Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cổ thi này ra tay thế nào tôi còn chưa rõ vậy mà Uy Chấn Tử cứ thế chết luôn rồi.
Người chết thì hồn rời thể. Dương hỏa của Uy Chấn Tử đã bị tắt, ba hồn bảy vía của ông ta cũng bay ra ngoài. Nhìn xác thịt của chính mình đứng ở đó, trên khuôn mặt của hồn thể hiện lên một tia hoang mang.
Thế nhưng sự hoang mang đó cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt. hồn thể bỗng thẳng người, giống như nhận được một lời triệu gọi và bay về phía cổ thi.
Lúc này cổ thi đã đặt tay xuống, đứng hờ hững ở đó giống như một khúc gỗ.
“Khụ…lại bắt đầu rồi…”
Hồ tiên nhìn thấy cảnh tượng đó, không biết là nghĩ tới điều gì mà sắc mặt trở nên khó coi và bỗng ho một tiếng. Sau đó vỗ vai tôi và nói nhanh.
“Cậu nhóc, đã ký hiệp ước với cậu thì sau này có gặp khó khăn gì, chắc chắn tôi sẽ giúp cậu. Chỉ có điều hôm nay, duyên của chúng ta tới đây là hết, nhất lúc cô ta còn chưa phóng hỏa lên người tôi thì chúng ta tạm biệt ở đây nhé!”
Nói xong, ông cụ Hồ cũng phất ông tay áo, cả người biến thành một làn khói xanh và mơ hồ bay vào bức tường còn một nửa mặt kia.
Hồ linh quỳ bên cạnh dường như cũng như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ bèn cúp đuôi chạy quay về nơi đã ban đầu đã xuất hiện…
Tôi há mồm trợn mắt nhìn hai hồ ly rời đi thì bỗng không hiểu bọn họ ở lại đây rốt cuộc có ý nghĩa gì…
Hồ tiên dẫn theo hồ linh nói chạy là chạy. Cổ thi kia có vẻ cũng chẳng để ý, chỉ có hồn thể của Uy Chấn Tử là từ từ bay về phía cô ta.
Đợi khi hồn thể đó bay tới nơi thì cổ thi lại đưa tay ra một lần nữa và siết họng hồn thể của Uy Chấn Tử lôi về phía mình, mở miệng ra và cắn như cắn một cái gà quay, từng miếng từng miếng xé rách và nuốt hồn thể Uy Chấn Tử vào bụng.
Hồn thể của Uy Chấn Tử mới rời khỏi xác thịt. Ngoài việc không có xác thịt ra thì không khác người sống là bao.
Lúc này ông ta bị cổ thi gặm xé, đau đớn giãy giụa đồng thời miệng còn phát ra tiếng gào thét khác người .
Nhưng dù ông ta có giãy giụa thế nào thì khi ở trong tay cổ thi kia ông ta cũng chẳng khác gì một con gà con không có năng lực phản kháng.
Trong mắt tôi, cảnh tượng đó không thể chỉ dùng từ khủng khiếp, ghê tởm để miêu tả nữa.
Uy Tinh ngất ngay tại chỗ do bị dọa sợ chết khiếp.
“Đồ đệ, thật ghê gớm, cậu bị một nhân vật lợi hại như vậy nhìn trúng sao”.
Ông Tôn vừa nhìn với vẻ kinh ngạc vừa ghé vào tôi nói nhỏ.
Tôi cố gắng đè nén cái vị axit như đang từ dưới dạ dày xộc lên, tức giận bật lại ông ấy.
“Sư phụ, là lúc nào rồi mà sư phụ vẫn còn tâm trạng để trêu đồ đệ chứ? Giờ sư thúc đã hôn mê bất tỉnh, nên nghĩ xem ba người chúng ta làm thế nào sống sốt để rời khỏi đây mới phải chứ?”
Ông Tôn chỉ cười hi hi với vẻ thản nhiên.
“Vừa rồi cậu không nghe ông cụ Hồ, à mà là Hồ tiên nói sao? Cổ thi này tới vì cậu, cậu là người trong lòng của cô ta, sao mà cô ta có thể ra tay với cậu chứ”.
Không thể phủ nhận ông Tôn quả là người cả gan. Chuyện mà tôi không chắc thì ông ấy cứ làm như nắm chắc rồi không bằng.
“Sư phụ, chi bằng nhân lúc cổ thi này còn đang ăn cơm, chúng ta mau chuồn đi?”
Tôi không tin cái gọi là đợi người tình trăm năm gì đó. Nhân lúc cổ thi còn đang bận ăn, không có thời gian để ý đến bọn họ thì giờ không chạy, còn đợi đến khi nào?
Nghe lời đề nghị của tôi, ông Tôn không hề phản bác mà chỉ suy nghĩ.
