Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người đàn ông cuối cùng bị bảo vệ đuổi đi, Nguỵ Thanh Việt vẫn luôn đứng đó nhìn, cuối cùng, cậu nhìn đến khi người đàn ông đi xa mới mua nước quay trở lại sân.
Trời đã cuối xuân, gió ấm hoa thơm, mấy ngày nay thời tiết rất tốt, trong không khí có một luồng hơi nóng thoang thoảng. Con người Nguỵ Thanh Việt chịu lạnh không chịu nóng, mọi người vẫn mặc áo dài tay, cậu đã thay áo cộc tay trắng, cánh tay nam sinh nổi gân xanh, với động tác vặn nắp chai, cậu lại cao hơn rồi.
Trong đám người, rất dễ dàng nhận ra Giang Độ, cô là người trông nho nhã yếu đuối nhất. Nhân lúc hỗn loạn sau tiết học, Nguỵ Thanh Việt gọi cô lại, mọi người đi ba người thành nhóm, đang đi bộ về. Giang Độ quay lại, mặt trắng bệch không một giọt máu.
Cô có chút căng thẳng, cứng đờ đứng đó, Nguỵ Thanh Việt lúc nào cũng tự nhiên ung dung hơn cô, cậu rất thẳng thắn: "Tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
Cậu là chủ nhiệm lớp tớ sao? Giang Độ trong lòng có chút chống cự nho nhỏ, rõ ràng, cô vui còn không hết, nhưng mặt lại mang vẻ bình tĩnh: "Chuyện gì vậy?"
"Bố mẹ cậu đâu?" Nguỵ Thanh Việt quả nhiên rất thẳng thắn.
Giang Độ sững người, lắc đầu nói: "Tớ cũng không biết, ông bà tớ chưa từng nhắc tới họ, tớ cũng chưa từng gặp qua."
Nguỵ Thanh Việt mặt lộ ra vẻ khó tưởng tượng nổi, cậu nghi ngờ, Giang Độ có thể là trẻ sơ sinh bị bỏ rơi được ông bà nhặt về? Ý nghĩ chợt lóe lên, cậu nói, "Cậu còn nhớ người đàn ông trung niên từng gặp ở hiệu sách không? Là cái hôm trời mưa chúng ta vô tình gặp ở hiệu sách, cậu còn nhớ không?"
Cụ thể thì thật kinh tởm, Nguỵ Thanh Việt không nhắc tới, vẻ mặt của Giang Độ hiển nhiên biết cậu đang nói đến ai: "Còn nhớ, mấy hôm trước tớ với Trương Hiểu Tường còn có cả Lưu Tiểu Lạc, nhìn thấy ông ấy ở cổng trường, Lưu Tiểu Lạc nói ông ta là biến thái, bảo chúng tớ phải cẩn thận chút."
Ngụy Thanh Việt suy nghĩ một chút, cậu không học theo lời của các chàng trai khác để nói với cô, sợ doạ tới cô, nhưng chỉ riêng việc ông ta biết họ tên cô thôi Giang Độ đã kinh hãi rồi, vẻ mặt kia giống như những hạt bụi nhỏ rơi hoảng loạn trong ánh dương:
"Sao ông ta biết tên tớ được? Tớ thậm chí còn không quen ông ta."
Nguỵ Thanh Việt không biết, nhưng đầu óc cậu rất tỉnh táo: "Bảng thông báo và bảng vinh danh thường dán tên học sinh, nhiều người như vậy, lẽ ra không đến nỗi chỉ chú ý vào cậu. Cậu chưa từng lên bảng tuyên truyền một mình, khả năng bị chú ý là rất ít, cứ báo cáo với nhà trường trước, sau đó cuối tuần về nhà rồi nói chuyện với người nhà." Cậu cau mày, "Vết kim đâm trên cánh tay ông ta, tôi nghi rằng, ông ta nghiện ma tuý, làm mấy chuyện phạm pháp trái đạo đức cũng không có gì lạ."
Nghiện ma tuý... Cái từ ngữ chỉ có hồi nhỏ xem chương trình phổ cập kiến thức luật pháp mới nhìn thấy, đột nhiên nghe được, sắc mặt Giang Độ càng trắng bệch ra.
