luôn, vì vậy bố mẹ bảo cô chọn ban tự nhiên, cô cũng tự có dự đinh vậy, cùng lắm thì đổi ngược lại, dù sao tự nhiên chuyển xã hội vẫn đơn giản hơn chút.
Giang Độ thì không cần phải nói, phải chọn xã hội, toán của ban xã hội không quá khó, cũng không cần đau đầu nghiên cứu sâu vật lý.
Dù nhìn thế nào thì cô vẫn có cơ hội trúng tuyển vào một trường đại học trọng điểm nếu chọn ban xã hội.
Hai người đã là bạn học trong nhiều năm, đồng nghĩa với việc từ giờ phải đường ai nấy đi.
Dù vẫn học chung trường, nhưng bài vở ngày càng nặng, lại không cùng tầng nên sẽ ít gặp mặt hơn.
"Ôi, vẫn có chút hơi buồn." Vương Kinh Kinh kéo hộp bút, "Lớp mình đa phần chọn tự nhiên, tớ hỏi xung quanh một lượt, không có nhiều ban xã hội, cậu thực sự quyết định chọn ban xã hội?"
Trong ấn tượng rập khuôn của mọi người, chọn ban xã hội đa phần là thành tích kém não có vấn đề mới chọn, trường học cũng luôn thiên về tự nhiên hơn, Vương Kinh Kinh ngoài miệng nói cùng lắm thì đổi ngược lại, nhưng vì không để người khác coi thường, cô ấy chỉ nói vậy thôi.
Giang Độ cười cười, lấy sách vật lý ra vuốt ve vài vái trong tay, thật ra cô không hề ghét tự nhiên chút nào, chỉ là học không tốt.
Thật sự phải tạm biệt rồi, trong lòng có chút không nỡ, nhưng con người dù bay theo hướng nào đi nữa cũng không thể suốt ngày đứng nguyên một chỗ, trên đời không có tiệc rượu nào là không tàn.
"Đúng vậy, quyết định rồi, chọn xã hội, bản thân không hối hận là được", cô lấy trong cặp sách ra một lá bùa hộ mệnh, nhận được từ ngôi chùa, bên trên có thêu bốn chữ "Tương lai tươi sáng", "Của cậu, bà ngoại cầu cho tớ một cái, cũng cầu cho cậu một cái, lần trước quên đưa cho cậu."
"Oa, thật sự phải cảm ơn bà ngoài rồi, tớ thích lắm!" Vương Kinh Kinh lấy qua một cách khoa trương, hôn đi hôn lại.
"Vậy có của tớ không?" Đầu Lâm Hải Dương đột nhiên từ phía sau thò ra, "Bụp" một phát, Vương Kinh Kinh dùng sách gõ vào cậu ta, "Chỗ nào cũng có cậu, âm hồn không tan."
"Vậy tết năm sau, tớ bảo bà ngoại cầu cho cậu một cái." Giang Độ nhớ tới kỳ nghỉ đông, cảm thấy mình nợ Lâm Hải Dương ân tình, liền nhanh chóng hứa hẹn.
Mọi người vẫn đang mặc áo phao, cử động một cũng phát ra tiếng sột soạt, trong lớp tiếng người không ngừng, tụ tập kiểu này, đã là ngày một ít đi.
Tuy nhiên các bạn học đều quen với sự xa cách, cũng là buộc phải quen với chúng.
Biết bao người qua đường, biết bao nhiêu tiếng cười, biết bao nỗi buồn và hạnh phúc, đều đã được định sẵn sẽ kết thúc vào một lúc nào đó.
Tuần học đầu tiên lòng người vội vã, bất giác cứ thế trôi qua.
Đơn khảo sát phân ban phải có chữ ký của phụ huynh, cuối tuần Giang Độ đưa đơn cho ông bà xem, đương nhiên là không có ý kiến gì, cũng không có gì phải do dự.
Lúc thứ hai đi học nộp cho Trương Hiểu Tường, Trương Hiểu Tường đang tìm bạn học điền bù vào đơn, vẫn luôn có một số người không cẩn thận, quên điền ngày tháng.
