Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lăng Linh một tiếng chú Tôn hai tiếng chú Tôn với vẻ vô cùng kính trọng, nhưng khi nói chuyện thì chẳng nể nang chút gì.
“Tôi biết chú không dùng nổi, cũng có nói chú đâu”.
“He, cái con bé này…”
Ông Tôn bị nói khó nghe lại không dám phản lại, chỉ tức giận nhìn tôi chăm chăm và đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn bật cười.
“Đừng nói với tôi là cô chỉ vào thằng nhóc này đấy nhé? Cậu ta hiểu được cái thứ này đã là khá lắm rồi. Vậy mà cô còn muốn để cậu ta chỉ huy được uy lực của pháp khí này sao?”
Tôi nghe ông Tôn nói vậy thì cổ họng cứng ngắc, định nổi đóa lên nhưng Lăng Linh đứng bên cạnh bỗng phụt cười.
“Ông đã ngốc lắm rồi, anh ta lại là đệ tử do ông dạy. Ngoài việc sẽ ngốc hơn ông thì còn có thể có kỳ tích gì chứ?”
“Ấy, cô…”
Tôi trợn mắt há mồm nhìn cô gái thông minh, lanh lợi trước mặt. Nhìn trông đáng yêu, yêu kiều thế kia mà miệng thì độc địa thế không biết?
“Được rồi được rồi, không rảnh để đấu võ mồm với anh. Hai người đã tới rồi thì đi tìm người khác đi, tôi biết ở gần đây có con lừa, rất phù hợp với pháp khí này”.
Lăng Linh vừa nói vừa đưa tay chỉ về hướng Đông Nam.
“Con lừa sao?”
Ông Tôn sững sờ, mắt trợn tròn, lập tức tỏ ra kinh ngạc.
“Không phải cô nói tới Tĩnh Đàn pháp sư đấy chứ? Kinh thành cách xa đây như vậy, sao ông ấy cũng tới thế?”
Tôi bỗng cảm thấy hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông Tôn để lộ thái độ cung kính như vậy.
Thế nhưng có vẻ như Lăng Linh chẳng có chút thiện cảm nào với vị pháp sư này.
“Không sai, chính là ông ấy. Thực ra nơi này vừa xảy ra chuyện là ông ấy đã tới rồi. Thế nhưng cái ông già này luôn cố làm ra vẻ, ngày ngày không phải nói Phật duyên thì nói thiên cơ khiến tôi cảm thấy rắc rối vô cùng, vì vậy hai người tìm ông ấy thì hợp hơn. Tôi ở trên đỉnh toà nhà đợi mọi người trước”.
Nói xong, Lăng Linh quay người đi vào trong vùng sát khí.
Khi tôi và ông Tôn bước ra khỏi cao ốc Phương Viên thì trong đầu tôi lại hiện thêm vài điều nghi ngờ.
Thứ nhất, tại sao lần này nhà họ Uy lại cử Lăng Linh lao vào nguy hiểm một cách khua chiêng múa trống như vậy?
Khi cao ốc Phương Viên vừa xảy ra chuyện thì có thể nói rất khó nhằn, đến cả những người do bên trên cử tới đều đứng im quan sát, không hề trực tiếp nhúng tay vào.
Có thể thấy, ngoài trận pháp khó phá vỡ ra thì e rằng còn liên quan tới thân phận của người bày trí trận pháp. Mặc dù tới hiện tại đối phương vẫn chưa để lộ chút dấu vết gì nhưng tôi đoán, lai lịch của đối phương không phải là thứ dễ động vào.
Mặc dù sau lưng nhà họ Uy có chỗ dựa nhưng trước giờ làm gì cũng chỉ vì lợi ích, quen việc ở phía sau làm chuyện xấu xa, đối với những chuyện không có lợi thì sẽ không làm. Sao lần này họ lại hành động ngược lại chứ?
Chuyện mà khác thường ắt sẽ có vấn đề.
Chuyện này dù nghĩ thế nào thì tôi cũng cảm thấy có phần kỳ lạ.
Tôi nhìn ông Tôn đứng bên cạnh, mở miệng định hỏi ông ấy thì bỗng nhiên đầu nảy số và lập tức đổi sang một câu hỏi khác.
“Sư phụ, Tĩnh Đàn pháp sư mà chúng ta đi tìm là người như thế nào vậy? Tôi thấy sư phụ có vẻ hết sức kính trọng ông ấy, lẽ nào là một nhân vật rất lợi hại sao?”
Ông Tôn đang bận ngoáy mũi, nghe thấy tôi hỏi tới pháp sư Tĩnh Đàn thì bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
“Cậu nhóc, từ nhỏ cậu lớn lên ở thôn nhà họ Trương, đương nhiên không hiểu nhiều về thế giới bên ngoài. Pháp sư Tĩnh Đàn là một nhân vật nổi danh một thời. Ông ấy chỉ dùng bảy ngày là có thể chứng được Tam Minh A La Hán, vậy cậu nói xem ông ấy là một nhân vật như thế nào?”
Tôi cảm thấy kinh ngạc. Thật không ngờ, trên đời này có cao tăng chứng được Tam Minh A La Hán.
Tại sao lại là Tam Minh?
Tam minh chính là túc trụ tùy niệm minh, hữu tình sinh tử minh và lậu tận minh.
Nói một cách thông tục cái gọi là túc trụ tùy niệm minh chính là chỉ việc có năng lực nhìn về bản thân trong quá khứ và biết rõ từng chi tiết trong thế giới quá khứ của mình.
Hữu tình sinh tử minh là chỉ việc có thể nhìn thấy sự tử vong và đầu sinh của mình và người khác, tùy nghiệp thụ sinh, hoàn toàn dựa vào nghiệp quả để vận hành.
Lậu tận minh là chỉ việc cắt đứt mọi phiền não, đau khổ, thấu hiểu và biết rõ thế nào là đau khổ tập, khổ diệt.
“Sư phụ, vậy vị pháp sư Tĩnh Đàn này đã đạt tới cảnh giới Tứ thiện bát định chưa? Cảnh giới đó cao tới mức nào chứ? Chúng ta trong mắt ông ấy chẳng khác gì là cát bụi”.
Tôi kinh hãi há miệng, đã hiểu vì sao ông Tôn là kính trọng vị pháp sư này như vậy. E rằng trên thế giời này, khó mà tìm được người thứ hai như thế.
Ông Tôn thấy tôi với vẻ sùng bái thì tức giận nói tôi một câu.
“Sao? Muốn xuất gia trở thành hòa thượng rồi à? Không sao, sư phụ rộng lượng lắm. Lát nữa gặp Tĩnh Đàn pháp sư, tôi sẽ nói đỡ vài câu cho cậu để ông ấy cạo đầu cho cậu thành tăng ni.
Ông Tôn vừa nói vừa trừng mắt nhìn tôi. Tôi cũng không cam tâm, lập tức bật lại một câu.
“Sư phụ, đừng đùa nữa, sư phụ nói thay tôi mà người ta lại chịu sao? Đừng tưởng mình hấp dẫn chứ”.
Tôi chưa bao giờ sợ đấu võ miệng với ông Tôn.
“He, cái đồ nghịch đồ này, vênh mặt đúng không?”
Có vẻ như tình huống Phương Viên khá bình thường nên khiến tâm trạng của tôi vào ông Tôn khá lên không ít, chúng tôi cười nói và đi về phía Đông Nam của tòa cao ốc.