Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một ngày tháng năm, học sinh lớp 10 có biểu diễn tiết mục động viên tinh thần các anh chị lớp 12 sắp thi đại học, nhảy cổ động, mọi người sôi nổi biểu thị rằng làm như này trông bản thân rất ngốc nghếch, những không còn cách nào khác, đây là truyền thống Mai Trung.
Đồng phục học sinh mùa hè rất đẹp, áo sơ mi trắng váy đen, có chút cảm giác học đường Đài Loan thời xưa, trước ngực có thêu tên trường, lớp, mã số học sinh, một dãy số.
Các anh chị lớp 12 rất thích xem hoạt náo, xem nữ sinh lớp nào chân dài, chân trắng, dù sao thì thời thanh xuân của nam sinh cũng chỉ có chút vậy.
Tất nhiên, học sinh lớp 10 cũng thích chen chúc xung quanh góp vui.
Mọi người lớp thực nghiệm luôn muốn thoát tục hơn chút, không nhiều người chạy đi xem, mọi người đều ở trong lớp làm chuyện nên làm.
Cả ngôi trường hôm đó trông rõ hỗn loạn, trong không khí như thể có vô số hormone không ngừng bay lơ lửng.
Giang Độ đang lật sách ngoại khoá phổ cập kiến thức khoa học phổ biến, mượn từ thư viện, từ nhỏ cô đã thích thú với những thứ tạp nham này, chẳng hạn như, nuôi thỏ như thế nào, tại sao các ngôi sao trên trời lại lúc ẩn lúc hiện, thật sự như đang chớp mắt.
Cô nhớ ngày trước từng xem sách phổ cập kiến thức khoa học về động vật nhỏ với Vương Kinh Kinh, nói đến chuyện thỏ đực với thỏ cái sau khi XX, thỏ đực sẽ ngất xỉu, sau đó Vương Kinh Kinh lớn tiếng hỏi giáo viên trong lớp xem XX là gì, tại sao thỏ đực XX xong lại ngất, giáo viên tức thôi rồi, gọi hai người bọn họ tới văn phòng, hung dữ phê bình một trận.
Nói hai người còn nhỏ như vậy đã xem mấy thứ đồi truỵ, không chính trực, doạ hai người không dám lên tiếng.
Nghĩ lại thật buồn cười, cũng rất buồn, Giang Độ đã một thời gian không gặp Vương Kinh Kinh rồi, con gái luôn xem kiểu xa lánh hết sức bình thường này làm như sự kiện quan trọng nhất, không biết là khi trưởng thành nhìn lại thì hoàn toàn không tính là gì cả, người đến người đi, đó là chuyện không thể bình thường hơn.
Những ngày này, rõ ràng cũng trôi qua rất bình thường.
Sau chuyện đó, người trong cuộc mới hiểu rõ, đây đã là bước ngoặt của cả thanh xuân, phân ranh giới.
Có bạn học nào đó bước vào nói với cô, dưới tầng có người tìm cô, Giang Độ hỏi là ai, nhưng bạn học cũng không biết.
Cô vô cùng hoài nghi đi xuống tầng, bởi vì trường đang có hoạt động, toà học trông rất trống trải.
Ở cửa vào tầng một, có một người đàn ông đang đứng, thoạt nhìn Giang Độ cũng không nhận ra ông ta, bởi vì ông ta ăn mặc sạch sẽ, hình như vừa mới cắt tóc, tóc rất ngắn, đợi khi đối mắt với ông ta, người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt, hỏi:
"Giang Độ? Con họ Giang?"
Trong lòng cô rất lo lắng, rất thận trọng, hỏi ngược lại: "Hình như cháu không quen..." Nói đến đây, sắc mặt liền thay đổi, Giang Độ đã nhận ra ông ta rồi, tên biến thái ấy, ông ta sửa soạn lại bản thân, mới thế mà đã dễ lừa được người khác rồi.
Như bị bản năng điều khiển, Giang Độ quay đầu bỏ chạy, cô cảm thấy bản thân bước chân rất nhanh, nhưng không may, người đàn ông phía sau như con diều hâu đói vồ mồi, xách cô lên như xách gà con.
