Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
  3. Chương 147: Hai tiên ra tay
Trước /227 Sau

Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 147: Hai tiên ra tay

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Hồ tiên, ông không cần phải lòng vòng, người mà ông chỉ, chẳng phải là tiên gia trên người thằng nhóc đó sao?"

Sau khi bật cười, Uy Chấn Tử bèn rút về phía sau một bước và soi tôi với vẻ suy tư.

“Đúng là ghê gớm lắm, thế nhưng vẫn không thể lọt vào mắt xanh của ông đây. Nếu cậu muốn dùng thứ đó để uy hiếp tôi thì có vẻ là cậu đã quá khinh thường tôi thì phải”.

Miêu quỷ vừa nói vừa liếm môi với vẻ u ám giống như đến cả tiên gia trên người tôi mà nó cũng muốn nuốt luôn vậy.

Tới lúc này tôi mới hiểu ra hai kẻ này toan tính với tiên gia thần bí trên người của tôi.

Thấy vẻ khinh thường của Miêu quỷ, Hồ tiên chẳng buồn đáp lời, chỉ chắp tay đi về phía cổ thi.

Hồ tiên đi tới, linh hồ kia giống như gặp phải chủ nhân bèn cung kính sạp xuống đất, đến cả mũi cũng rúc vào trong hai chân trước giống như cực kỳ kính trọng vị Hồ tiên này vậy.

“Hồ thị tôi đã lâu không nhập thế là vì ở đây canh chừng cổ thi này cho tới khi âm khí của cô ta tiêu hao hết thì thôi chứ không có thì giờ mà đôi có với các người”.

Nói xong, Hồ tiên bèn làm ra vẻ không liên quan tới mình đứng qua một bên như định đứng xem hội náo nhiệt.

Tôi thầm chửi vài câu, đã ký hiệp ước với tôi mà lại chỉ giả bộ chạy ra, còn nói vài câu chả rõ làm sao rồi định bỏ mặc không quản sao?

Nghe Hồ tiên không có ý định nhúng tay vào thì Uy Chấn Tử không lấy làm vui lắm mà trầm mặt.

Ông Tôn đứng cạnh xem hội vui bỗng bật cười.

“Uy Chấn Tử, ông nói thế nào đây? Muốn mời vị hồ tiên này thì e rằng không thể đâu, có ai mà không biết, Hồ tiên chín đuôi, cửu thế cửu sinh, kiếp này đã về với Trương Kinh Chi chứ. Nếu không phải Trương Ly có huyết mạch của Trương Kinh Chi thì e rằng đến cậu ấy cũng chẳng thể kinh động được vị tiên gia này đâu”.

Vừa nói, ông Tôn cũng vừa làm ra vẻ hóng hội vui và mặc kệ. Ông ấy đi tới trước mặt Uy Chấn Tử, sau đó vỗ vai ông ta.

“Nhân lúc vẫn còn thể rút lui thì theo tôi thấy, chúng ta nên rời đi sớm thôi”.

Ông Tôn nói xong thì sắc mặt Uy Chấn Tử càng xị xuống giống như vắt ra được nước vậy.

Ánh mắt ông ta nhìn tôi tràn đầy vẻ u ám rồi lại nhìn Hồ tiên. Đợi đến khi mở miệng lần nữa, thì âm thanh đã quay trở về giọng nói của chính ông ta.

“Hồ tiên, tôi không tin, trong trời đất này, chẳng có ai mà không vì mình cả. Giờ Trương Kinh Chi đã chết, ông ta có thể hứa với đại tiên thì nhà họ Uy càng có thể làm hơn thế, thậm chí còn nhiều hơn. Hơn nữa, nhà họ Uy có ai chống lưng ắt đại tiên cũng biết, hà tất phải nhốt mình ở đây canh chừng một cái cổ thi chứ?”

Được ông Tôn nhắc nhở, có lẽ ông ta đã nhớ lại là mục đích tới đây là để thu phục Hồ tiên nên ông ta cũng không còn quan tâm tới việc ăn tôi nữa mà bắt đầu dụ dỗ và uy hiếp Hồ Tiên.

“Đại tiên bước vào nhà họ Uy, chỉ có lợi ích đang đợi đại tiên. Đương nhiên, chắc chắn sẽ không để đại tiên phải làm việc vô lương tâm như cả đời canh chừng ở một nơi như thế này. Hơn nữa đại tiên yên tâm, bất luận trên người đại tiên bị phong ấn cái gì thì chúng tôi cũng đều sẽ giúp đại tiên giải quyết”.

“Tới khi đó, trời đất rộng lớn này sẽ để cho một mình đại tiên ngao du, vậy chẳng phải sẽ sung sướng sao?” Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

Uy Chấn Tử chắc như đinh đóng cột rằng ông nội đã phong ấn thứ gì đó ghê gớm lắm lên Hồ tiên nên Hồ tiên mới đành phải khổ sở ở đây canh chừng cổ thi này.

