Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thư hồi lâu không trả lời được, Vương Kinh Kinh vo giấy thành quả cầu, vò đầu bứt tai, luôn nghĩ viết như thế nào Nguỵ Thanh Việt sẽ thích, như kiểu giống như đề thi văn, viết thế nào để được giáo viên thích, tâm lý như thi đại học bám chặt lấy cô.
Cứ thế trì hoãn mãi cho đến lễ hội đầu năm mới.
Các hậu trường được đặt vào buổi sáng, có ánh nắng, gió rất to. Sân khấu được dàn dựng vào đêm hôm trước, lúc thử mic, cả trường được phen điếc tai, học sinh đi ngang qua liếc nhìn.
"Lạnh chết mất, chương trình còn có chân trần nhảy đường phố nữa." Lâm Hải Dương cầm túi nước ấm hoạt hình trên tay, spoil trước cho mọi người, cậu ấy là người năng động nhất lớp, Vương Kinh Kinh ở đó phẫn nộ, nói, "Cậu cứ ở đó đợi người ta chân trần đi, thô tục."
"Trẻ không chơi, già đổ đốn." Lâm Hải Dương cứ luôn lưu loát khiến đám nam sinh bật cười, Giang Độ nghe thấy bọn họ nói chuyện phiếm, không khí sôi nổi, nhìn lên chỗ bóng bay treo trong phòng học, nhiều màu sắc, nhìn mấy cái rồi cô lại yếu ớt nằm bò trên bàn.
Đột nhiên, giọng nói của Lâm Hải Dương trở nên không rõ ràng, cậu ta nháy mắt ra hiệu Vương Kinh Kinh: "Còn có Nguỵ Thanh Việt..." chữ "đó" kéo dài tới cả ngàn dặm, quái gở, Vương Kinh Kinh bật dậy đánh cậu ta, Lâm Hải Dương vừa trốn vừa nói: "Tớ khuyên cậu nhanh chuẩn bị hoa, đến lúc đó Nguỵ Thanh Việt biểu diễn, cậu lên tặng là vừa."
Nghe đến đây trái tim Giang Độ lại bắt đầu giống như sóng biển, nhẹ nhàng vỗ vào bờ cát, thu về, rồi lại dâng lên.
Nguỵ Thanh Việt không phải là người thích xuất đầu lộ diện, vào những dịp như vậy, cậu thường chọn ở trong ký túc xá ngủ, mấy năm THCS cũng trôi qua như thế. Lần này bị Trương Hiểu Tường, bạn học cũ ép buộc, cũng phải cho một ít thể diện, về phần Trương Hiểu Tường, dịp này là chuyên môn của cô, dẫn chương trình, giả làm người lớn, cô luôn nắm cuộc vui trong tay.
Lần này Trương Hiểu Tường từ bỏ công việc dẫn chương trình, muốn cùng cậu hát "California Dreaming", Trương Hiểu Tường thích kiểu người bí ẩn như Vương Gia Vệ.
Năm 2006, nhiều người cùng trang lứa mê miệt phong cách cool ngầu, đã gửi những kí tự bằng tiếng Hỏa, chép cả tập bài hát dày cộp, học sinh các trường nghề và kỹ thuật thích để kiểu tóc như bị pháo nổ... Mai Trung thân là trường trung học trọng điểm tốt nhất thành phố, các bạn học sinh cố thể hiện một phong cách độc nhất, tuyệt đối không muốn làm mấy chuyện trông rất hạ cấp, khi đó internet vẫn chưa phát triển, mạng xã hội còn hạn chế web, làm thế nào nghĩ ra chữ ký hiếm nhưng có văn hoá là quan trọng nhất.
Vương Gia Vệ lúc đó vẫn là sự lựa chọn rất an toàn. Trương Hiểu Tường hỏi Nguỵ Thanh việt đã xem phim của Vương Gia Vệ chưa, đã nghe qua California Dreaming chưa, và liệu cậu có biết về dòng ý thức hay không...Nguỵ Thanh Việt không quan tâm đến những điều đó, cậu thậm chí còn cười, cười đến độ Trương Hiểu Tường không thể giải thích được, còn cảm thấy hơi chột dạ.
"Chuyện gì thế?"
"Không sao, có chuyện gì cậu cứ nói, kéo Vương Gia Vệ vào làm gì?"
Trương Tiểu Tường có chút ngượng ngùng, nói: "Muốn cùng cậu hát, với nói thế nào thì chúng ta cùng nhau hát, cũng có thể coi là liên minh mạnh mẽ, đúng không?"