"Đừng sợ, cuối tuần tôi đưa cậu về nhà, tiết tự học tối chủ nhật bảo ông ngoại đưa cậu đến trường. Trong thời gian này chú ý chút." Nguỵ Thanh Việt hướng về cô cười, nhét nước cho cô.
Giang Độ ngơ ngác ôm chặt chai nước, nhưng không còn sợ hãi nữa, cả người gầy gầy mỏng manh, khóe miệng cong thành vòng cung tràn đầy thanh xuân: "Tớ ngồi xe buýt gần trường, còn có các bạn Mai Trung về cùng đường với tớ."
"Tan học cậu đợi tôi ở cổng trường, đợi cậu nhìn thấy tôi rồi, chúng ta một trước một sau đi đến trạm, không ngồi chung." Nguỵ Thanh Việt cười, rồi dừng lại, "Sao cậu luôn tránh né tôi thế? Chúng ta không phải đã làm bạn rồi sao?"
Giang Độ nhìn xuống mũi chân, nén nhịn sự ham muốn buộc dây giày: "Không có, chỉ là cảm thấy không tốt lắm, tớ sợ người khác nói tớ."
"Nói cậu cái gì? Nếu có, cũng là nói có phải Nguỵ Thanh Việt đang theo đuổi Giang Độ không?" Cậu nói ra một cách vô cùng tự nhiên, nói xong, bản thân hình như cũng nhận thức được không thoả đáng lắm, rất nhanh lấp liếm cho qua, "Tôi đùa đấy, cuối tuần tan học gặp."
Trên sân, Giang Độ ôm chai nước đứng một mình hồi lâu, mới chậm rãi đi trở lại, chai nước ôm trong lòng toả ra hơi ấm.
Thời gian từng giây trôi qua, đến hoàng hôn thứ sáu, bầu trời rực cháy vẻ ráng chiều, từng viền cuộn lên, màu sắc lan ra. Giang Độ cố ý tránh mười phút có nhiều người nhất, xách túi đi ra, từ xa liền nhìn thấy dáng người cao cao của Nguỵ Thanh Việt, một dây đeo cặp sách trên vai, còn lại nghiêng nghiêng buông thõng.
Đợi đến khi lại gần, Nguỵ Thanh Việt im lặng cười cười, coi như chào hỏi, Giang Độ nhanh chóng liếc cậu một cái, mặt như không cảm xúc gì đi qua trước cậu.
Nguỵ Thanh Việt buồn cười theo sau cô, thật sự là một trước một sau, đến trạm, giả vờ như không quen.
Lúc lên xe, đám học sinh cười rúc rích chen chúc một hồi, Giang Độ sợ nhất là chen chúc với người khác, luôn rất lịch sự, Nguỵ Thanh Việt phía sau cô không thể nhìn nổi nữa, nếu còn không lên thì có thể chỉ đợi chuyến sau, cậu từ sau dứt khoát đẩy cô chen lên trước, Giang Độ quay đầu lại nhìn cậu một cái, lông mi cậu rũ xuống, cũng không có biểu cảm gì.
Trong xe tất nhiên không còn chỗ ngồi, vai cọ vào vai, lưng cọ vào lưng, Giang Độ quen dùng tay vịn vào lan can gần cửa sau, Nguỵ Thanh Việt vẫn đứng vững sau lưng cô, nắm lấy tay cầm, cặp sách trên vai cậu có chút lỏng lẻo, va vào khuỷu tay cô, hơi đung đưa nhẹ theo người cậu, từng cái một, đi đi về về đều va vào khuỷu tay cô.
Giang Độ không nhúc nhích, biết Nguỵ Thanh Việt đang ở rất gần, cô không nhắc cậu, rằng cặp sách của cậu cứ luôn va vào tớ.
Xung quanh là những tiếng nói chuyện huyên náo, nhưng cô cảm thấy thế giới này rất yên tĩnh, giống như nơi sâu nhất của đáy biển.
