Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm mùng một Tết, Giang Độ bị tiếng xúc tuyết đánh thức, tuyết rơi cả một đêm, vườn rau nhỏ ở cửa đã bị phủ đầy, tất cả rau ông trồng đều chết sạch. Cô bò ra khỏi chiếc chăn ấm áp, đội mũ, đeo găng tay, vừa mở cửa đã bị cả thế giới trắng xoá kia làm cho loá mắt.
Dọn dẹp tuyết xong, ông bà đưa cô đến nhà ông ngoại của một người anh họ để chúc Tết, trong mắt các trưởng lão, Giang Độ vẫn chỉ là một đứa trẻ. Vào cửa, ngồi xuống chào hỏi, dĩ nhiên là bị hỏi thành tích học tập, Giang Độ luôn là vị khách lịch sự nhất, hỏi một câu, nhẹ nhàng trả lời một câu. Khi có trẻ đến ồn ào, va vào cô, hoặc lôi kéo cô, cô cũng không phiền, chơi với trẻ một cách đàng hoàng.
Đợi đến mùng ba, Giang Độ bắt đầu học bổ túc môn toán, phải nói rằng rằng giáo viên dạy thêm thực sự rất tận tâm, mùng ba tết đã dạy thêm cho học sinh, tập trung vào buổi sáng. Trong lớp học thêm, gặp được một vài gương mặt quen thuộc, Giang Độ bình thường không qua lại nhiều với mọi người, nhưng bây giờ đang ở trong một lớp học thêm, cũng chỉ chào hỏi đơn giản một cái mà thôi. Vương Kinh Kinh ở bên cạnh, hai người sau khi tan học sẽ chạy đến cửa hàng gần đấy uống một ly đồ nóng.
"Phiền chết mất, từ mùng hai tết, họ hàng đã liên tục tới nhà tớ rồi," Khuôn mặt Vương Kinh Kinh cau mày, trợn mắt, "Cậu không biết thằng nhãi đáng sợ như nào, trèo lên sô pha nhà tớ, khăng khăng đòi đồ của tớ, tớ kể với mẹ mẹ còn bảo tớ không hiểu chuyện, nói tớ lớn vậy rồi còn không biết cách nhường một đứa trẻ, thật quá cạn lời!"
Giang Độ cười một cách rộng lượng, nói: "Có lẽ lớn lên sẽ không sao, trẻ con đúng là rất nghịch ngợm."
"Không sao cái rắm!" Vương Kinh Kinh khinh thường, "Tớ không tin hồi nhỏ vô phép tắc lớn lên sẽ tự động trở nên tốt hơn đâu."
"Nhưng để giữ cho một đứa trẻ im lặng thực sự rất khó, ai cũng có quá trình trưởng thành, cậu còn nhớ chuyện hồi nhỏ không? Ý tớ là hồi ba, bốn tuổi ấy."
Vương Kinh Kinh thực sự bị hỏi trúng rồi, cô lắc đầu, nhưng nhanh chóng nói rõ rằng khi còn bé cô chắc chắn không khiến người khác thấy phiền kiểu vậy.
"Aiya, đừng có thánh mẫu như vậy."
Giang Độ đỏ mặt: "Tớ không phải thánh mẫu, tớ thấy rằng hầu hết trẻ em được chỉ dạy tốt đều có thể trở nên ngoan ngoãn."
Hai chân vắt chéo của Vương Kinh Kinh cong lên: "Đúng vậy, đó là vì chúng phải có một cặp bố mẹ bình thường." Nói xong, cô cười khổ xua xua tay, "Đừng nói cái này nữa, sao chúng ta lại thảo luận kiến thức nuôi con thế này rồi, cậu năm nay không về quê hả?"
"Ông tớ hai ngày nay đã về rồi."
"Chán quá!" Vương Kinh Kinh lại bắt đầu cảm khái, "Vốn dĩ tớ định hẹn Nguỵ Thanh Việt mùng sáu đi hát, nhưng hẹn không nổi, sao cậu ấy lại như thế này, aiz, khi nào cấp ba có thể qua hết, tớ bây giờ thực sự muốn học đại học luôn, yêu đương, muốn làm gì thì làm."
