Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mục đích của tôi rất đơn giản, chính là tiêu diệt bào thai quỷ này!
“Bào thai quỷ này ăn nói bậy bạ, còn dám bịa chuyện về ông bà nội tôi. Sao tôi có thể giữ nó lại chứ?! Nếu ngay cả sư phụ cũng ngăn cản, vậy thì đừng trách tôi trở mặt!”
Tà khí cuộn trào trong lòng tôi không biết trút vào đâu. Nhất thời, tôi đã trút mọi sự giận dữ của mình vào ông Tôn.
“Nếu cậu đã biết nó nói bậy bạ thì việc gì phải tức giận đến vậy? Giữ lại nó vẫn có ích với chúng ta! Cậu đừng hành xử lỗ mãng!”
Thấy tôi mất đi lý trí, ông Tôn cũng nóng nảy, kéo lấy tay tôi rồi đẩy tôi ngã xuống đất.
“Trương Ly, cậu vẫn chưa giải được Ngũ quỷ khiêng quan tài, bị nhà Uy đòi mạng, nay lại có bào thai quỷ tìm đến tận nơi. Cậu nghĩ tất cả điều này đều là trùng hợp ư?! Trong hoàn cảnh hiện giờ mà cậu còn hành động bừa bãi được à?”
Ông Tôn lạnh lùng quát tôi với vẻ mặt nghiêm khắc.
Cùng lúc ấy, ông Tôn giữ lấy cỗ quan tài thuỷ tinh rồi vội vàng lau máu trên đó.
“Có lẽ kiếp trước tôi thất đức lắm nên trời mới phạt tôi kiếp này có một đồ đệ tệ hại như cậu. Làm hỏng bảo bối của tôi thì thôi đi, lại còn toàn làm xằng làm bậy. Tôi nghĩ sớm muộn gì cậu cũng gây ra hoạ lớn cho tôi thôi!”, ông Tôn nghiêm túc chưa quá một phút, lại trưng ra dáng vẻ bất cần của ngày thường.
Bị ông Tôn mắng xối xả như vậy, tôi mới dần bình tĩnh trở lại.
Gương mặt tôi đỏ bừng. Tôi cúi gằm mặt, không nói tiếng nào.
Dù có mạnh miệng đến mấy thì tôi cũng không thể phủ nhận rằng, mình đã tin những lời mà bào thai quỷ vừa nói.
Sau khi biết chuyện mình không sinh ra ở Trương gia thôn từ nữ quỷ kia, trong lòng tôi đã bắt đầu nảy sinh một chút dao động về những lời ông nội từng nói.
“Sư phụ cảm thấy ông nội tôi rốt cuộc có phải là người tốt hay không?”
Vào giây phút này, tôi bỗng thấy lo sợ.
Nhìn bộ dạng hoang mang của tôi, ông Tôn bĩu môi.
“Tôi không quen biết ông nội cậu. Có điều với đạo hạnh của ông nội cậu, vào lúc nhà họ Uy mời ông ấy ra mặt làm đại trận Thống trị thiên hạ mà ông ấy có thể từ chối ngay lập tức, chỉ riêng điểm này thôi, tôi đã không nghĩ ông nội cậu là người xấu”.
“Nhưng rốt cuộc ông ấy có phải người tốt không thì bây giờ rất khó quyết định. Cậu yên tâm. Tôi sẽ cùng cậu điều tra ngọn ngành chuyện của ông nội cậu. Nhưng bây giờ phải giữ lại bào thai quỷ này, nó có ích với chúng ta! Thế nên tôi không thể để cậu làm càn được!”
Một câu nói đánh thức kẻ đang say ngủ. Lời của ông Tôn rất đúng trọng tâm, đủ để tôi bình tĩnh lại phần nào.
Cũng đúng, nếu ông nội tôi thực sự là kẻ ác thì đã tham gia vào việc làm nghịch ý trời của nhà họ Uy rồi.
Nghĩ vậy, tôi lập tức thấy đầu óc thông suốt hơn rất nhiều.
Bất kể ra sao, tôi phải tìm ra chân tướng càng sớm càng tốt.
Tôi quay sang nhìn ông Tôn. Lúc này, ông ấy đang tỉ mỉ lau sạch máu trên quan tài, trông hệt như bảo vệ bảo bối của mình vậy.
“Giữ lại bào thai quỷ này có ích gì?”
Bào thai quỷ bị dính máu của tôi đã không còn vẻ điên loạn như lúc nãy, đang nằm co quắp và thoi thóp trong quan tài thuỷ tinh.
Tôi cực kỳ căm ghét bào thai quỷ có vẻ ngoài giống hệt mình này.
Tính tình của nó lại còn hung hãn. Có lẽ chúng tôi chẳng hỏi được điều gì giá trị từ nó đâu.
“Cậu thì hiểu cái quái gì”.
Ông Tôn trừng mắt nhìn tôi.
“Chẳng phải nó cứ luôn mồm nói nó chính là cậu sao? Nếu giữa cậu và nó thực sự có quan hệ gì đấy, vậy có lẽ chúng ta có thể dùng nó để giải trận Ngũ quỷ khiêng quan tài trên người cậu!”
Rốt cuộc vẫn là ông Tôn mưu trí, có điều tôi nghe xong lại thấy kỳ quặc.
“Tôi và nó thì có quan hệ gì được. Chẳng phải sư phụ nói bào thai quỷ cũng được sinh ra sau mười tháng mang thai sao? Ông nội tôi đúng là có chút bản lĩnh, nhưng bố mẹ tôi đều là người bình thường, làm sao có thể sinh ra bào thai quỷ chứ?”
Có thể dùng nó để hoá giải Ngũ quỷ khiêng quan tài tất nhiên là chuyện tốt, nhưng tôi không muốn dính dáng gì đến nó cả.
“Có quan hệ hay không, cậu về hỏi bố mẹ cậu là biết ngay mà?”