Xe buýt dừng hết trạm này đến trạm khác, lượng học sinh giảm dần, người lớn trên xe cứ lặng lẽ nhìn những ánh đèn neon xanh xanh đỏ đỏ bên ngoài sáng lên, vẻ mặt tê liệt lại mệt mỏi, thái độ hiểu rõ lẽ đời lại không biết các thiếu niên ríu rít kia rốt cuộc có gì vui vậy, cũng không biết trong chiếc xe bình thường này, một trái tim, có thể vì một người mà đập mạnh đến thế nào.
Nguỵ Thanh Việt vẫn luôn đứng sau lưng cô, Giang Độ thầm nghĩ, cậu không phải hạng nhất, cũng không phải nam khôi mọi bạn gái đều mê bàn tán "Đẹp trai quá", cô cũng chưa bao giờ hùa theo người khác nhiệt tình bàn tán đến tên cậu, cô chưa bao giờ tỏ ra mình quan tâm đến cậu bao nhiêu, cậu chỉ là Nguỵ Thanh Việt mà thôi, từ từ lớn lên trong trái tim một mình cô, bộ rễ lan rộng, cành lá xum xuê, dần dần quấn lấy trong toàn bộ thế giới của cô - ngay cả khi cậu chỉ là ngang qua Mai Trung, rất nhanh liền chạy đến nơi xa xôi khác.
Vừa là thực, vừa là mơ, cậu ấy nói không phải chúng ta đã là bạn rồi sao? Tình bạn của cô và cậu, là sự hỗn loạn không rõ ràng, cũng chính vì không đủ rõ ràng, nên cô mới có thể có chút tâm tư đẹp đẽ.
Cách nhà một còn một trạm, học sinh đã xuống xe hết, người lớn cũng xuống được khá nhiều rồi, để trống lại vị trí, Nguỵ Thanh Việt kéo chiếc mũ len hồng của cô, ra hiệu cô ngồi xuống.
Túi nhựa phát ra âm thanh sột soạt, giống như đánh thức người trong mộng, Giang Độ không đeo cặp sách, chiếc túi được cửa hàng cho lúc mua quần áo biến thành cặp sách của cô.
Cô lại ngồi với Nguỵ Thanh Việt, như thể, lần nghỉ đông trước còn chưa hết dư vị, bất ngờ lại không hẹn mà đến, cô thậm chí có chút sợ hãi, sợ bản thân một lúc dùng hết vận may, đến nỗi sau này không còn lại gì.
Nguỵ Thanh Việt không nói gì, cậu ngồi trên hai chiếc ghế liền nhau cạnh cửa sổ, một chân, theo thói quen vắt lên đầu gối chân kia, khoanh tay, không biết đang nghĩ cái gì.
Vậy như này cũng rất tuyệt, Giang Độ cũng không nói gì, cô quay đầu lại, cửa sổ mở đang mở, bụi đỏ từ mặt đất bốc lên, gần đây có nhà cao tầng, đằng xa có nhà cao tầng, khắp nơi đều có ánh sáng đầy màu sắc, bao phủ toàn bộ thành phố.
Đủ loại tiếng nói không ngừng từ cửa sổ truyền vào, tiếng rao bán ở sạp hàng chậm rãi, tiếng cười nói của các cô gái trẻ, tiếng mắng mỏ của tài xế taxi, còn cả tiếng ầm ầm của ô tô đang chạy, ồn ào huyên náo, hòa thành một khung cảnh hùng tráng trong thành phố, mỗi đêm đều như vậy.
Bên ngoài kia cuộc sống mới chân thật làm sao, nhưng vậy mà cô lại thích Nguỵ Thanh Việt, thích một thiếu niên... Đột nhiên có người vỗ vào vai cô, Nguỵ Thanh Việt cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ của cô:
"Trạm này à?"
Hai người xuống xe.
Đi qua khu chợ đêm náo nhiệt, cách đó khoảng 100m, ở phía cuối là tiểu khu nhà Giang Độ.
Hoa anh đào trong tiểu khu đang nở rộ, dưới ánh đèn, là những nắm nhỏ trắng như tuyết, thật ra ban ngày nhìn có hơi hồng, cánh hoa dập dờn theo gió phả vào mặt, giống như một con bướm đang nhảy, Giang Độ xua tay chắn, cô học theo cách nói khách khí của bà ngoại:
"Nguỵ Thanh Việt, hay là ăn bữa tối ở nhà tớ rồi hãng đi?"