Nguỵ Thanh Việt nhìn cô, nói, "Cậu quá hiếu chiến rồi, hát một bài cũng gọi lại liên minh mạnh mẽ."
Trương Hiểu Tường sẽ không tức giận với cậu, bởi vì cô biết rằng Nguỵ Thanh Việt nói chuyện kiểu như này, và cứ thế, rốt cục cũng xem như Nguỵ Thanh Việt đồng ý rồi.
Trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, khu đất trống trước toà Minh Đức đã được đánh dấu bằng phấn, khối 10 khối 11 mỗi lớp đều được đánh dấu kĩ càng. Thầy Hứa vào lớp và nói một vài câu chú ý nhiệm vụ, mọi người mỗi người dọn ghế, thành biển người sôi nổi, đi ra khỏi toà học.
Chỉ còn lại mình Giang Độ.
Cô bị cảm rồi, cô bị cảm lạnh ngay sau lễ Giáng sinh, hai ngày trước còn vô cùng khó chịu. Đến tận lúc này vẫn xây xẩm mặt mày, cả người mệt mỏi, Vương Kinh Kinh cảm thấy rất tiếc vì cô đã gãy cánh vào thời điểm quan trọng, nói: "Danh sách chương trình có rất nhiều tiết mục bùng nổ, cậu không thể xem chúng. "
Giang Độ cười yếu ớt, lại mở bình giữ nhiệt, đổ nước ấm vào miệng, uống thêm nước nóng, chữa được bách bệnh, cô uống đến sắp nôn ra rồi.
Cả người mê man, không muốn cử động chút nào.
Toàn bộ tòa nhà dạy học trống rỗng, đột nhiên yên lặng, Giang Độ một giây trước vẫn chìm trong tiếng huyên náo của mọi người, lúc này bỗng mù mịt, bốn bề vắng lặng. Mãi bệnh của cô mới có dấu hiệu khá lên, không thể đến quảng trường để hóng gió lạnh nữa, lúc về bệnh tình càng nặng thêm, dự là cô sẽ phải trải qua một kỳ nghỉ Tết Dương trong sự truyền dịch rồi.
Đợi mọi người đi hết, cô đội mũ len, quàng khăn, đi ra bên hành lang thăm dò, hơi xa, chỉ có thể thấy từng cái đầu người chen chúc, đằng sau bức màn sân khấu, có những diễn viên loè loẹt, có cả các bạn gái mặc rất ít, để lộ chân và áo khoác lông vũ ngoài, thỉnh thoảng lại xô đẩy bạn diễn của mình, cười một cách buông thả.
Lời mở đầu của người dẫn chương trình luôn như nhau.
Ngay khi đoạn nhạc dạo của bài hát đầu vang lên, Giang Độ khoé miệng cong lên, thầm nói trong lòng: Là Bút Bút. (Châu Bút Sướng)
Đó là bài "Bút ký" của Bút Bút, vừa cất tiếng hát là có thể như toàn thể đồng ca vậy. Năm 2005, khi bọn họ vẫn còn học cấp 2, có một cuộc thi tài năng tên là "Super Girl", được đông đảo khán giả yêu thích, chỉ khi xem "Hoàn Châu cách cách" hồi tiểu học mới có thể so sánh được, ai cũng như phát cuồng mà gửi tin nhắn bình chọn. Thầy Hứa cũng nói rằng thầy đã bỏ ra 100 tệ bỏ phiếu cho Trương Lương Dĩnh, thật đúng là kiệt tác.
Khi đó phòng ngủ của bọn họ dán đầy poster Lý Vũ Xuân, mọi người lần đầu tiên biết rằng, hoá ra con gái cũng có thể cool ngầu như thế. Tất nhiên cũng sẽ vì người mình thích mà có tranh chấp, có bạn gái ở phòng thích Châu Bút Sướng, Vương Kinh Kinh liền một mạch mua tám quyển sổ có bìa hình Lý Vũ Xuân, một bìa còn lại là để cổ vũ cho Hoàng Nhã Lị, về nhà nhờ vả cô dì chú bác bỏ phiếu.
"Khung cảnh hồi ức, được lưu lại bằng ngôn ngữ..." Giang Độ thì thầm khẽ hát, đây là ký ức độc quyền của thế hệ bọn họ, về Super Girl, về bài "Bút ký" có phần thương cảm.
