Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bề ngoài Đỗ Oản hào hoa phong nhã, nhưng làm việc có thể nói là mạnh mẽ vô cùng. Ngày hôm sau, hắn liền thông qua sự giới thiệu của Đàm Nhuế Phương, lấy thân phận cố vấn bên ngoài gia nhập tổ chuyên án.
Lục Phong cảm thấy rất bất ngờ, đánh giá hắn một hồi, có lòng tốt nhắc nhở: “Hiện giờ đang điều tra để loại những người tình nghi, cường độ công tác rất lớn.” Ý là, thân thể này của anh có hold nổi sao?
Trong lòng Đỗ Oản biết, thân là thầy giáo hắn cũng ít rèn luyện, căn bản không thể so sánh với đội trưởng cảnh sát cường tráng được. Nhưng sắc mặt hắn bình tĩnh, chỉ có ánh mắt cao ngạo là để lộ một chút tâm tình.
“Phá án là dùng đầu óc.” Hắn khẽ mỉm cười, nói.
Lục Phong dùng ánh mắt từ ái của lãnh đạo nhìn hắn nói: “Đỗ chuyên gia thật tự tin.”
Đỗ Oản khiêm tốn nói: “Việc thuộc bổn phận thôi.”
Lục Phong đổi ý, thấp giọng nói: “Nói như vậy, Nghiêm Thực coi trọng chính là đầu óc anh à?”
Hắn đang cười nhạo mình không có cơ bắp, hay là muốn nói mình không đủ đẹp trai?
Trong lòng Đỗ Oản nghi ngờ, vẻ mặt lại bất biến, ánh mắt lạnh như băng xọc một dao trên ngực Lục Phong: “Dù sao cũng hơn kẻ ngực to mà đầu bằng quả nho.”
Hai người đối mặt, trong phút chốc ánh lửa bắn ra bốn phía, sấm vang chớp giật.
Hai vị này không ai phục ai, dốc hết sức tra thật giả của vụ án. Vụ án tiến triển nhanh hơn, các thành viên của tổ chuyên án đều mệt nhoài. Hiện trường vụ án là ở quán bar, số người tới nhiều, nhân viên phức tạp, phạm vi điều tra sao mà nhỏ được? Do đó đối tượng điều tra không phải là hai ba người, cũng không phải là sáu bảy người, mà là tới mấy trăm. Tổ chuyên án chỉ chừng mười người, làm liên tục một tuần lễ, cuối cùng cũng coi như thu nhỏ phạm vi tình nghi, có thể tiến thêm một bước để điều tra. Nhưng vẫn chưa có thời gian nghỉ ngơi đã muốn tiến vào giai đoạn tiếp theo.
Mà theo luồng khí thế không chịu thuaấy, Đỗ Oản – mỗi ngày theo tổ chuyên án chăm chỉ ra ngoài, cung cấp rất nhiều nhận định then chốt, rốt cuộc cũng chịu không nổi. Trung bình mỗi ngày hắn chỉ ngủ 3 tiếng, miễn cưỡng chịu đựng đến gầy đi một vòng. Lúc Nghiêm Thực và Thái Hữu Dương đến bệnh viện thăm hắn, suýt chút nữa là không nhận ra.
Trước mặt Đỗ Oản Nghiêm Thực cũng không nói gì, nhưng lúc Đỗ Oản đi nhà vệ sinh, lại nghe được Nghiêm Thực oán giận với Thái Hữu Dương.
“Cũng không biết anh ấy liều mạng như thế làm gì, phá án là cần thiết, nhưng thân thể cũng rất quan trọng mà.”
Đỗ Oản có thể nghe ra sự đau lòng trong câu nói của Nghiêm Thực, tuy thân thể tựa trên tường gạch lạnh lẽo, nhưng trong lòng lại rất ấm áp. Hắn dựng thẳng lỗ tai, muốn nghe nhiều thêm vài câu quan tâm từ bạn trai nhỏ.
Lúc này Thái Hữu Dương nói: “Anh cũng nói như thế với Lục Phong rồi, nhưng mỗi lần anh ấy đều bảo biết rồi, sau đó bận rộn lại không để ý tới! Do đó mỗi lần có án, anh lại lo cho anh ấy. Được cái Lục Phong nhà anh cũng tốt, người khoẻ, còn chịu đựng được. Nhà cậu thì không tốt lắm, giờ mới một tuần đã phải nhập viện.”