Nguỵ Thanh Việt không khách sáo chút nào, cậu cứ thế nói "Được".
Lần này đến lượt Giang Độ giật mình, cô chưa từng đưa con trai về nhà, cũng chưa từng nghĩ mời người khác thế này đối phương sẽ đồng ý, không phải nên nói "Thôi thôi" sao?
Không báo trước với ông bà ngoại, cũng không có cách nào lại nói với Nguỵ Thanh Việt "Tớ chỉ khách sáo chút thôi", Giang Độ gượng cười, nói: "Diện tích nhà tớ không được lớn lắm." Vừa nói, vừa khó xử đi thẳng đến dưới tầng, nghĩ xem mở cửa ra sẽ nói gì với ông ngoại.
"Có ý nghĩa gì đặc biệt không?" Nguỵ Thanh Việt huých cặp sách lên một cái.
Giang Độ nhướng mày: "Hả?"
Lông mày cậu hơi nhăn lại: "Cậu nói với tôi diện tích nhà cậu không lớn, có ý gì?"
"Không có ý gì cả." Giang Độ dừng lại nói, ngẫm nghĩ một lát rồi nói thêm, "Nghĩa là cậu đừng chê cười, tớ nghe các bạn học khác nói, nhà cậu ở trong một khu rất cao cấp."
"Cao cấp cái con khỉ, đừng nghe mấy người đó nói linh tinh." Khi Nguỵ Thanh Việt nói câu này, lửa giận nổi lên, giọng điệu khinh thường. Cậu ta chính là một con thú nhỏ với cái đầu chưa phát triển, không chút kiêng nể gì, theo bản năng vứt bỏ sự kiềm chế vào một thời khắc nhất định.
Điều này khiến Giang Độ rất xấu hổ, cô nhìn cậu, cũng may sau khi bước vào hành lang cô có thể giậm chân che đi sự ngượng ngùng, đèn nghe thấy tiếng động cũng bật sáng.
Thật thà gõ cửa, cô nói: "Bà ngoại, là cháu."
Bên trong giọng nói vọng ra, cửa vừa mở, nụ cười của bà chuyển động chậm lại: "Bé con, đây là..."
Giọng điệu của Giang Độ đạt đến mức cao nhất, cô có thể giả vờ đến mức cao nhất: "Bạn học, người mỗi lần thi đều đứng hạng nhất ở Mai Trung đều là bạn này, Nguỵ Thanh Việt, cậu ấy đưa con về, cậu ấy về nhà cũng không ai làm cơm, con liền giữ cậu ấy lại nhà chúng ta ăn."
Trong lời nói có mấy phần ý nghĩa, Giang Độ không biết bà ngoại có hiểu không, trên bàn ăn ngàn vạn lần xin đừng hỏi chuyện bố mẹ Nguỵ Thanh Việt.
"Ồ... vậy thì, vào đi cháu." Bà ngoại nhiệt tình chào hỏi, thực ra bà rất ngạc nhiên, không hiểu sao Giang Độ lại đột nhiên được bạn học nam đưa về nhà.
"Bàn ăn sắp bưng lên hết rồi, rửa tay đi, rồi mới được ăn. Bé con, con nói cho bạn rửa tay ở đâu nhé." Bà ngoại mang dép lê cho Nguỵ Thanh Việt, bảo cậu đi vào, rồi xoay người vào phòng bếp, không biết sẽ nói gì với ông ngoại đang bận rộn.
Giang Độ dẫn Nguỵ Thanh Việt đến nhà vệ sinh, cô chỉ vào, ngại ngùng nói: "Có thể rửa tay ở đây."
Trong mỗi lớp không khí đều có đầy sự ngượng ngùng, chỉ có Nguỵ Thanh Việt không ngượng, cậu rửa tay xong, lấy ra vài tờ giấy lau tay sạch sẽ rồi vứt vào thùng rác. Nhìn qua cách bài trí trong nhà, rồi quay đầu ngồi xuống trước bàn ăn.
"Cậu chờ ở đây chút, tớ vào trong xem sao." Giang Độ vội vàng nói một câu rồi cũng đi vào phòng bếp.
Phòng bếp không lớn, một lúc ba người vào, trông rất chật chội.