"Xác định chọn Xã hội rồi?" Trương Hiểu Tường hỏi Giang Độ, cô gật đầu.
"Sẽ có một lần kiểm tra phân ban, cố lên, nói không chừng cậu có thể thi vào lớp Xã hội thực nghiệm." Trương Hiểu Tường không quên động viên cô, Giang Độ hơi cười, nói: "Cậu nhất định sẽ vào lớp thực nghiệm ban Tự nhiên."
"Phải là như vậy." Trương Hiểu Tường tự tin nói, cô cười lên, núm đồng tiền càng sâu, Giang Độ sửng sốt một hồi, cô biết Trương Hiểu Tường sẽ lại lần nữa trở thành bạn cùng lớp với Nguỵ Thanh Việt.
Cho dù cô thích Nguỵ Thanh Việt đến đâu, cô cũng biết mình sẽ không bao giờ chọn Tự nhiên, ban Xã hội mới là tương lai của cô.
Nếu cô đủ giỏi, ít nhất, cô có thể có may mắn đổi ban cùng lớp với cậu ấy, nhưng đáng tiếc, cô còn thậm chí không có bản lĩnh ấy.
Mà Vương Kinh Kinh chọn Tự nhiên, ý là cô có muốn làm "Người viết hộ" nữa cũng không được nữa rồi, thời gian vô hạn, cậu ấy đối với cô mà nói, thế mà lại là một chuyện càng ngày càng không có hi vọng.
"Tâng bốc người khác như vậy, còn tưởng cũng nịnh hót chọn theo rồi chứ." Giọng Trần Tuệ Minh rất gay gắt, liếc sang vài cái, cô ta đang cùng bạn cùng bàn hóng hớt.
"Người ta là muốn vào lớp thực nghiệm cơ." Bạn cùng bàn ẩn ý tiếp lời.
Trương Hiểu Tường không nghe thấy câu này, cô đã đi ra sau tìm người rồi, Giang Độ quay đầu nhìn bọn họ, không nói gì, cô không rõ có phải đang nói mình không, trong lòng chùng xuống.
Nhưng Trần Tuệ Minh rõ ràng đang trợn mắt nhìn cô, Giang Độ lập tức đỏ mặt, Vương Kinh Kinh thấy cảnh này liền chọc cô: "Mấy cái lảm nhảm kia có phải đang nói cậu không?"
Vương Kinh Kinh to giọng, Trần Tuệ Minh lập tức gọi tên cô: "Vương Kinh Kinh, cậu nói ai lảm nhảm?"
Ngay lập tức Vương Kinh Kinh bị chọc đến cười, râu trên miệng như muốn hất ra: "Có tật giật mình, xem ra cậu đúng là đang nói Giang Độ, cậu có nhàm chán không vậy, mỗi ngày đều giống mấy bác gái ở chợ, các bác cũng không lắm mồm như cậu."
"Cậu nói ai bác gái!" Trần Tuệ Minh trợn to mắt, vừa định tranh luận với cô ấy, bạn cùng bàn nhìn cô một cái, Trần Tuệ Minh hiểu ý, thay đổi chiến lược, trợn mắt nhìn Vương Kinh Kinh một cách kỳ quái, "Cậu coi người ta là bạn, người ta thì chưa chắc đâu."
Vương Kinh Kinh không biết cô ta đang nói bóng gió gì, không thèm để ý, mắng câu "Bị điên", quay người lại.
Giang Độ rất là ác cảm với kiểu cố gắng gây bất hoà này của Trần Tuệ Minh, nhưng lại không muốn xảy ra mâu thuẫn lúc này, gần đến lúc chia ban, A2 sẽ bị chia tách, không cần phải xung đột với người khác nữa.
Lúc này, lớp trưởng qua nói với Giang Độ, thầy Hứa gọi cô lên văn phòng một chuyến.