Chỉ trong một học kỳ, Vương Kinh Kinh cảm thấy cấp ba dài đằng đẵng, giống như một đường ray không điểm cuối.
Giang Độ nhìn về phía cô ấy, cảm giác ngược lại hoàn toàn. Cô muốn thi vào một trường đại học tốt, điều đó là bắt buộc, nhưng kết quả này có thể chậm hơn một chút, chậm hơn chút nữa, thời gian không cần phải chạy nhanh bất kể ngày đêm, cô có thể cùng người nào đó chung sống trong cùng một không gian thời gian thêm một chút.
Nhưng mà Vương Kinh Kinh có thực sự thích Nguỵ Thanh Việt không? Suy nghĩ như vậy đột nhiên hiện lên trong đầu Giang Độ, lại rất nhanh chóng tắt ngủm. Vậy, bản thân mình có thực sự thích Nguỵ Thanh Việt không? Là hoocmon kích thích? Hay là tuổi thanh xuân tầm thường cần một chút sắc thái? Cô không rõ, cô chỉ biết sự hoảng loạn khi đối mặt, cẩn thận nhìn ngó xung quanh, cùng sự vui sướng vô cùng khi nói được hai câu với nhau.
"Hay là, mùng 6 chúng mình đi hát đi?" Vương Kinh Kinh đề nghị, cắt ngang mạch suy nghĩ của Giang Độ, cô lập tức hiểu rằng Trương Hiểu Tường chắc chắn không mời cô ấy. Vốn dĩ cô vẫn đang loay hoay không biết hỏi Vương Kinh Kinh như nào, lại lo lắng Trương Hiểu Tường đã mời Vương Kinh Kinh rồi nhưng Vương Kinh Kinh nghĩ rằng cô ấy không mời mình mà ngại không hỏi cô, vậy nếu nhỡ lúc đó gặp nhau, cũng khá ngại ngùng... Như này thì tốt rồi, cô nhẹ nhõm thở một hơi, không cần khó xử cái này nữa.
"Hay là, mùng 8? Mùng 8 tớ đi với cậu, mùng sáu tớ phải cùng bà ngoại đi chùa." Giang Độ nói dối không được tự nhiên.
Vương Kinh Kinh mếu máo: "Cậu còn thắp hương à, đó là mê tín thời phong kiến, nhà tớ chưa từng vào chùa. Thật không hiểu những người đó, đêm 30 còn xếp hàng dài chờ đánh chuông, trời lạnh cóng như thế, còn đang đổ tuyết, thật không thể hiểu nổi.
Giang Độ không thắp hương, không thờ Phật, cô cũng không tin vào những điều này. Nhưng người lớn lên chùa, cầu một đời bình an, cô có thể hiểu được. Vì vậy cô chỉ cười, không tranh cãi gì với Vương Kinh Kinh.
Đợi khi mẹ của Vương Kinh Kinh đến đón họ, Vương Kinh Kinh lúc thì phàn nàn rằng mẹ cô đến muộn, lúc thì phấn khởi nói rằng cô ấy muốn có một chiếc tai nghe mới, mẹ cô ấy cái gì cũng đồng ý. Giang Độ ngồi ở ghế sau, nhìn Vương Kinh Kinh cởi giày, cuộn người ngồi ở ghế phụ chơi điện thoại mẹ không nhìn cô, chơi game trên điện thoại, vừa cười khúc khích vừa chửi.
"Con bé này, lại câu cửa miệng này, học ai đấy hả?"
"Làm gì có ai không nói, các bạn học con câu cửa miệng như này đầy, tương đương từ bổ trợ."
"Cái tốt không học, mẹ nhìn con ngứa ngáy lắm."
"Aiya, nói câu cửa miệng thì có sao, người ta học hành áp lực lớn, mẹ còn suốt ngày cằn nhằn, con sắp suy sụp rồi!"
Hai mẹ con mỗi người một câu, Giang Độ im lặng ngồi nghe, cô quay đầu, nhìn những toà nhà cao tầng lần lượt lướt qua ngoài cửa sổ, mây ở trên đó, bên tai lại nghe thấy câu nói:
"Mua cho con đôi tất lông cừu con lại không đi, đáng đời bị cóng chân!"
