Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
  3. Chương 209: Bảo bối
Trước /227 Sau

Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 209: Bảo bối

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ông Tôn làm gì cũng thông qua phân tích trước vì vậy khi ông ấy có hành động như vậy thì tức là ông ấy đã nghĩ ra điều gì đó rồi.

Nhưng điều bất ngờ là chiếc gương nhỏ vừa chiếu lên cơ thể tôi thì bỗng có tiếng vỡ giòn tan vang lên.

Chúng tôi còn chưa hiểu là chuyện gì thì chiếc gương đã bị vỡ làm đôi và rơi xuống đất.

“Chuyện, chuyện gì vậy? Chiếc gương này tôi lấy trộm từ tiên đường về đấy, sao, sao có thể…”

Rõ ràng là ông Tôn không ngờ tới cảnh tượng này. Đầu tiên ông ấy sững sờ sau đó đau xót nhặt mảnh gương lên và chậc lưỡi tiếc nuối.

Tôi liếc nhìn mảnh vỡ trong tay ông ấy. Tấm gương nhìn hết sức bình thường chẳng khác gì gương cầu lồi cả.

“Sư phụ, thầy bị người khác dụ rồi, chất lượng kém quá”.

Biết là tạm thời mình không thể chết nên tâm trạng của tôi cũng tốt lên nhiều. Hiếm khi nào thấy ông Tôn bẽ mặt như vậy nên tôi bèn chế nhạo ông ấy.

“Cậu hiểu cái quái gì. Mặc dù tôi không biết tên của cái gương này nhưng tôi từng được lĩnh giáo về sự lợi hại của nó. Trước đó đạo sĩ của nhà họ Uy đã dùng cái gương này nhìn rõ tiên gia trên người tôi nên tôi mới bị đánh bại. Tuyệt đối không thể là giả được!”

Ông Tôn tiếc nuối thử ghép hai mảnh gương lại và lầm bầm với vẻ khó chịu.

Nghe ông Tôn nói vậy tôi bỗng thầm cười và đột nhiên cảm thấy đồng cảm với nhà họ Uy.

Chẳng trách bà Tư gọi ông ấy là Tôn hầu tử. Dám chắc là nhà họ Uy đã dùng thủ đoạn ép ông Tôn tạm thời phải chịu cúi mình trước nhà họ Uy.

Thế nhưng thực tế thì đại ca này chính là Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, ở nhà họ Uy không những không yên phận mà còn ăn trộm không ít bảo bối mang về.

“Tôi cũng không biết đã tạo phải nghiệt gì, khó khăn lắm mới có được một món bảo bối mà bị cậu nhóc nhà cậu làm hỏng rồi”.

Ông Tôn tốn công một hồi lâu nhưng phát hiện ra hai mảnh gương giống như hai miếng nam châm ngược từ trường, có ghép thế nào cũng không được. Cuối cùng ông ấy bất lực cẩn thận cất nó vào trong người và ngẩng đầu trừng mắt nhìn tôi.

“Không còn sớm nữa, nếu cậu đã không chết thì nghỉ ngơi đi”.

Tôi há miệng khi nhìn khuôn mặt tối sầm của ông Tôn nhưng không dám nói gì.

Trong một ngày trời, tôi đã làm hỏng hai món bao bối của ông ấy, có lẽ đến cái ý nghĩ giết chết tôi cũng đã hình thành trong con người ông ấy rồi cũng nên.

Tôi cẩn thận cất túi gấm đi rồi lại lấy ra người cỏ có tên ông nội và quan sát cẩn thận.

Tên của ông nội được viết rõ ràng trên đó.

Người đã dùng thất sát tỏa hồn trận khóa ông nội tôi tạm thời vẫn chưa tìm ra.

Hơn nữa tôi mơ hồ cảm thấy, trận pháp này không phải do người nhà họ Uy làm.

“Không chỉ như vậy, trong đầu tôi còn đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, có thể mối quan hệ giữa nhà họ Uy và ông tôi chưa chắc đã hoàn toàn là nước với lửa.

Ví dụ như bà Tư đột nhiên xuất hiện này.

Với năng lực của bà ấy thì có lẽ là cốt cán trong nhà họ Uy và là một trong những cao nhân đứng sau chống đỡ cho nhà họ Uy.

Thế nhưng thái độ của bà ấy đối với ông nội tôi rất kỳ lạ, không chỉ nắm rõ chuyện của gia đình chúng tôi trong lòng bàn tay mà thông qua lời nói thì còn thấy mối quan hệ giữa bà ấy và ông nội không hề hời hợt.

Đây không giống như thái độ giữa những kẻ thù địch.

Thêm vào những việc xảy ra đối với bản thân tôi thì dường như đều có sự điều động của nhà họ Uy ở phía sau. Nếu như không có nhà họ uy tôi càng không thể nào phát hiện ra được bí mật sau núi, đương nhiên cũng không thể biết được sự tồn tại của cổ thi.

Nhưng nếu không phải là kẻ thù thì tại sao Uy Chính Thiên lại muốn lấy mạng tôi tới mấy lần liền, còn cả việc tế máu ở thôn Trương gia nữa…

Tôi nằm trên giường, càng nghĩ càng thấy mơ hồ và mâu thuẫn.

Khi đầu tôi đang hiện ra những thứ đó thì bỗng có tiếng gió thổi vù vù từ ngoài cửa sổ vang lên.

Tôi nghe thì giống như gió lạnh ban đêm thổi vào sân, nhưng nghe kỹ thì cảm giấy có gì đó sai sai.

Âm thanh đó, giống như phát ra từ miệng người vậy.

Giống như có người đang đứng ngoài cửa sổ và thổi lên tờ giấy.

Da đầu tôi tê dại. Tôi nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài sân.

Cửa sổ nhà này làm bằng kính, sao đối phương có thể phát ra âm thanh như vậy chứ?

Hơn nữa ngôi nhà này còn có sát khí mẹ con. Ở lâu như vậy rồi, chưa có con ma nào vào được trong sân cả.

Lẽ nào bên ngoài là người sống sao?

Nhưng ai mà rảnh đêm hôm canh ba chạy tới cửa sổ nhà người khác thổi gió chứ?

Không chắc chắn thì tôi cũng không dám khinh suất. Chỉ lặng lẽ bước xuống giường và rón rén đi tới bên cửa sổ để nghe rõ hơn.

“Soạt soạt…”

Tới bên cửa sổ, âm thanh kia càng hiện lên rõ hơn. Nghe có vẻ như còn có nhịp điệu, chỉ có điều giữa hai nhịp thì nghỉ khá dài, không hề giống như tiếng thở của một người bình thường.

“Cái thứ gì giở trò ma quỷ ở đây thế không biết?”

Tôi không nhịn được nữa, lặng lẽ thò đầu ra, định thông qua khe cửa nhìn xem cái thứ bên ngoài là gì.

Khi tôi nhìn theo khe cửa thì bỗng thấy một khuôn mặt xanh mét đang dán sát vào đó.

Đôi mắt đục ngầu, trắng dã phân không rõ con ngươi nhìn về phía tôi. Giữa hai con mắt còn có một tấm bùa giấy màu vàng cũ kĩ được dán trên trán.

Cùng với hơi thở của người đó, tôi thấy tờ bùa trên trán kẻ này bay bay…

Quảng cáo
Trước /227 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Anh Đến Cùng Rạng Đông

Copyright © 2022 - MTruyện.net