Vì vậy ông ta sống chết muốn sự tự do cho Hồ tiên.

Lời dụ dỗ và uy hiếp khiến Hồ tiên chẳng buồn cả cử động lông mày.

“Đúng là đồ tiểu nhân nông cạn dốt nát vậy mà cũng có thể là gia chủ nhà họ Uy, ông cụ nhà ông mạnh hơn ông nhiều”.

Vốn tưởng Hồ tiên đã có tuổi thì nói chuyện lịch sự, nào ngờ Hồ tiên bật lại Uy Chấn Tử không chừa miếng nào.

Nói xong, Hồ tiên cảm thấy vẫn chưa đã còn bổ sung thêm một câu với vẻ thản nhiên.

“Chẳng trách, chỉ có loại tiên gia như Miêu quỷ mới chịu ám lên người ông”.

Câu nói này không chỉ hạ thấp giá trị của Uy Chấn Tử mà đến cả Miêu quỷ cũng bị rớt xuống theo.

Uy Chấn Tử vốn là một ông chủ kiêu ngạo, và Miêu quỷ kia chỉ có hơn ông ta chứ không có kém.

Giờ nghe ông cụ Hồ hay chính là Hồ tiên hạ thấp giá trị của mình không chút do dự thì một người một tiên lập tức dựng tóc gáy.

“Người ta nói Hồ tiên cửu thế cửu sinh, tôi muốn xem xem rốt cuộc thì ông có nổi chín mạng hay không!”

Uy Chấn Tử nói bằng giọng của Miêu quỷ. Giọng nói kêu ngạo, sau đó kiễng chân nhảy qua đầu tôi, lao về phía ông cụ Hồ.

Lúc này, từ xung quanh người của Uy Chấn Tử đột nhiên nổi lên một luồng khói đen, trong nháy mắt đã lấp đầy tới một nửa động núi.

Tôi vốn định xem đại chiến của hai tiên đặc sắc như thế nào, nhưng khí đen xộc ra khiến tầm nhìn của tôi bị ngăn lại.

Tôi thầm thở dài, khói đen này thực ra đã hóa thành sát khí vô cùng dày đặc, giống như có một tấm vải che trước mặt vậy.

Đến cả đôi mắt có thể nhìn thấy kinh mạch vận chuyển trong cơ thể Uy Chấn Tử của tôi thì giờ cũng không thể nhìn thấy gì.

“Lẽ nào đại tiên đánh nhau còn phải giấu sao? Lúc trước, khi Hắc tiên kia gây sự cũng dùng khí đen che mắt, sao giờ Miêu quỷ này cũng chơi trò như vậy chứ?”

Không nhìn rõ tình hình bên trong đám khói đen khiến tôi cảm thấy bực bội.

Thế nhưng cảm giác bực bội đó của tôi cũng không kéo dài lâu thì nghe thấy trong đám khói, giọng nói nghi ngờ của Miêu quỷ vang lên.

Không đợi tôi suy nghĩ xem nó đang nghi ngờ cái gì thì vùng khí đen dày đặc giống như bị một lực nào đó hút sạch và nhanh chóng bay về phía cổ thi kia.

“Con mèo này, không biết điều gì cả, ta đã không thèm quan tâm mà người còn cứ chõ mũi vào!”

Cuối cùng thì ông cụ Hồ cũng đã tức giận. Giọng nói âm trầm lạnh lẽo, tiếng quát vang lên khiến mặt đất rung chuyển.

Rồi bỗng có một luồng sáng vàng lao ra khỏi đám khí đen.

“Á, cái lão hồ ly này đã dùng thủ đoạn gì vậy? Sao pháp thuật của tôi lại không có tác dụng vậy chứ?”

Miêu quỷ giống như chịu phải cú sốc lớn, gầm lên sau đó kêu loạn xị ngậu.

Lúc này luồng khí đen đã bị hút hết một nửa, cảnh tượng trước mắt từ từ hiện ra rõ ràng.

Uy Chấn Tử ôm ngực, kinh hãi đứng gần chỗ tôi, đôi mắt nhìn chăm chăm về phía ông cụ Hồ.

Ông cụ Hồ thì vô cùng tức giận, tóc tự động bay dù không có gió.

Tôi bỗng cảm thấy hoang mang.

Hai tiên giao đấu chưa tới mười mấy giây mà sao trông cả hai bên đều kinh hãi và tức giận như vậy chứ.

Lẽ nào tiên gia ra tay đều đánh nhanh thắng nhanh như vậy sao?

Tôi còn đang nghi ngờ thì bỗng phát hiện ra điều bất thường.

Luồng sát khí màu đen kia bỗng tập trung và chảy như dòng nước vào cơ thể của cổ thi kia qua mũi, miệng và mắt.

Tôi kinh hãi.

Cổ thi kia hóa ra là một vật thể sống thật sao?

Quảng cáo
Trước /227 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Copyright © 2022 - MTruyện.net