Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm sau Mân Huyên đến trường trên tay cầm thêm hai ly trà xanh matcha. Gặp Diệp Hoan ở hành lang khối lớp 12.
"Cho cậu này!" - Mân Huyên đưa ly matcha cho Diệp Hoan.
"Cảm ơn cậu!" - Diệp Hoan cầm ly nước uống. Thấy Mân Huyên không uống liền hỏi: "Sao cậu không uống?"
"Ly này mình mua cho thầy Lục. Giờ còn sớm chắc thầy ấy chưa đến đâu, mình muốn lén để trên bàn cho thầy ấy." - Mân Huyên vui vẻ nói.
"À... vậy cậu mau đi đi, mình vào lớp trước nha!"
"Ừm."
Nói rồi hai cô gái mỗi người một hướng, một người đi về lớp, một người đi về hướng văn phòng giáo viên.
Vừa đến trước văn phòng lén nhìn vào Kết quả là... đã thấy Lục Thiếu Thần đang nói chuyện với cô giáo Lam Anh dậy tiếng anh. Không biết nói gì đó mà hai người rất vui vẻ, trên tay hai người hai ly cà phê. Hôm nay anh mặc áo sơ mi đen, cúc áo được cài cẩn thận tỉ mỉ. Trên sống mũi đeo một cặp kính. Bất ngờ Lục Thiếu Thần nhìn ra, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng lơ đãng quét đến chỗ Mân Huyên đang đứng cách đó không xa, rồi bỗng nhiên ngừng lại trong chớp mắt. Tim Mân Huyên lập tức đập lỡ một nhịp, hồi hộp nhìn anh. Sau đó nhanh chân quay người rời đi.
Anh nhíu hai hàng chân mày nhìn theo bóng dáng cô trò nhỏ đầy khó hiểu, rồi quay lại nhìn vào giáo trình để trên bàn.
Mân Huyên về lớp cầm ly matcha đặt trước mặt Trọng Tín.
"Cái này cho cậu!" Nói xong cô ngồi xuống ghế của mình.
Diệp Hoan đang cầm ly matcha uống thấy mặt mũi Mân Huyên khó chịu liền hỏi: "Cậu lại làm sao nữa?"
"Mình không sao." Mân Huyên vừa nói vừa lấy sách vở từ balo ra.
"Mân Huyên... cảm ơn cậu vì ly matcha... rất ngon. Hôm sau tôi mua lại cho cậu nhé!" - Trọng Tín vui vẻ vì cứ ngỡ được Mân Huyên quan tâm.
"Không có gì, cậu thích là được rồi." - Mân Huyên đáp lại.
Lục Thiếu Thần bước vào lớp.
Hôm nay anh không kiểm bài mà đi vào bài học mới luôn. Sau một lúc giảng bài xong, anh viết đề toán tốt nghiệp năm ngoái trên bảng, muốn học trò của mình làm thử.
"Đây là đề toán tốt nghiệp PT năm ngoái, các bạn thử làm đi để biết khả năng của mình đến đâu. Không biết làm thì phải mạnh dạn hỏi, tôi sẽ giảng cho các bạn hiểu."
Diệp Hoan không nhịn được, nói thầm: "Thật ra mình thấy thầy Lục giảng bài hay và dễ hiểu hơn mấy thầy cô khác." Dừng một lát, cô nàng lại nhỏ giọng nói tiếp: "Chỉ có điều Thầy Lục rất nghiêm cẩn, không hay cười với học sinh nên thấy khó chịu vậy thôi."
"Nghiêm cẩn? Nghiêm cẩn cái gì chứ!" Mân Huyên thì thầm một mình, đâm đâm cây bút xuống cuốn vở rồi vẽ linh tinh.
Diệp Hoan thấy bộ dạng bồn chồn của Mân Huyên bèn đụng đụng tay cô: "Sao cậu cứ ủ rũ hoài vậy? Có chuyện gì nói cho mình biết đi."
Mân Huyên ầm ừm không nói gì. Đúng rồi, thầy Lục không hay cười với học sinh nhưng cười rất tươi với cô giáo đồng nghiệp. Mân Huyên thấy ghét, liền viết lên cuốn vở nháp: "Thầy Lục đáng ghét.. ghét lắm."