"Ta vừa nhìn liền biết là con, lớn lên giống hệt như mẹ con vậy, đều là mỹ nữ." Người đàn ông cười một cách kỳ quái, giả vờ dịu dàng, "Ta là bố con, đến đón con đây, đi với bố đi."
Giang Độ sắc mặt trắng bệch, cố hết sức giãy giụa, muốn thoát khỏi tay hắn, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi: "Tôi không biết ông, ông, ông làm gì thế!"
"Bép" một tiếng, tiếng tát mạnh vào mặt, kèm theo tiếng ù tai chói lọi, Giang Độ hoa mắt chóng mặt bị hất ra khỏi tay ông ta, ngã xuống đất, còn chưa kịp phản ứng đã lại bị người đàn ông nhấc lên, túm lấy tóc, kéo đến da đầu cũng sắp rách ra.
Giang Độ trong phút chốc đau đớn bật khóc, nửa khuôn mặt nóng như lửa đốt, cô còn chưa kịp nói gì, người đàn ông đã dùng một tay túm chặt tóc Giang Độ, ngả người cô ra sau, tay còn lại bắt đầu tát cô một cái thật mạnh.
"Con đĩ, mày con mẹ nó bất kể đến đâu thì cũng là mầm mống của ông đây, còn dám không nhận, sao thế, chê bố mày làm mất mặt? Cái thứ cặn bã y như mẹ mày đạo đức giả, lẳng lơ muốn chết giả vờ cái gì?" Người đàn ông chửi bới gay gắt, như thể muốn đánh Giang Độ đến chết.
Cả thế giới nhanh chóng bị bóp méo, mất trọng lượng.
Những học sinh đi qua nhìn thấy cảnh này, đều bị doạ đến khiếp sợ, có người nhanh chóng chạy đi tìm giáo viên, học sinh các lớp ở tầng 1 lần lượt chạy ra ngoài xem có chuyện gì.
Nguỵ Thanh Việt đang ở tầng ba, dưới tình huống thông thường, học sinh lớp Tự nhiên thực nghiệm khả năng tập trung rất cao, trường học ồn ào cỡ nào cũng có một vài người chưa từng ra hóng hớt.
Tiếng la hét ở tầng một vô cùng chói tai, có bạn nữ trong vòng vây đứng xem bị doạ khóc.
Học sinh ở tầng ba có thể nghe rõ ràng có người gọi tên "Giang Độ", Nguỵ Thanh Việt cũng nghe thấy, cậu dựa vào cửa sổ, lập tức đứng dậy giẫm cửa sổ nhảy ra ngoài.
Chỉ ngó đầu nhìn một cái, Nguỵ Thanh Việt liền chạy xuống tầng.
Giang Độ đã ngất xỉu, bất tỉnh nằm trên mặt đất.
Người đàn ông đang kéo cô, chiếc váy đen in đầy dấu chân, bị lật ra một nửa, để lộ lớp ren trắng của quần lót.
Các học sinh bị làm cho sợ hãi, có bạn nam do dự muốn bước lên ngăn cản, bị người đàn ông hét lại: "Ai dám? Tao dạy dỗ con gái chúng mày ai dám lo chuyện bao đồng?"
"Chú ơi, xin đừng đánh nữa, chú là bố bạn ấy cũng không thể đánh bạn ấy như thế." Tiếng nức nở bạn gái vang lên từ đám đông.
"Tao đánh chính là con chó cái này, đê tiện giống hệt mẹ nó, mặc váy không phải là muốn quyến rũ đàn ông sao? Hèn hạ đê tiện, đều phải chết!" Người đàn ông ghê rợn cười nhìn các bạn nữ vây xung quanh, "Chúng mày ai đều nấy mặc váy, muốn quyến rũ ai?"
Đám người đột nhiên bị đẩy sang hai bên một cách thô bạo, mọi người còn kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, đã thấy một bóng người bổ nhào lên lao tới.
Nguỵ Thanh Việt nhảy lên đạp mạnh vào phía sau người đàn ông, người đàn ông không để ý phía sau, lảo đảo khuỵu xuống.