Mẹ Vương Kinh Kinh mua cho cô ấy đôi tất lông cừu, chắc phải rất ấm... Nếu mẹ mua cho mình tất lông cừu, mình nhất định đi chúng. Cô không đầu không đuôi nghĩ đến cái này, đột nhiên tỉnh ngộ, không thể có chuyện như này xảy ra, giống như con dế không muốn ca hát nữa, yên lặng nhìn phong cảnh.
Cô đột nhiên biết phải tặng Trương Hiểu Tường cái gì.
Vì điều này, Giang Độ đã suy nghĩ một thời gian. Cầu pha lê, sổ nhật ký, phụ kiện tóc xinh đẹp... đều có vẻ như trẻ con quá, trong khi cô biết gia cảnh khá giả của Trương Hiểu Tường, đoán chừng tặng cái gì cô ấy cũng thấy bình thường thôi, vậy chi bằng tặng đồ dùng thiết thực thì hơn.
Buổi chiều, cô liên lạc với Trương Hiểu Tường, tên mạng của Trương Hiểu Tường rất cá tính, tuyệt đối không phải cái gì mà khánh vũ phi dương, tình yêu pha lê, tên cô ấy là "Tầm thường không chịu được", rõ ràng cô ấy là một nữ sinh có phong thái khiến người khác ngưỡng mộ.
*Khánh vũ phi dương: Góc váy tung bay trong gió, diễn tả sự nhẹ nhàng
Giang Độ hỏi cô ấy: [Cậu thích màu gì?]
Trương Hiểu Tường đoán ngay được rằng cô đang muốn tặng quà, đầu tiên gửi một chiếc sticker đáng yêu, nói:
[Nhất định đừng có tốn kém quá nha, nếu tớ không cho cậu mua quà thì cậu nhất định không cam tâm, tấm lòng là được rồi, tớ thật ra là người rất giản dị, haha.]
Cuối cùng, đầu bên kia vẫn nói ra màu sắc yêu thích của mình: [Màu tím.]
Thế là Giang Độ mua một đôi tất lông cừu màu tím, bìa bọc rất đẹp. Mùng 6 hôm ấy cô xin nghỉ sớm với gia sư trước nửa tiếng, chạy ra ngoài như tên trộm, sợ Vương Kinh Kinh nhìn thấy tra hỏi cô, hơn nữa, nói dối Vương Kinh Kinh cô cảm thấy rất áy náy.
Có thể đến nhà hàng đã hẹn bằng giao thông công cộng, khi Giang Độ đến, Trương Hiểu Tường đang đứng ở cửa, trông như đang chờ tiếp đón người đến, cô ấy mặc một chiếc áo phao dài màu trắng như tuyết, quàng chiếc khăn màu đỏ, rất là nổi bật.
Giang Độ cũng có chiếc áo phao trắng như thế, mua năm ngoái, không nỡ mặc, rất dễ bị bẩn, mặc một ngày mà đầu tóc đã quệt qua cổ áo vài đường để lại vết tích, rất không tự nhiên. Nhưng mà áo phao màu trắng thật sự đẹp, cô nhìn Trương Hiểu Tường, từ tận đáy lòng nói: "Áo phao cậu rất đẹp."
"Cảm ơn! Cố ý mặc đó." Trương Hiểu Tường chính là hào phóng như thế, vui vẻ đón nhận lời khen, sẽ không ngượng nghịu phủ nhận nó.
Lần lượt liên tiếp mấy người đến, đều là bạn học cùng lớp, tính ra thì Giang Độ với Lâm Hải Dương là thân quen nhất rồi.
Sau khi bước vào phòng ăn riêng, nhìn thấy mẹ của Trương Hiểu Tường, mẹ cô ấy khí chất rất đẹp, cao ráo trắng trẻo, khi chào hỏi bọn họ giọng nói cũng nhẹ nhàng thân mật, Giang Độ lần đầu tiên thấy bà, đã rất thích người cô này rồi.