"Gần đây trước cổng trường có biến thái, thế nên bạn ấy thuận tiện đưa con về." Giang Độ giải thích khô khan, cô vô ý định nắm chặt áo hoodies, "Lát nữa ông bà đừng hỏi chuyện bố mẹ cậu ấy, quan hệ cậu ấy với bố mẹ cực kì tệ, chỉ có thể hỏi chuyện học hành."
Ông ngoại đang múc canh, cười liếc qua, nói: "Giang Độ bây giờ đã dẫn bạn trai về nhà rồi? Nghe nói cậu ấy còn là hạng nhất ở trường."
"Ông ngoại, ông nói gì thế?" Giang Độ kinh ngạc mặt tái mét, nóng đến mặt đỏ bừng, "Người ta nghe thấy sẽ giận đấy."
"Sao nào, cháu gái ông xinh đẹp lại hiểu chuyện, xứng đáng hạng nhất." Ông ngoại tính tình vui vẻ, còn có thể nói đùa, Giang Độ giận dỗi trừng mắt nhìn ông, nói: "Nếu ông còn nói linh tinh, Nguỵ Thanh Việt sẽ không ở lại nhà chúng ta ăn cơm nữa."
"Được rồi được rồi, không nói thì không nói."
Bà ngoại cũng trừng mắt nhìn ông một cái, nói: "Ông đừng có đùa linh tinh với người ta, thằng bé hạng nhất đấy, học hành giỏi như thế sao có thể yêu sớm được? Bé con nhà ta cũng không phải người như vậy."
Không biết tại sao, lúc này bà ngoại như rất không hài lòng với cách cư xử của ông ngoại, trong lời nói có một sự không hài lòng rất rõ ràng.
Những lời này đánh thẳng vào dây thần kinh đang căng thẳng của Giang Độ, cô xắn tay áo lên, bắt đầu phụ dọn món ăn.
Quả nhiên, bà ngoại đều nói về những chủ đề an toàn nhất, bà quan sát Nguỵ Thanh Việt, vừa gắp rau cho cậu, vừa nói: "Cháu à, đừng khách sáo, ăn nhiều chút đều là đồ ăn nhà, các con là bạn học tốt, rảnh thì thường xuyên đến chơi, Giang Độ phải học hỏi cháu nhiều, thi được hạng nhất ở Mai Trung đúng thật là thông minh."
Nguỵ Thanh Việt cười nhẹ: "Giang Độ cũng rất thông minh, cháu thường không thi vượt được cô ấy môn Ngữ văn."
"Ôi dào, con bé có chút học lệch, cháu chắc hẳn các môn đều học rất giỏi, không thì sao thi hạng nhất được? Thi được hạng nhất đều là những bạn có chỉ số IQ cao, Giang Độ không được thông minh như thế." Bà ngoại nghe Nguỵ Thanh Việt khen ngợi Giang Độ thì rất vui, nhưng cũng không quên nói Giang Độ khiêm tốn chút.
Ông ngoại nói chuyện với Nguỵ Thanh Việt thì rất cụ thể, ông hỏi Nguỵ Thanh Việt dự định học chuyên ngành gì, có phải với thành tích này có thể tuyển thẳng vào Thanh Hoa, Nguỵ Thanh Việt nói:
"Cháu xuất ngoại, không dự định học đại học trong nước."
Vẻ mặt của ông ngoại trong phút chốc có chút tế nhị, ông cảm thấy điểm số tốt như vậy, đương nhiên nên báo đáp quốc gia, nếu ra nước ngoài không trở lại mà báo đáp giặc tây, vậy không phải đất nước cũng thật là đào tạo nhân tài vô ích sao.
Giang Độ sợ ông ngoại nói gì đó khiến Nguỵ Thanh Việt không thoải mái, gượng gạo chuyển chủ đề khác, nói với ông ngoại: "Canh cá hôm nay rất tươi."
Nguỵ Thanh Việt nhìn cô một cái, trầm ngâm cười, nói: "Cháu đã lâu không ăn được bữa cơm ngon vậy rồi, cám ơn ông bà."
