Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bởi những lời tôi nói ban nãy đã trúng tim đen của ông chủ siêu thị, cho nên đương nhiên giờ ông ta cũng tin lời ông cụ Tôn răm rắp.
Nghe ông cụ Tôn nói có cách hóa giải tình trạng này, ông ta lập tức cung kính mời thuốc.
"Xin đại sư chỉ dạy, nếu thực sự có cách hóa giải, tôi sẽ cảm tạ ân đức của đại sư suốt đời!"
Ông cụ Tôn xua xua tay, không nhận điếu thuốc ông ta mời, sau đó chỉ ra ngoài cửa.
"Chu vi mấy trăm mét quanh đây đều là mảnh đất có thế phong thủy rất quý, chỉ có nhà ông lại bị rơi vào cái miệng rồng. Tốt thì có tốt, nhưng là nơi tiền tài dễ vào cũng dễ ra. Muốn hóa giải nó rất đơn giản, chỉ cần di dời siêu thị của ông đi khoảng một trăm mét là được. Đến lúc đó tiền vào như nước sông Đà, tiền ra nhỏ giọt như cà phê phin".
Ông cụ Tôn không hiểu nhiều về phong thủy, cho nên chỉ nói chung chung. Nhưng để lòe người không biết gì về phong thủy thì như vậy là đủ rồi.
Ông chủ kia nghe xong lời ông cụ Tôn thì cũng bán tín bán nghi.
"Đại sư, không phải tôi nghi ngờ thực lực của ông, chỉ là... ông nói trong chu vi mấy trăm mét này đều là vùng đất có phong thủy tốt, nhưng gần đây cao ốc Phương Viên sụp đổ, người ta khai quật ra hàng trăm thi thể dưới lòng đất. Đây... đây mà cũng gọi là phong thủy tốt sao?"
Xem ra ông chủ này cũng rất nhạy tin, mới có một ngày mà ông ta đã nghe ngóng được nội tình bên trong.
Tôi hơi há miệng, định giải thích nhưng lại không biết phải nói sao cho phải.
Cuối cùng vẫn là ông cụ Tôn dày dạn kinh nghiệm. Ông ấy đằng hắng một tiếng rồi giải thích.
"Không phải cứ nơi nào có phong cảnh diễm lệ mới được coi là nơi có phong thủy tốt, ông có từng nghe nói đến việc dùng hàng trăm thi thể để nuôi dưỡng đất không? Cực âm thì sẽ thành dương. Những thi thể này giống như môn thần giữ cửa, bảo vệ cho mảnh đất đó. Nếu không thì sao có thể xây dựng nên tập đoàn Phương Viên phát triển như vậy chứ?"
Rõ ràng việc ở trên cầu xem bói đã khiến ông cụ Tôn luyện được kungfu miệng lưỡi trơn tru như bôi dầu. Những lời lòe bịp này chỉ cần mở miệng ra là nói được, đến tôi đứng nghe mà còn ngẩn người ra, suýt thì tin lời ông ấy.
Ông chủ siêu thị nghe xong cũng gật đầu như bổ củi, như thể cảm thấy lời ông cụ Tôn nói cũng có lý.
Có điều người làm ăn thì vẫn thường thận trọng. Mặc dù cảm thấy lời ông cụ Tôn nói cũng có lý nhưng ông ta cũng không dám tin hẳn.
Dù gì việc dời cái siêu thị này đi nói thì đơn giản nhưng thực sự tiến hành thì lại vô cùng phiền phức.
Thấy ông chủ kia vẫn do dự, sư phụ tôi giả đò tiếc nuối lắc đầu.
"Haizz, thực ra thì ông chủ này có chuyển đi hay không cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta. Có điều đệ tử này của tôi cảm thấy mình khá hữu duyên với ông chủ đây nên mới cầu xin tôi tới chỉ điểm. Dù gì đây cũng là việc liên quan đến tính mạng con người".
Sư phụ tôi lại nói năng mập mờ, nói một nửa, giữ lại một nửa. Nói rồi, ông ấy tỏ vẻ không muốn quan tâm đến chuyện này nữa, lắc đầu rồi quay lưng định rời khỏi đó.
Tôi trong lòng vô cùng thán phục ông ấy, lùi một bước để tiến vài bước, quả nhiên rất bài bản.
Vừa nghe sư phụ tôi nói việc này liên quan đến mạng người, ông chủ vô cùng hoảng hốt, vội vã chạy tới kéo tay tôi lại.
"Người anh em, tôi biết cậu là người tốt, hai người không thể thấy chết không cứu! Cậu hãy giúp tôi cầu xin đại sư giúp đỡ với".
Tôi giả vờ bối rối, nhìn về phía sư phụ tôi.
"Sư phụ, hay là sư phụ giơ cao đánh khẽ, giúp ông ấy lần này?"
Tôi biết ông cụ Tôn đang chuẩn bị dùng một tin sét đánh ngang tai để hù dọa ông chủ siêu thị.
Hiện giờ hàng trăm thi thể kia đã bị bại lộ, nhà họ Uy chắc chắn sẽ nhanh chóng hành động. Bởi vậy, việc trước tiên phải làm đương nhiên là xử lý cỗ quan tài này.
Chúng tôi không có bản lĩnh và mánh khóe như nhà họ Uy cho nên chỉ đành gạt ông chủ siêu thị để ông ấy phối hợp với chúng tôi đào cái quan tài kia lên.
Ban đầu hai thầy trò tôi đã bàn bạc với nhau, phải cố gắng hết sức không để lộ về chiếc quan tài nhưng giờ xem ra việc này không được rồi.
Nghe tôi cầu xin, ông cụ Tôn cố tình giả vờ đắn đo một lúc rồi mới ra vẻ miễn cưỡng đồng ý.