Quan trọng nhất là cô rất tâm lý, chào hỏi bọn họ xong liền rời đi, nói rằng nếu cô ở đây thì mọi người không thoải mái, bảo mọi người hôm nay cứ ăn thoả thích, chơi thoả thích. Mọi người cũng rất biết diễn, khi cô nói điều này, đều một bộ mặt ngoan ngoãn khôn khéo nói "Cảm ơn cô ạ", đặc biệt là Lâm Hải Dương, một mực như muốn níu giữ cô lại, cảnh tượng nói chuyện cũng kiểu vậy:
"Cô ơi, hay là cô đừng đi nữa, ngồi ăn cùng nhau đi ạ."
"Không không không, các cháu đều bằng tuổi nhau, có chủ đề chung, cô không làm phiền mấy đứa nữa, có gì cần, cứ việc nói với Trương Hiểu Tường, đừng khách sáo."
"Vậy được, cô lái xe an toàn nhé ạ." Lâm Hải Dương không quên ra ngoài tiễn, mấy bạn gái và cả lớp trường cũng đi theo ra ngoài, cô chỉ đành xua tay đẩy mọi người lại.
"Được đấy Lâm Hải Dương, nhìn xem cậu có thể kìa, lại còn cô ngồi xuống ăn cùng đi." Bạn cùng bàn Trương Hiểu Tường là Lưu Tiểu Lạc quay đầu liền chế giễu Lâm Hải Dương, Lâm Hải Dương không phục, "Tớ như này là lịch sự, vừa nhìn các cậu là biết ngay mọt sách rồi, đối nhân xử thế với người cũng không hiểu, như đầu gỗ vậy, cứ ở đó mắt to nhìn mắt nhỏ."
Mấy bạn nữ cùng nhau xông lên đánh Lâm Hải Dương, lớp trưởng là một người tốt, nhanh chóng kéo Lâm Hải Dương lại, nói là đừng va phải người ta bê đồ ăn lên.
Bởi vì biết sắp ăn, Giang Độ sợ chiếc áo khoác đen cũ kỹ đang mặc có dính dầu mỡ trên người, cô vốn đã gầy, lại thêm lớp áo lót này, mặt càng thêm tái nhợt, ngũ quan cũng càng rõ ràng hơn. Nhưng mọi người hình như đều cố ý mặc quần áo mới, Giang Độ hơi có chút hối hận, sợ khiến người khác cảm thấy không coi trọng dịp này.
Chẳng mấy chốc cô hoàn toàn hối hận rồi.
Cuối cùng người đến muộn là Nguỵ Thanh Việt, trong chớp mắt nam sinh đi theo sau Trương Hiểu Tường bước vào, căn phòng vốn đang huyên náo ríu rít bỗng nhiên im bặt.
"Hi, không cần tớ giới thiệu nữa nhỉ, Nguỵ Thanh Việt A1, hạng nhất mà chúng ta không kéo xuống ngựa được."
Trương Hiểu Tường hoạt bát kéo áo Nguỵ Thanh Việt xuống, đẩy nam sinh lên phía trước.
Nguỵ Thanh Việt xách hộp quà trong tay, chóp mũi ửng đỏ, như bị đông cứng lại, tóc bị gió thổi tung trông hơi lộn xộn, vẫy tay hai cái với những người đang ngồi, xem như lời chào.
Cậu tự nhiên ngồi xuống, vừa hay ngay đối diện Giang Độ, ánh đèn buông xuống, dưới mắt nam sinh có một mảnh bóng nhỏ.
Giang Độ vội vàng thu lại ánh mắt đang nhìn trên người cậu, chống tay xuống ghế, trái tim đột nhiên như bị thứ gì đó vò nặn.
Bên cạnh, Trương Hiểu Tường lần lượt giới thiệu với cậu từng người kế bên, khi giới thiệu đến Giang Độ, cô không thể không ngẩng đầu lên, nhưng Nguỵ Thanh Việt lại đột nhiên nói: "Tớ có quen em gái này."
Không khí bỗng yên lặng.
Mặt Giang Độ ngay lập tức đỏ bừng, mọi người đều thấy rõ khuôn mặt trắng nõn đã trải qua một sự thay đổi sinh lý như thế nào, Nguỵ Thanh Việt chớp đôi mắt tinh nghịch, ngả người ra sau:
"Con trai lớp các cậu không phải gọi Giang Độ Lâm Muội Muội sao? Bài văn của muội muội cũng được đọc ở lớp bọn tớ đấy."