Ông ngoại là người rất tự hào về tài nấu ăn của mình, vừa nghe Nguỵ Thanh Việt nói vậy, lấy lại tinh thần, thao thao bất tuyệt nói cho cậu nghe về cách làm đồ ăn của mình, nghe đến nỗi bà ngoại phải đá ông một cái dưới bàn, rủ rỉ nói: "Trẻ con có mấy đứa hứng thú với nấu ăn chứ, chỉ cần ăn ngon là được, có lão già ông là nói nhiều, cũng không quan tâm xem cháu nó thích nghe không."
Ông ngoại rất nghe lời bà ngoại dặn dò, tự kiềm chế đôi chút, ngoài miệng chỉ nói Nguỵ Thanh Việt cứ việc ăn càng nhiều càng tốt.
Nguỵ Thanh Việt cứ luôn nhón đũa cười, rồi lại nhìn Giang Độ, nữ sinh gần như không nói gì, chỉ ở đó nhã nhặn ăn cơm.
Đây là nhà của Giang Độ, còn có người nhà, cậu nhất thời lơ đễnh, có phải nhà mỗi bạn học nào cũng ít nhiều như thế này?
Nếu đã là học sinh thì các chủ đề còn lại đều xoay quanh việc học, ông bà hỏi cậu có phải lớp Tự nhiên thực nghiệm cạnh tranh rất gắt không, có phải các bạn học đều rất thông minh, có phải đội ngũ giáo viên không giống các lớp thường khác... Chỉ cần có hứng thú, ông bà gần như đều hỏi qua.
Hỏi đến cuối cùng Giang Độ cũng cảm thấy không ổn rồi.
Ăn tối xong, vốn dĩ Giang Độ phải dọn dẹp bàn ăn, ông ngoại lau sàn, nhưng hôm nay ngoại lệ, ông bà bảo cô xuống tầng tiễn Nguỵ Thanh Việt ra cổng tiểu khu.
Ông bà ngoại đứng trước cửa, liên tục dặn dò Nguỵ Thanh Việt về nhà chú ý an toàn, hơn nữa còn nhất quyết nhìn hai đứa nhỏ đi xuống tầng rồi mới đóng cửa lại.
Giang Độ quên thay giày, vẫn đi đôi dép bông mùa đông, có lông tơ.
Hai người đi trong tiểu khu, vừa ngẩng đầu liền có thể thấy cảnh đèn sáng của mấy nghìn căn hộ, mà nhà của Giang Độ, cũng chỉ là một trong vô số ngọn đèn kia, không có gì đặc biệt.
Cho dù là vậy, khi Nguỵ Thanh Việt ngước đầu nhìn lên, một ý nghĩ rõ ràng nảy lên trong đầu cậu:
Chưa từng có ai thắp đèn cho cậu, đợi khi cậu về nhà, trong ngàn vạn ánh đèn kia, không có lấy một ngọn đèn nào thực sự thuộc về cậu, cậu đang ở đâu, cậu cũng không biết.
"Cậu ăn no chưa?" Giang Độ vẫn có chút thận trọng, tới tận lúc này, cô cũng không biết hết thảy chuyện này xảy ra như thế nào, Nguỵ Thanh Việt, đến nhà cô ăn cơm.
Chuyện này thật ra xem xét kỹ lại, cũng không có chỗ nào đặc biệt, cô từng đến nhà Vương Kinh Kinh ăn cơm, Vương Kinh Kinh cũng từng đến nhà bạn nam ăn sinh nhật hồi cấp hai.
Nguỵ Thanh Việt không trả lời, ngược lại cậu khẽ hỏi Giang Độ: "Tôi từ lớp 7, đã luôn nhận được thư tình, tôi biết rất nhiều bạn nữ thích tôi, cậu đoán xem, bọn họ thích tôi cái gì chứ? Là vì thành tích tốt, hay vì nghe nói nhà tôi có tiền, hay là, như các bạn nữ nhận định trông đẹp trai? Cậu nói xem, nếu như bọn họ từng thấy cảnh tôi bị bố đánh không bò dậy nổi, giống như con chó, thì vẫn sẽ thấy tôi đẹp trai sao? Vẫn sẽ thích tôi?"