Có lẽ do bị sốc vì cảnh tượng vừa nãy Uy Chấn Tử định bỏ chạy thì bị giết chết nên sau khi do dự một hồi thì ông Tôn mới đưa ra quyết định.
“Thôi kệ, dù sao nếu cô ta muốn giết chết chúng ta thì dù đi hay ở cũng không thoát nổi”.
Nói xong, hai chúng tôi quyết tâm, nhân lúc cổ thi còn đang từ từ chai kỹ nuốt chậm thì dùng dây buộc hai người đang hôn mê kia, mỗi người nhanh chóng cõng một người lên lưng.
Buộc như vậy thì hai tay chúng tôi mới rảnh tay đề bỏ ra khỏi động được.
“Sư thúc nói mình nhất định phải mang chỗ dây này theo, lẽ nào là dùng để làm chuyện này…”
Tôi thầm cười khổ, vừa cảnh giác nhìn cổ thi vừa cẩn thận cùng ông Tôn bò đi về phía cửa động.
Không thể phủ nhận, dù miệng cổ thi kia vẫn ăn không ngừng, nhưng hai cái hốc mắt đen xì cứ nhìn chăm chăm vào chúng tôi khiến tôi cảm thấy thật bất an.
Ông Tôn còn hơn thế. Đừng thấy khi nãy ông ấy nói đùa với tôi mà nhầm. Khi bắt đầu hành động, thì ông ấy còn cảnh giác hơn cả tôi, một tay còn ôm chặt lấy cổ mình.
May mà tới khi chúng tôi lui ra tới cửa động thì hành thi kia vẫn không có phản ứng gì.
Tôi căng thẳng nuốt nước bọt. Chúng tôi nhìn nhau, sau đó bò ra ngoài một cách thận trọng.
Khi xuống động, tôi và Tam Thanh cứ thế lăn là xong, nhưng khi trèo lên thì không dễ như vậy.
Cộng thêm việc mỗi chúng tôi còn cõng một người bất tỉnh trên lưng nên nặng nề vô cùng.
Ông Tôn ở trước, tôi ở sau, càng trèo càng cảm thấy Tam Thanh trở nên nặng hơn.
“Sư thúc này nhìn mảnh khảnh mà sao nặng thế…Nếu không phải Hồ tiên đã hồi phục thể lực của mình thì thật sự là mình không cõng nổi mất”.
Tôi thầm nhủ rồi lại nghiến răng nhìn ông Tôn ở phía tước.
Lúc này tôi mới phát hiện ra, khoảng cách giữa chúng tôi đã được kéo dãn ra bằng một nửa người khác.
Tôi lau mồ hôi, vội vàng lấy lại tinh thần và muốn kéo gần khoảng cách giữa hai chúng tôi.
Nhưng điều kỳ lại là tôi càng vội vã thì phát hiện ra khoảng cách giữa tôi và ông Tôn càng lúc càng xa.
Giống như tôi cứ xoay vòng tại chỗ vậy.
Nhìn ông Tôn sắp bò tới cửa động, chỉ còn nửa cái chân ở trong động thì tôi càng cuống hơn.
“Chết tiệt, khoảng cách ngắn như vậy mà mình lại bị rơi vào bẫy Quỷ đánh tường sao?”
Tôi cắn đầu lưỡi, một mùi máu tươi xộc lên và đồng thời tôi thầm đọc chú Thanh tâm.
“Lang quân, lẽ nào chàng không nhớ thiếp sao?”
Tôi còn đang vội hóa giải mê trận của Quỷ đánh tường thì nào ngờ nghe thấy một cơn gió lạnh đột nhiên thổi tới, đồng thời giọng nói u ám kia giống như ghé sát vào tai tôi thì thầm.
Âm thanh vang lên khiến sống lưng tôi tê dại, dựng cả tóc gáy.
Nếu không phải vì tôi khá mạnh mẽ thì có lẽ lúc này đã tè ra quần rồi cũng nên..
Tôi không dám cả cử động cổ, thậm chí là không dám cả thở ra.
Không cần nhìn cũng biết lúc này cổ thi kia đang bò sau lưng tôi.
Thứ cần đến cuối cùng cũng đến.
Tôi bò trên đường, mồ hội lạnh túa ra, khẽ ngước mắt nhìn về phía trước thì phát hiện đã không thấy bóng dáng của ông Tôn đâu nữa.
Cũng không biết là tôi cứ cứng đơ như vậy trong bao lâu, chỉ cảm thấy toàn thân tê dại.
Tôi không lên tiếng, cổ thi kia hình như cũng không nói gì nữa.
Tôi nóng ruột, nếu cứ tiếp tục như thế này cũng không phải cách, có sống có chết thì tôi cũng phải hỏi cho ra lẽ đúng không?
Do dự một lúc, tôi mới run rẩy mở miệng.