Quả nhiên khán đài phía dưới cùng hát to lên, Giang Độ ở hậu trường đang tìm kiếm bóng dáng Nguỵ Thanh Việt, không thấy cậu ấy. Cô biết rằng, tiết mục của cậu và Trương Hiểu Tường đến rất gần rồi, sau bài hát của Bút Bút, là một đoạn nhảy đường phố, tiết mục thứ ba là của bọn họ rồi.
Hành lang có cửa kính, quả là nơi an toàn nhất trên thế giới, ánh mặt trời chiếu qua, càng thêm ấm áp, Giang Độ không chớp mắt chờ Nguỵ Thanh Việt xuất hiện, trái tim như lơ lửng đong đưa giữa không trung.
Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của cô, chỉ có Trương Hiểu Tường lên sân khấu, vẻ ngoài của cô hoàn toàn mới mẻ, áo khoác đen, quần jean, bốt ngắn, vừa nhún nhảy vừa hát "Âm lãng" của Hoàng Lập Hành, phía dưới phút chốc sôi động hẳn lên.
Không phải "California Dreaming", tiết mục tạm thời bị thay đổi.
Giang Độ đứng ngây người, cô mất đi cơ hội có thể quang minh chính đại đưa mắt nhìn thẳng Nguỵ Thanh Việt. Cô vô cùng thất vọng, nhưng lại không thể trách ai, Nguỵ Thanh Việt có muốn biểu diễn hay không vốn dĩ là chuyện của cậu ấy, có đến hay không cũng đều là tự do của cậu ấy.
Nhưng sao có thể không giữ lời vậy chứ, nói huỷ là huỷ?
Cô không biết, trong khoảnh khắc bùng kèo này, có bao nhiêu cặp mắt nóng bỏng sẽ nguội lạnh, bao nhiêu trái tim rực lửa sẽ đóng băng, cô chẳng qua cũng giống như bao cô gái khác, muốn trong thời khắc như này, nhìn thấy một điều gì đó khác biệt, lấp đầy đôi mắt thanh xuân.
Giang Độ xoay người, một mình chậm rãi trở về phòng học, mũi nghẹt cứng lật giở bài tập, tất cả náo nhiệt bên ngoài đều không liên quan đến cô nữa rồi.
Hai tiếng buổi sáng, khi buổi biểu diễn kết thúc, cô lại lần nữa nghe thấy tiếng huyên náo trong sân trường. Lớp học như chim di trú bay di chuyển, nhanh chóng trở nên lộn xộn, mọi người không ngừng nói "Lạnh chết mất", không ngừng xoa tay vỗ mặt, Vương Kinh Kinh làm rơi ghế, tiếng động rất lớn, thở một hơi dài: "Ôi, biết vậy đã không đi, hôm nay Nguỵ Thanh Việt xin nghỉ phép rồi!"
Đối với các bạn gái mà nói, Nguỵ Thanh Việt là con mồi lớn nhất, nếu cậu ấy không đến, thành tích của chương trình sẽ bị giảm sút. Trái tim Giang Độ chùng xuống, sao cậu ấy lại xin nghỉ? Cũng bị ốm rồi? Hay là... cậu ấy lại bị bố đánh? Bị thương không thể đến? Sao ông ấy cứ luôn đánh cậu thế, nữ sinh nghĩ đến điều này, hơi thở trở nên vô cùng đau đớn.
Buổi tối là buổi biểu diễn của mỗi lớp, mọi người nhảy cẫng lên, điên cuồng vô cùng. Giang Độ đầu óc đờ đẫn ngẩn người ra, đi qua cửa sổ A1 thấy cả lớp cũng ồn ào, âm thanh ồn ã, cô nắm chặt găng tay, giả vờ như đang nhìn xem liên hoan đêm A1 làm gì, ánh mắt vội vã nhanh chóng tìm kiếm trong biển người, cô hy vọng nhìn thấy.
Chỗ ngồi của Nguỵ Thanh Việt trống, cậu ấy ngồi ở tít phía sau, cũng như những học sinh khác, trên bàn cũng như các bạn khác, chất đầy sách và tài liệu. Đáng ghét là trên cửa sổ A1 dán rất nhiều hoa giấy trang trí màu đỏ, tầm nhìn cũng theo đó bị khoét rỗng.
Đúng thật là xin nghỉ rồi... Trái tim Giang Độ dần dần thả lỏng.