Trong đầu Nguỵ Thanh Việt chỉ có một ý nghĩ: Mình phải giết hắn, mình nhất định phải giết chết hắn.
Nguỵ Thanh Việt gần như chỉ dùng một giây kéo thắt lưng ra khỏi eo người đàn ông, tàn nhẫn nhanh chóng quấn quanh cổ đối phương, nghiến răng nghiến lợi, tiếng ho nghẹt thở phát ra từ cổ họng, khuôn mặt vì sử dụng lực quá mức mà cơ mặt căng lên đỏ lừ.
Ông ta cảm thấy hàm răng mình như sắp bị nghiến vỡ vụn.
Rốt cuộc đàn ông vẫn là đàn ông, cậu chỉ là một thiếu niên gầy yếu, người đàn ông hai tay cố sức móc dây thắt lưng ra, hai mắt trợn lên như muốn lòi.
Thấy sắp mất lực, Nguỵ Thanh Việt đột nhiên buông tay ra, nhân lúc người đàn ông đang che cổ ho khan, giơ chân đạp mạnh vào XX, cuối cùng người đàn ông đó kêu thảm lên một tiếng.
Cậu như phát điên, cắn chặt răng, lại tóm lấy người đó, nhắm vào sống mũi, hết cú này đến cú khác đấm xuống.
Cả thế giới như biến mất, không còn lại gì, chỉ có tiếng thở gấp nặng nhọc từng hơi của bản thân, Nguỵ Thanh Việt không biết cuối cùng là ai đã kéo cậu ra, cậu bị các thầy giáo cản lại, người vẫn còn hướng ra ngoài giãy giụa, mắt như hằn lên vệt máu, dáng vẻ như thể sẽ không đưng lại cho đến khi đánh chết người của cậu đã hằn sâu trong đồng tử của mọi người.
Nguỵ Thanh Việt cảm thấy bản thân vào một lúc nào đó, muốn huỷ diệt cả thế giới, loại tuyệt vọng đó, loại hận thù đó, trong phút chốc xâm nhập vào người.
Tại sao, tại sao người lớn luôn có thể trắng trợn dùng bạo lực tàn khốc lên bọn họ, tại sao không thể phản kháng, tại sao phải chịu đựng? Tại sao phải chịu đựng tất cả những điều này?
Đầu đầy mồ hôi, quần áo cũng nhăn nhúm, toàn thân run rẩy không kiểm soát được, mặt đỏ bừng, tái nhợt vô cùng, giáo viên ở bên cạnh nói những gì, Nguỵ Thanh Việt một chữ cũng không lọt tai.
Cậu chỉ nhìn thấy giáo viên cõng Giang Độ lên, đám đông tách ra, váy cô không biết đã được bạn nữ nào phủ lại, che đi chỗ đáng lẽ phải che.
Mọi hỗn loạn dần lắng dịu lại.
Các học sinh tại hiện trường bắt đầu tản ra, có người vẫn cứ đứng yên nhìn cậu, xì xào bàn tán, Nguỵ Thanh Việt không quan tâm đến bất cứ cái gì, người cậu bắt đầu có triệu chứng hạ đường huyết, lảo đảo về sau mấy cái, mặt không biểu cảm gì.
Bên cạnh, Trương Hiểu Tường không biết từ lúc nào vội chạy đến từ từ đi về phía trước, gọi cậu một tiếng, "Nguỵ Thanh Việt."
Cậu thất thần ngước mắt lên nhìn người bạn học cũ, không nói gì.
Trương Hiểu Tường lấy khăn giấy, ra nhét vào tay cậu: "Cậu lau mặt đi." Cô nhìn thấy rất nhiều, sắc mặt cũng rất không ổn.
Nguỵ Thanh Việt không động đậy, bên kia giáo viên chủ nhiệm lớp Tự nhiên thực nghiệm A1 mặt nghiêm trọng đi tới, bảo cậu đến văn phòng một chuyến.
Khi một việc tồi tệ như vậy xảy ra trong trường, đầu tiên là hỏi tội bảo vệ sao lại cho vào.
Nếu phụ huynh muốn nói gì thì nhà trường phải trả lời như thế nào, còn nếu sự việc đó lan rộng ra xã hội gây ảnh hưởng dư luận xấu, thì lại phải lấy gì ra để nói.