Trong lớp có trợ cấp cho học sinh nghèo, mỗi lớp ít nhất hai bạn, ở lứa tuổi này ai cũng có lòng tự trọng nhạy cảm, hầu hết mọi người đều không muốn nhận mình là gia đình nghèo.
Trên thực tế, không có nhiều học sinh nghèo ở Mai Trung.
"Không cần lãng phí số lượng người nữa, Giang Độ, điền bảng mẫu này đi." Thầy Hứa tỏ rõ tình hình, trực tiếp đẩy tờ đơn qua.
Giang Độ có chút xấu hổ, cô không phải vì lòng tự trọng, cô chỉ đơn giản cảm thấy nhà mình cũng không thật sự nghèo.
"Thầy Hứa, ông bà em đều có lương hưu, quê nhà em còn bán mảnh đất cho em ăn học, người nhà vẫn có năng lực này.
Em nghĩ, tiền này nên để cho bạn nào trong lớp cần hơn ạ."
Thầy Hứa mỉm cười: "Thầy biết, nhưng em có bao giờ nghĩ không, ông bà em ngày càng lớn tuổi rồi, trong tương lai nếu sức khoẻ không tốt sẽ phải chi tiêu rất nhiều, em còn trẻ, không biết có bệnh khủng khiếp thế nào.
Nghe lời thầy, nhận tiền này, không vì cái khác, vì hai người già mà lo nghĩ, tin lời thầy không sai đâu."
Giang Độ biết thầy có ý tốt, nhưng vẫn đứng im bất động, do dự một chút, nói: "Thầy Hứa, nếu các bạn trong lớp biết em lấy số tiền này, sẽ nói em đó."
"Thầy sẽ giải thích, em đừng nghĩ nhiều." Thầy Hứa không khỏi thở dài, "Em còn nhỏ mà suy nghĩ nhiều ghê."
Bảng mẫu cuối cùng cũng được điền xong, Giang Độ thuận tay đóng cửa văn phòng, đi tới góc rẽ, gió lùa khí lạnh đến rất mạnh, nữ sinh bị lạnh đến rùng mình.
Lúc đi xuống cầu thang, trước mặt có người đến, Giang Độ không để ý tới cánh tay duỗi ra trước mắt, đột nhiên dừng lại.
Vừa ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt cười của Nguỵ Thanh Việt, cậu nhìn cô từ trên xuống dưới rồi nói:
"Tại sao luôn giả vờ không nhìn thấy?"
Đột nhiên vô tình gặp gỡ, gió thổi như thuỷ triều, Giang Độ sững sờ, nhìn cậu, chậm rãi e thẹn lộ ra chút ý cười: "Tớ thật sự không nhìn thấy cậu."
"Phạm lỗi à?" Cậu mở miệng là muốn đùa.
Giang Độ đỏ mặt lắc đầu, sợ Nguỵ Thanh Việt biết được cô nhận khoản trợ cấp học sinh nghèo, nếu biết, cậu ấy sẽ nghĩ gì về mình, ăn uống ăn mặc đều rất bình thường, đâu có chỗ nào giống nghèo khó cần trợ cấp?
"Thầy Hứa tìm tớ có chút chuyện." Cô mơ hồ nói, trong lòng nghĩ cậu đừng có truy hỏi đến cùng, nghĩ đến đây mới nhanh chóng hỏi cậu: "Cậu đến văn phòng làm gì?"
"Giáo viên tìm tôi nói về cuộc thi, tôi không muốn, nhưng trường có vẻ là muốn để tôi tham gia." Nguỵ Thanh Việt thẳng thắn hơn cô nhiều, "Tôi nghĩ kỹ thì tham gia cũng được, nếu có thể đại diện nước nhà tham gia thi đấu, có thể có lợi cho tôi chọn trường khi du học."
Đối với Giang Độ mà nói điều này rất xa vời, cũng rất xa lạ.
Cô im lặng lắng nghe, trong lòng sao lặn trăng tà, là một nỗi buồn khó tả.
"Lên rồi?" Nguỵ Thanh Việt thấy cô không nói gì, tay chỉ lên phía trên.