Giang Độ một lúc bị hỏi đến không biết nói gì, có cảm xúc gì cũng giống như thủy triều vậy, mạnh mẽ, liên tục, từng cơn đập mạnh vào ngực cô, hết lần này đến lần khác, cô bị cậu nói đến mắt hơi cay cay.
"Là bố cậu không tốt với cậu, không phải lỗi của cậu, cậu đừng nói bản thân giống chó, cậu," lồng ngực cô hơi trập trùng, cố gắng nhìn thẳng vào mắt cậu, "Cậu ưu tú hơn phần lớn chúng tớ nhiều, chúng tớ bất kể là học tập, đều không thể giống cậu, thật đó, đây là sự thật bố cậu không thể chối bỏ."
Cô không biết làm sao để an ủi cậu một hồi, cô vội nói vài câu, giọng run run, bởi vì cô cần phải nhìn vào mắt cậu để thể hiện sự tôn trọng và chân thành tối thiểu.
Nguỵ Thanh Việt thế mà lại cười, cười đến khó đoán: "Cậu thú vị thật, Giang Độ."
Giang Độ lúng túng nhìn cậu, thật sự không hiểu vừa rồi Nguỵ Thanh Việt có thật buồn không, bởi vì nụ cười của cậu lúc này thật sự như kiểu sao cũng được.
Chợ đêm đèn đuốc sáng rực cả con phố, mơ hồ ồn ào huyên náo, khí pháo hoa như thể ngưng tụ trên bầu trời thành phố, truyền tới, tản ra tứ phía, có thể tản ra đến từng tầng mây đen.
Nguỵ Thanh Việt thực sự không quen với những mùi đó, mùi chợ đêm, cậu nói, "Ân tình cậu nợ tôi được trả rồi."
Giang Độ nhìn cậu một cách ngờ vực.
"Tôi đưa cậu về nhà, cậu giữ tôi ăn tối, chúng ta không ai nợ ai, tôi không thích nợ tình cảm người khác, như thế rất phiền phức."
Cậu giải thích nhẹ bâng, khiến Giang Độ có chút mất mát, cô thấp giọng nói: "Không cần tính rõ ràng như thế, ít nhất, chúng ta cũng là học sinh cùng một trường."
Bất tri bất giác, ra khỏi tiểu khu, Giang Độ móc từ trong túi ra một tờ tiền giấy, đưa cho cậu, Nguỵ Thanh Việt cười: "Cậu làm gì thế?"
"Cậu vì đưa tớ về nhà mới phải trả tiền taxi."
"Không phải vừa nói không cần tính rõ vậy sao?" Nguỵ Thanh Việt luôn có thể chiếm thế thượng phong trong lời nói, cậu nhẹ nhàng đẩy tiền về, "Cậu tốt hơn nên hỏi ông bà ngoại về chuyện bố mẹ cậu, nói với họ về người đàn ông kia, chỉ là không biết từ đâu lấy được tên cậu, nhưng mà, bản thân cậu vẫn nên cẩn thận hơn." Miệng cậu nhếch lên, "Nếu ông ngoại cậu không tiện đón, tôi đều có thể đưa cậu về."
Giang Độ hoàn toàn không để tâm đến chuyện người đàn ông biến thái kia, mũi cô chợt chua xót, bởi câu cuối cùng của cậu.
Cúi đầu xuống, nhìn cái bóng dài của mình trên mặt đất, nhỏ giọng nói: "Nhưng, cậu cũng không thể lúc nào cũng đưa tớ về."
"Sao cậu biết tôi không thể?" Nguỵ Thanh Việt cười như không cười huých cặp lên, nhìn xe taxi đang từ xa chạy tới, "Tôi phải đi rồi, cậu về đi."
Giang Độ khẽ "Ừ" một tiếng, cô nhìn cậu lên xe, Nguỵ Thanh Việt duỗi chân dài ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn, cửa sổ mở nửa, nhìn Giang Độ vẫn đứng ở đó, cậu không động đậy, không làm bất cứ điều gì kiểu vẫy tay chào tạm biệt, chỉ nhìn một cái.
Còn Giang Độ, sau khi xe cậu rời đi, vẫn đứng đó, như thể cô có thể mãi mãi đứng một mình ở đâu đó, nhìn cậu ấy.