Cả quá trình này cần được ban lãnh đạo nhà trường đắn đo bàn bạc, giáo viên chủ nhiệm gọi Nguỵ Thanh Việt đến, hỏi cậu có phải quen người đàn ông này không.
"Không quen, nhưng không phải lần đầu tiên gặp." Cậu lơ đãng trả lời.
Giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc mở lời: "Không quen, thế sao lại đánh người? Em hành hiệp trượng nghĩ bảo vệ bạn học xứng đáng được khen ngợi, nhưng hành vi hôm nay, thầy không thể đồng ý với em.
Nguỵ Thanh Việt, thành tích em trước giờ rất tốt, cả trường không ai không biết em, nhưng Nguỵ Thanh Việt em có tính xấu, ai ai cũng biết, lễ khai giảng năm ngoái, em bỗng nhiên làm mọi người kinh ngạc mọi người vẫn còn nhớ đấy."
Nguỵ Thanh Việt không nói một lời, cậu thờ ơ nhìn giáo viên chủ nhiệm, không chút động lòng.
"Trước khi thành tài phải thành người, thế giới sẽ không vì một mình em mà thay đổi." Giáo viên chủ nhiệm nhìn dáng vẻ cậu như vậy, cố nén tức giận, "Ánh mắt em như này là gì?"
Giọng điệu có vẻ quen thuộc, cứ khi nào Nguỵ Chấn Đông thấy cậu không giống cừu non nghe lời ông ấy, sẽ hỏi câu này.
"Thế giới liên quan gì đến tôi? Nó có thay đổi hay không, không liên quan đến tôi, thầy cũng không cần hiểu lầm tôi như vậy, tôi trước giờ chưa từng tự cao đến mức muốn thay đổi thế giới." Nguỵ Thanh Việt giọng điệu sắc bén, cậu thật ra rất ít khi nói năng không lễ độ với giáo viên.
"Em nghĩ thầy tức giận cái gì? Nguỵ Thanh Việt, em cho rằng thầy hiểu lầm em sâu sắc sao? Cả thế giới cũng không hiểu em rồi phải không? Thầy tức giận là vì, em học giỏi như vậy lại không biết trân trọng bản thân, cái tính xấu này của em, nếu như không chịu sửa đi, sớm muộn cũng sẽ tự làm hại em! Đánh chết người ta rồi, em có lý cũng thành vô lý, biết vừa rồi dáng vẻ mình như nào không? Các thầy cô đều ở đó nhìn em, mấy người đàn ông cũng không giữ nổi em, em làm thầy cô cảm thấy quá xa lạ, đây là đứa trẻ có thành tích tốt nhất của thầy cô? Thầy cô không ai mong muốn em vì kích động mà gây đại hoạ!"
Thầy chủ nhiệm nói năng mạnh mẽ, từng câu từng chữ đều chắc nịch.
Nhưng Nguỵ Thanh Việt một chút cũng không thể sản sinh sự đồng cảm, cậu rất mệt, cũng rất cô đơn, tưởng như nỗi cô đơn của mẹ cậu xuyên qua, lý trí rời khỏi thể xác, giống như linh hồn bay lại trên không, ở đó nhìn cậu, nói: Thầy giáo nói đúng, thầy là vì tốt cho con.
Vì tốt cho bạn cũng đồng thời, luôn hy vọng có thể thay đổi bạn.
Cậu rất bình tĩnh, nhìn về phía thầy chủ nhiệm: "Tôi không làm được việc đứng nhìn, tôi chỉ biết, Giang Độ sắp bị đánh chết rồi, tôi không nhịn được tên súc sinh đánh chết bạn tôi, tôi có thể đi chưa?"
Thầy chủ nhiệm nhéo mày thành ba đường thẳng: "Thầy nói nửa ngày, em vẫn không hiểu ý thầy, giải quyết mọi chuyện không phải chỉ dùng bạo lực, tóm lại, thầy không tán thành học sinh thầy làm việc không để ý đến hậu quả, thầy hi vọng em có thể suy nghĩ kĩ lại, em là một người có tiền đồ xán lạn, em vì một bạn nữ mà kích động.."