Giang Độ miễn cưỡng gượng cười, gật đầu rồi đi qua cậu.
Gặp nhau vội vàng, chia tay vội vã, tất cả đều khiến người khác không kịp chuẩn bị gì.
Đúng như cô nghĩ, thầy Hứa đọc danh sách trợ cấp nghèo khó trong lớp, sau khi giải thích, vẫn có một số người nhỏ tiếng thảo luận về cô.
Dù sao thì đợt thu Giang Độ đã đi một đôi giày Nike, nó được mua trong hoạt động giảm giá.
Không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Vương Kinh Kinh dường như có chút thái độ với việc cô được trợ cấp.
Cô ấy xoay cây bút, như thể thản nhiên nói:
"Thầy Hứa không biết ông bà ngoại cậu lương hưu rất cao sao?"
Giang Độ lập tức nghe được trong lời nói cô ấy có chút gì đó không ổn, có điều trong một vài chuyện cô ấy giống như công chúa Hạt đậu vậy.
"Tớ nói rồi, nhưng không từ chối được." Cô chậm rãi giải thích, "Lời giải thích mà thầy Hứa cho tớ cũng giống những gì thầy nói trên lớp, không phải tớ chủ động yêu cầu đâu."
Vương Kinh Kinh bật cười, không thể biết được biểu cảm gì.
Nếu có một chút rạn nứt nào đó trong tình bạn tại một lúc nào đó, thì đó sẽ là lúc này, Giang Độ cảm nhận được điều đó, nhưng cô không thể hiểu được.
"Cậu đừng trách người ta nói sau lưng cậu, kỳ nghỉ đông cậu còn đi chúc mừng sinh nhật Trương Hiểu Tường, cũng nhìn thấy cậu chơi đùa trên phố rồi, chỗ nào giống học sinh nghèo khó chứ?" Vương Kinh Kinh cuối cùng cũng nói trước, nhưng không nói ra chuyện Trần Tuệ Minh tìm cô ấy.
Có đôi khi, tình cứng hơn vàng, cũng mỏng hơn giấy.
Cô nhìn Giang Độ với đôi mắt sáng ngời, "Hôm mùng sáu nhỉ? Còn có cả Nguỵ Thanh Việt cũng đi dự sinh nhật của Trương Hiểu Tường, nhưng cậu lại nói với tớ cậu đi chùa cùng bà ngoại."
Tim Giang Độ đập nhanh, cô muốn giải thích nhưng lại cảm thấy không nói ra được, suy nghĩ một lúc, vẫn là mở lời:
"Sở dĩ tớ nói dối là vì biết Trương Hiểu Tường không có mời cậu, tớ sợ..."
"Thôi đi, cậu cũng đánh giá thấp tớ quá, Trương Hiểu Tường không mời tớ mà mời cậu, cậu cảm thấy tớ sẽ ghen tị với cậu sao? Hơn nữa bình thường cậu ta cũng đâu thân với cậu, chuyện này quả thực cũng kì quái." Vương Kinh Kinh nói mãi nói mãi, vô thức lại hăng hái lên.
Sự khó xử giữa con gái xảy ra không thể giải thích được, cũng lưu lại mơ hồ có thể tìm ra dấu vết cùng manh mối.
Tâm tư thay đổi nhanh chóng, Vương Kinh Kinh có thể vì Giang Độ mà vô tư xuất đầu không sợ mất lòng người khác, tương tự như vậy, cô cũng có thể tức giận vì sự che giấu của Giang Độ, rốt cuộc sao lại tức giận, tự bản thân cô cũng không nói rõ được.
Giang Độ mở miệng, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Xin lỗi nhé, tớ không phải cố ý nói dối cậu đâu, hi vọng cậu không giận tớ."
"Đọc sách đi." Giọng điệu Vương Kinh Kinh vẫn rất cứng rắn, cô cúi đầu xuống.
Giang Độ ngơ ngác, thấy Vương Kinh Kinh không có ý nói tiếp, ngồi hồi lâu rồi mới một mình bước ra khỏi phòng học.