Đột nhiên Lục Thiếu Thần đi xuống đến bàn cô ngồi, thấy cô không làm bài tập mà đang viết gì đó, anh lên tiếng hỏi:
"Lăng Mân Huyên.......em không làm bài tập sao?"
Mân Huyên chột dạ ngước nhìn Lục thiếu Thần. Bị anh nhìn với ánh mắt dò xét, tay chân cô trở nên cứng ngắc bối rối: "Thầy Lục..."
Lục Thiếu Thần nheo mắt, chuyển tầm mắt từ gương mặt bối rối của cô xuống cuốn vở trên bàn. Chữ không lớn, anh thấy một hàng chữ có ghi tên mình.
Nương theo ánh mắt của anh, Mân Huyên lập tức luống cuống gấp cuốn vở lại.
"Em đang viết gì vậy?" Anh hỏi.
Mân Huyên lắc đầu: "Không có gì ạ." Sau đó, cô lập tức thay đổi lời nói khác: "Em ghi chép, ghi chép vài thứ thôi ạ."
Lục Thiếu Thần không hỏi nữa, anh quay đi lên mục giảng ngồi vào ghế giáo viên nhìn xuốn và suy nghĩ.
Anh đã làm gì mà cô trò nhỏ kia lại viết ra giấy là ghét anh?
Bên dưới Mân Huyên thở dài một hơi: "Mình cứ cảm thấy vì chuyện tỏ tình Lần trước mà ấn tượng của thầy Lục đối với mình không được tốt lắm."
Diệp Hoan thoáng nhớ lại những câu từ mà Mân Huyên nói: "Là con gái không mê trai đẹp thì mê gì nữa." Đang muốn cười, nhưng thấy cô tỏ ra phiền muộn nên Diệp Hoan nhịn cười, an ủi: "Thầy Lục của chúng ta khó tính như thế chắc chưa thương ai bao giờ nên cậu cũng đừng bận tâm làm gì."
Mân Huyên nhìn Diệp Hoan một cái, còn đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói rất quen thuộc. Cô hướng tầm mắt nhìn ra ngoài. Bên ngoài cánh cửa thủy tinh, một người đàn ông cao lớn, mặc tây trang lịch lãm lại rất đẹp trai đứng trước cửa nhìn vào phía phòng học. Mân Huyên nhanh chóng phát hiện ra anh trai cô đã đến. Dù Cố gắng giảm nhẹ tiếng xì xào, nhưng sự hưng phấn và kích động không thể che nổi. Cả lớp đang yên tĩnh, lập tức trở nên ồn ào như giờ nghỉ giải lao. Cuối cùng, ngay cả Lục Thiếu Thần cũng phải nghiêng đầu nhìn ra ngoài.
"Anh Quân Hạo đến gặp thầy Lục vì chuyện thầy ấy mời phụ huynh của cậu sao?" - Diệp Hoan hỏi.
"Ờ."
Không nói lời nào, Lục Thiếu Thần đứng dậy đi ra ngoài trò chuyện cùng anh trai cô vừa đúng lúc chuông reo báo hết giờ.
"Mân Huyên, cậu uống nước hay ăn vặt gì không? Để tôi ra căn tin mua cho cậu nhé!" - Trọng Tín vừa nói vừa khều vào đằng sau lưng Mân Huyên.
"Tôi không cần đâu, cậu mua cho Diệp Hoan đi." - Mân Huyên nói.
Sau tiết toán, Lục Thiếu Thần mời Lăng Quân Hạo lên văn phòng nói về việc học của Mân Huyên.
Lăng Quân Hạo sau khi từ phòng giáo viên ra ngoài thấy cô em gái Mân Huyên đang đứng chờ ở hành lang, anh lắc đầu đi lại.
"Anh hai, thầy Lục nói gì với anh mà lâu thế?"
"Em còn hỏi nữa? Học không lo học lại còn tỏ tình yêu đương với thầy giáo, mới bây lớn mà mất liêm sỉ rồi. Em gái hơn anh rồi đấy." - Quân Hạo vừa nghiêm túc vừa có ý trêu cô.