Hai người chúng tôi đi vòng quanh siêu thị một vòng.
Siêu thị này quy mô không nhỏ, muốn tìm ra vị trí chuẩn của chiếc quan tài thì vẫn phải nhờ vào phong thủy mới được.
Trong phong thủy có hai mươi tư phương hướng hay còn gọi là hai mươi tư hướng núi, bao gồm mười hai địa chi và tám can bốn hướng. Sau đó kết hợp với bát quái là có thể định được phương hướng, đoán được cát hung.
Muốn xác định được hai mươi tư hướng núi thì trước tiên phải tìm thấy "điểm lập cực", cũng chính là điểm tụ khí của nơi này.
Mà điểm lập cực cũng chính là điểm trung tâm của trận pháp phong ấn cỗ quan tài âm kia.
Sau khi lượn một vòng, trong đầu tôi đại khái đã hình dung ra cấu trúc của siêu thị này.
May mà cái siêu thị này được xây khá vuông vắn cho nên tôi nhanh chóng tìm ra điểm lập cực.
Sau khi tôi vẽ một vòng tròn xuống nền đất dưới chân mình đang đứng, ông cụ Tôn gật đầu nói với chủ siêu thị:
"Đêm nay trước giờ Tý, ông hãy đào sâu ba mét từ đây, chắc chắn sẽ có thu hoạch. Nhưng bất luận đào được thứ gì ông cũng không được làm loạn lên mà phải lập tức gọi điện cho đồ đệ của tôi, chúng tôi sẽ tới giải quyết".
Tôi còn tưởng ông cụ Tôn sẽ đích thân ở lại đây đào quan tài, ai ngờ ông ấy lại giao luôn việc này cho ông chủ siêu thị.
"Nhớ kỹ, nếu đêm nay không làm thì tôi khó mà đảm bảo được sự an toàn của ông và người nhà ông".
Nói rồi, ông cụ Tôn kéo thẳng tôi ra ngoài siêu thị, để lại ông chủ kia vô cùng sợ hãi.
"Sư phụ, chúng ta không cần ở lại đây đích thân đào quan tài sao? Nhỡ đâu ông ta không đào hoặc đào xong rồi làm rùm beng lên thì phải làm sao?"
Tôi cảm thấy hơi lo lắng, mặc dù lời sư phụ tôi nói nghe rất nghiêm trọng nhưng nhỡ đâu ông chủ kia không trúng kế mà làm theo. Vậy thì chẳng phải chúng tôi công toi sao? Thà rằng thừa nước đục thả câu, tự chúng tôi đi đào còn tốt hơn.
"Cậu đừng coi thường tính tò mò của con người. Cậu yên tâm, hôm nay ông ta chắc chắn sẽ đào, vấn đề chỉ là thời gian sớm muộn ra sao thôi. Nếu chúng ta cứ ở lại đây giám sát thì lại phản tác dụng, khiến ông ta sinh nghi.
Về khoản nắm bắt và phỏng đoán tâm lý con người thì quả thực ông cụ Tôn giàu kinh nghiệm hơn tôi nhiều.
"Hơn nữa đêm nay có thể sẽ có một trận chiến gian nan, cho nên chúng ta phải về nghỉ ngơi dưỡng sức. Vậy nên những việc cần dùng thể lực thì giao lại cho ông ta".
Ông cụ Tôn phất phất tay áo, cười hi hi với tôi.
Mặc dù ông cụ Tôn nói chắc như đinh đóng cột, dáng vẻ vô cùng tự tin nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy lo lắng bất an, chỉ sợ sẽ xảy ra việc gì đó ngoài ý muốn.
Khó khăn lắm tôi mới chờ được đến tối, nhưng sư phụ tôi thì vẫn ung dung cơm nước xong xuôi rồi mới mặc chiếc áo bào màu vàng lên.
Đúng lúc sư phụ tôi chuẩn bị sắp xong xuôi mọi thứ thì quả nhiên chủ siêu thị gọi điện đến.
"Người, người anh em, hai người mau tới đây. Tôi quả thực đã đào được thứ gì đó, nhưng trông nó, trông nó rất giống một cỗ quan tài!"
Giọng ông chủ siêu thị trong điện thoại vô cùng run rẩy, nói lắp bắp không được rành mạch, xem ra ông ta cũng bị dọa cho khiếp vía.
"Đừng động vào nó, tuyệt đối không được động vào cỗ quan tài đó! Chúng tôi sẽ tới ngay lập tức!"
Nghe ông ta báo đã đào được quan tài, tôi vội vã nghiêm nghị dặn dò một câu, trong lòng càng không khỏi khâm phục sư phụ tôi liệu sự như thần.
Sau khi sắp xếp xong tay nải, lại bố trí cho bào thai quỷ kia bảo vệ Liễu Nguyệt Như, hai thầy trò tôi ra khỏi nhà giữa đêm khuya.
Có lẽ là do đào được cỗ quan tài kia nên ông chủ siêu thị sợ đến nỗi không dám ở bên trong mà ra ngoài đứng sẵn chờ hai chúng tôi.
"Hai, hai người cuối cùng cũng tới rồi!"
Vừa thấy chúng tôi, ông chủ kia như thể thấy cứu tinh, vội vã chạy tới đón.
Hai thầy trò tôi cũng không nhiều lời mà đi theo ông chủ kia vào bên trong siêu thị.
Giống như ngày hôm trước chúng tôi đến, bốn bề xung quanh vắng lặng như tờ, đến cả bóng quỷ cũng không nhìn thấy.
Có điều tôi vẫn mơ hồ cảm nhận được, đêm hôm nay có gì đó hơi khác đêm hôm trước...