Vì việc chia lớp nên học sinh lớp 10 đều có chút bốc đồng, có người đến giờ vẫn do dự, dãy nhà dạy học sáng đèn chia thành nhiều lớp, mỗi lớp đèn lại chiếu xuống ô cửa từng phòng, đầu người đen nghịt, dao động cảm xúc, tuổi thanh xuân đang diễn ra.
Thời tiết vẫn rất lạnh, đèn đường mờ ảo, ánh đèn như bị lạnh đông cứng lại, khi Giang Độ đang nhìn ra ngoài hành lang, ánh mắt không khỏi nhìn lên cái cây ở thư viện, mờ mờ ảo ảo.
Khi cô đi ngang qua A1, ánh đèn rực rỡ chiếu vào người qua ô cửa sổ, cô nhìn ánh sáng đó, trong phút chốc, một cảm xúc nào đó đột nhiên mạnh mẽ đến mức không thể nói được gì thêm.
Cô rất nhớ Nguỵ Thanh Việt.
Muốn thấy cậu cười, muốn nghe giọng cậu ấy, còn muốn, cậu ấy ở bên cô một lúc, dù chỉ là đi một đoạn đường đến nhà vệ sinh cũng được.
Bị cảm xúc này thôi thúc, Giang Độ quay đầu, to gan mà cứng ngắc liếc mắt nhìn vào A1 hai cái.
A1 tương đối yên tĩnh, hầu hết mọi người đều đang bận với việc của mình.
Không ai ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô muốn đi khuây khoả, chẳng qua cũng chỉ là đến nhà vệ sinh một chuyến, gió lạnh thổi, có lẽ dễ chịu hơn chút.
Nguỵ Thanh Việt dáng người cao, ngồi ở tít ở phía sau, cậu đeo tai nghe, đóng tờ báo tiếng Anh.
Chắc định ra ngoài, cậu nhìn ra ngoài trước, chuẩn bị đứng dậy.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Giang Độ quên mất rời đi, cô nhất thời nghĩ mình bị ảo giác, vì quá muốn gặp được Nguỵ Thanh Việt, trong cơn tưởng tượng, cậu ấy ngẩng đầu lên.
Nguỵ Thanh Việt nghi ngờ nhìn Giang Độ đang nhìn chằm chằm mình qua cửa sổ, hơi có chút bất ngờ, cậu liền cười với cô, nhìn thấy rõ vẻ mặt vốn dĩ vô cảm kia, bỗng chốc trở nên lúng túng, quay đầu bước nhanh đi.
Cậu có chút kì lạ, bước ra ngoài, đi về hướng nhà vệ sinh, nửa đường nhìn thấy bóng dáng Giang Độ.
"Giang Độ!" Nguỵ Thanh Việt nâng giọng có hơi cao.
Giọng nói từ phía sau truyền đến, vừa nghe thấy, cảm giác đau nhức nơi sống mũi của Giang Độ dường như dồn lên khoé mắt, cô cố hết sức kiềm chế cảm xúc, xoay người lại.
Nguỵ Thanh Việt tiến đến, hai tay đút túi quần, nhàn rỗi, cậu không để ý đến sự khác lạ của cô, chỉ hỏi: "Cậu nhìn gì ở A1 thế?"
Nghe giọng nói của cậu, như mọi khi, cậu giống như đang nói chuyện với bạn học bình thường, không có nghĩa vụ phải đặc biệt với cô, cô cũng sẽ không nuôi dưỡng ảo tưởng như vậy, Giang Độ chớp mắt, cứ muốn khóc lại cố chớp mắt, bàn tay nhanh chóng vuốt đầu mũi.
"Sao vậy?" Nguỵ Thanh Việt hơi cúi người, nhướng mày, nhìn lên mặt cô, "Không khoẻ? Hay là có người bắt nạt cậu?"
Cậu hỏi như vậy, tất cả mọi thứ đột nhiên sụp đổ, mặt Giang Độ nhăn lại, không nói được lời nào nữa, cô khóc..