"Anh hai, anh nói ai mất liêm sỉ?"
"Anh nói em đó, lo mà học hành cho nghiêm túc vào. Bây giờ anh có việc phải đến công ty đây, em về lớp học đi." - Quân Hạo đau đầu với cô em gái khó bảo này. Tiếng chuông di dộng vang lên, Quân Hạo nghe máy: "Alo, cô cứ chuẩn bị phòng họp đi, tôi đến liền đây." Cúp máy anh quay sang nói với cô: "Em vào học đi, tối về chúng ta nói chuyện tiếp." Nói xong anh xoay người rời đi.
**************
Cuối giờ, Mân Huyên chờ Lục Thiếu Thần ở bãi đỗ xe. Thấy anh vừa đến cô chặn đường anh.
Mân Huyên hắng giọng một cái, giảm âm thanh, hỏi: "Thầy Lục... không phải thầy mời phụ huynh lên chỉ để nói về việc học hành thôi sao? Sao thầy lại nói với anh trai em chuyện em tỏ tình với thầy chứ?"
Lục Thiếu Thần không nói gì, chỉ nhìn cô chăm chăm.
Chỉ là ánh mắt thôi mà khiến Mân Huyên cảm thấy hơi hồi hộp rồi, hoàn toàn không dám đối mặt với anh nữa. Cô cố gắng giả bộ bình tĩnh như không có chuyện gì, rũ mắt xuống. Sau đó cô biết mình hỏi những câu thừa thãi rồi. Sao lại đi trách móc thầy ấy như con nít thế. Không đợi anh trả lời, Mân Huyên lên tiếng trước:
"Em xin lỗi... em đi trước đây ạ!" - Cô quay người rời đi đến phía đỗ xe của mình.
Đúng lúc một chiếc xe đạp của một bạn nam đang lao đến, chỉ còn một cự ly ngắn nữa thôi là đụng trúng Mân Huyên. Lục Thiếu Thần thấy thế liền đi nhanh lại kéo cô sang về phía anh, mất thăng bằng Mân Huyên lọt thỏm vào vòng tay anh. Mân Huyên đối diện với Lục Thiếu Thần. Cô ngẩn ngơ nhìn ngắm gương mặt anh, dần dần cảm thấy vành tai mình lại nóng lên. Tư thế vòng tay đang ôm cô của Lục Thiếu Thần rất thoải mái. Vì là mối quan hệ thầy trò nên đây không phải hành động đúng đắn, nhưng cô lại thấy hành động này rất đẹp. Ánh mắt của Mân Huyên rơi vào cổ áo thẳng thớm, nhìn xuống chút nữa là yết hầu nam tính đang chuyển động của anh, và cô nghe rõ nhịp tim của anh.
Trước kia, lúc mà Mân Huyên còn chưa biết đến Lục Thiếu Thần, dường ngày ngày nào Diệp Hoan cũng nói: "Mân Huyên... cậu từ chối nhiều bạn học nam như vậy, rốt cuộc mẫu người trong lòng cậu phải như thế nào? Mân Huyên, tớ đang tưởng tượng nam chính của cậu đấy!"
Thật sự là cô không biết mẫu người cô thích như thế nào. Chỉ biết người đàn ông trước mặt làm trái tim cô lúc nào cũng lỡ nhịp khi nhìn thấy. Cô tin đây là chính tình yêu.
Lục thiếu Thần nhìn gương mặt xinh đẹp và ngửi thấy mùi hương thiếu nữ nhẹ nhàng trên người cô, thân thể anh cứng đờ, không còn suy nghĩ được gì trong lúc này.
Mân Huyên bất giác sờ lên lỗ tai rồi cúi đầu xuống, cong cong khóe môi. Hiện tại và sau này cô chỉ mong mình có thể khiến thầy Lục ôn nhu như bây giờ.
Lục thiếu Thần điều chỉnh lại cảm xúc, buông tay ra, anh dời tầm mắt về hướng khác. Anh và cô trở nên lúng túng vì trong bãi đỗ xe còn có các bạn học khác.