"Tìm người?" Giọng nói phía sau, vang lên như tiếng sấm, rõ ràng là một câu hỏi rất bình thường, Giang Độ đột nhiên quay đầu, thứ đầu tiên nhìn thấy là chiếc khăn quàng màu đỏ mềm mại quấn quanh cổ nam sinh, Nguỵ Thanh Việt đem theo ý cười, nhưng cô thậm chí đến thở cũng quên tần số.
Hít thở là bản năng, lúc này bản năng rối loạn.
"Không, tớ... Tớ chỉ xem một chút." Giang Độ hoảng loạn đáp lời, nói xong, liền nhanh chóng bước nhanh qua người cậu thiếu niên, đợi khi đi được một đoạn ngắn rồi, cảm xúc vốn bị kiềm chế lại hiện lên khoé miệng cô, cô không kìm lòng được liền cười, vì để có thể thấy Nguỵ Thanh Việt trước kỳ nghỉ.
Chỉ cần lần gặp mặt này, đủ để chống chọi với tất thảy giá lạnh mùa đông này, cô có thể vui vẻ đón chào ngày đầu tiên của 2007 rồi.
Chỉ là, lá thư kia... Giang Độ nghĩ đến đây, cảm xúc lại chìm vào đại dương to lớn.
Tết Dương đến như đã hẹn, các bạn học hoạt động sôi nổi trong nhóm chat, nói "Chúc mừng năm mới". Điều này thường rất buồn cười, tết Dương nói một lần, mọi người qua tết Dương. Đợi đến đêm giao thừa, thức đến hai mắt gấu trúc, qua 12 giờ, trong nhóm lại như nổ ib "Chúc mừng năm mới".
Không nhiều người có điện thoại di động, trường học cũng không cho phép mang, vì vậy cuối tuần và ngày lễ là lúc mọi người lên mạng nhiều nhất.
Vương Kinh Kinh đối mặt với máy tính, tâm trạng trong lòng giống như bà cô ấy đang thắp hương, trịnh trọng, run rẩy, điền dãy số mà Nguỵ Thanh Việt đưa vào, đối phương chậm chạp không có động tĩnh. Cả nửa ngày cô làm việc gì cũng đều lơ đễnh, chỉ cùng Giang Độ câu được câu chăng trên QQ:
[Bài "Bút ký" khối 11 hát còn không hay bằng tớ hát.]
[Cậu làm xong đề thi vật lý chưa?]
[Chán quá, muốn ăn gà rán.]
Tên QQ của Vương Kinh Kinh khá đáng xấu hổ, chỉ là lúc này còn nhỏ nên không nhận ra. Nó được gọi là "Trái tim cô đơn đang lang thang", Giang Độ ở bên này liên tục không ngừng nhận được tin nhắn từ "Trái tim cô đơn đang lang thang" gửi đến.
Mỗi một câu, cô đều nghiêm túc rep lại, nhưng suy nghĩ của Vương Kinh Kinh liên hồi, chỉ quan tâm bản thân nói gì, Giang Độ nói gì cũng không quan trọng.
Đột nhiên, cô ấy nói:
[Tớ thêm Nguỵ Thanh Việt rồi, nhưng cậu ấy không có động tĩnh gì, không phải đang lừa tớ chứ? Viết thư tốn sức thế, tớ định sẽ nói chuyện với cậu ấy trên QQ.]
Giang Độ sửng sốt, trầm mặc một lúc.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Sau đó cô hỏi một cách dè dặt không để lại dấu vết: [Cậu không định hồi thư nữa?]
[Không hồi nữa.]
Vương Kinh Kinh nói xong câu này, liền biến mất. Bởi vì, Nguỵ Thanh Việt đột nhiên có tín hiệu. Nam sinh sau khi đi tắm, phát hiện thấy có thông báo kết bạn. Không ngoài dự liệu, đó là Vương Kinh Kinh.
Một bên sấy tóc, một bên tiện tay rep lại cô hai cái, Vương Kinh Kinh ở đầu bên kia đã nhảy dựng trên giường rồi.
Nguỵ Thanh Việt nhìn vào tên QQ cô ấy, còn cả ava quá khoa trương, cười chút. Sau đó cậu kiểm tra các bình luận trong quá khứ của nữ sinh đâu vào đấy, ánh mắt cậu nhanh chóng dừng lại ở nick mà like bài của Vương Kinh Kinh:
Người viết hộ.
Cậu nhìn vào cái tên đó một cách thâm sâu, đọc thầm nó trong lòng.