"Tôi đơn giản hơn người lớn các thầy." Nguỵ Thanh Việt lần đầu tiên thô lỗ ngắt lời giáo viên, thầy chủ nhiệm vô cùng kinh ngạc nhìn cậu, "Em có ý gì?"
Cậu biết thầy giáo đang hiểu lầm cậu cái gì, hiểu lầm cậu, hẳn là vì thích Giang Độ, hoặc là, cậu đang cùng Giang Độ lén yêu sớm.
Cậu cũng biết các bạn học sẽ nghĩ gì.
Nguỵ Thanh Việt không muốn lằng nhằng với thầy giáo nữa, cậu đầu hàng, cậu nói em hiểu ý tốt của thầy rồi, em nhớ rồi, sau này em sẽ không như vậy nữa, cậu trả lời thầy như một học sinh giỏi tiêu chuẩn, sau đó, cuối cùng cũng có cơ hội ra khỏi văn phòng.
Ở chỗ bồn hoa nhỏ cửa ra vào toà văn phòng, Trương Hiểu Tường vẫn đang đợi cậu, vừa thấy cậu đi ra liền vội vàng chạy tới, thăm dò hỏi: "Thầy chủ nhiệm giáo huấn cậu rồi?"
Nguỵ Thanh Việt lắc đầu, đầu tóc cậu bù xù, quần áo vừa bẩn vừa nhăn, dây giày thể thao màu xanh nước biển cũng lỏng lẻo.
"Tớ cùng cậu, đi xem Giang Độ đi?" Trương Hiểu Tường âm thầm quan sát sắc mặt cậu, "Tớ vừa hỏi rồi, giáo viên đưa Giang Độ đến bệnh viện quân đội gần đây, cậu muốn đi xem chút không?"
Cả hai đều chuẩn bị sẵn trốn học, bắt taxi đến bệnh viện.
Giang Độ bị đánh đến chấn động não, mặt mũi sưng lên, mí mắt cũng sưng lên, trên người đầy vết trầy xước, tuy đã tỉnh lại, nhưng vì từng chịu sự kinh hãi quá độ, nằm ở đó, mắt không biết đang nhìn gì.
Khi hai người đến nơi, xung quanh phòng bệnh toàn là giáo viên, lớp trưởng lớp Văn thực nghiệm, còn có ông bà ngoại, bà ngoại sớm đã khóc hết nước mắt.
Khi giáo viên nhìn thấy Nguỵ Thanh Việt, khéo léo nói với hai người già, là bạn nam này giúp đỡ, cậu cùng đối phương đánh nhau, thiếu chút nữa không dùng thắt lưng thắt cổ chết người ta.
Giang Độ dời tầm mắt về phía cửa, đầu đau như búa bổ.
Đối mặt với Nguỵ Thanh Việt đang ở cửa nhìn vào, cậu gần như suýt không nhận ra cô.
Nước mắt từ từ chảy ra từ khoé mắt Giang Độ, cô chớp mắt với cậu, sau đó nhìn về phía bà ngoại bên cạnh, môi hé mở, bà ngoại vội vàng cúi xuống nghe cô nói.
Thời gian dường như rất lâu, cuối cùng bà cũng đứng thẳng người, hai mắt mờ đẫm lệ: "Bé ngoan, lại đây, Giang Độ muốn nói lời cảm ơn với con."
Nguỵ Thanh Việt hơi ngẩn người, cậu chậm rãi đi tới, ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh, Giang Độ mở miệng rất chật vật, cậu do dự vài giây, liền đặt tai sát lại miệng cô.
"Cậu đánh nhau với người ta..." Hơi thở nữ sinh khẽ run, "Nếu để bố cậu biết thì tệ rồi, ông ấy sẽ đánh cậu đấy," Cảnh tượng trong kỳ nghỉ hè không ngừng hiện về, Giang Độ đau lòng nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài xuống, nhận thấy sự hỗn độn, "Bố cậu sẽ đánh cậu đấy, Nguỵ Thanh Việt, cậu mau chạy đi, chạy đi, đau quá, thật sự đau quá rồi.".