“Haizzz.” Nghiêm Thực thở dài, “Ngẫm lại cũng lo thật, sau này có khi nào không được không nhỉ?”
Thái Hữu Dương không hiểu nói: “Đây không phải là vừa vặn à, cậu có thể làm công rồi.”
Nghiêm Thực lắc đầu, toàn thân đều tràn ngập hai chữ “từ chối”: “Em là thuần 0, thuần, anh hiểu không? Muốn em công anh ấy, thì thà chết còn hơn.”
Thái Hữu Dương liền chê cậu không có chí khí.
Nghiêm Thực lại nhạo Thái Hữu Dương phản công vĩnh viễn bất thành, chỉ có tà tâm mà không có tặc đảm.
Hai người nói qua nói lại liền nhao nhao lên. Nhưng mà hai người đều rất đẹp, làm ồn như vậy mà y tá đi ngang qua không chỉ không ngăn lại, mà còn muốn dừng lại lén lút chụp ảnh.
Đỗ Oản cảm thấy ánh mắt những y tá này rất tốt, nhưng hiện giờ hắn không có tâm tình cho Nghiêm Thực chụp ảnh. Hắn vẫn cho là mình biểu hiện rất hoàn mỹ, lại không ngờ, chỉ một trận ốm vặt đã cấp cho mình một danh hiệu “Không đủ cường tráng.”
Tại sao Nghiêm Thực lại thích đàn ông cơ bắp mà không đầu óc chứ?
Đỗ Oản liếc nhìn cổ tay trắng nõn dưới quần áo bệnh nhân của mình, trong lòng vừa không phục vừa uỷ khuất.
Lục Phong từ chỗ Thái Hữu Dương biết được Đỗ Oản vẫn đang sốt, nhưng vẫn một lòng muốn quay về tiếp tục công việc, nếu không phải Nghiêm Thực trông hắn 24 giờ, có thể hắn đã trốn đi rồi.
Lục Phong khá là khinh thường biểu thị, cái tên ma ốm Đỗ Oản đấy, vẫn là thành thật nghỉ ngơi đi, có về cũng là cho anh thêm phiền thôi.
Thái Hữu Dương cho là lời nói của anh không công bằng, vì Đỗ Oản cãi lại: “Ban đầu không phải là anh ấy cung cấp cho bọn anh gợi ý điều tra sao? Nếu như không có anh ấy, có thể bọn anh vẫn đang giậm chân tại chỗ, không có manh mối. Người này nhìn thì bình thường, kỳ thực rất lợi hại, cũng rất nỗ lực.”
Lục Phong trầm mặc một hồi, nói: “Biết rồi, còn có việc, treo đây.”
“Đợi lát đã.” Thái Hữu Dương ở với anh đã bao năm, vừa nghe giọng này đã biết tâm tình Lục Phong không ổn, “Anh làm gì vậy, em chỉ nói sự thật thôi, anh còn tức giận sao?”
Lục Phong: “Không, anh không phải là người dễ giận như vậy.”
“À.” Thái Hữu Dương nói, “Vậy trước tiên anh đừng cúp máy.”
Âm thanh Lục Phong cao lên: “Còn nói về hắn nữa? Anh rất bận.”
Thái Hữu Dương: “Em chỉ muốn hỏi gần đây anh có ăn cơm đúng giờ không.”
Lục Phong: “Có.”
Lục Phong thấp giọng: “Thầy Thái à, em có nhớ anh không?” Anh đã nửa tháng không về nhà rồi, tại sao còn phải nói về thằng đàn ông khác với thầy Thái chứ!
Nhất định phải lập tức nói sang chuyện khác.
Thái Hữu Dương đã là vợ chồng già với anh rồi, nói lời âu yếm đến trơn tru: “Mỗi tối đều mơ thấy anh, anh nói xem? Chừng nào thì anh về, có thể xác định không?”
Lục Phong không trả lời, đột nhiên trịnh trọng nói: “Thầy Thái, nói cho em một chuyện.”
“Nói đi —”
“Ngày kia anh về, em xin nghỉ đi.”
“Vì sao?”
“Anh và anh…. Đều nhớ em.”
Thái Hữu Dương ngẩn người, ý thức được “Anh” thứ hai Lục Phong nói là chỉ chỗ nào đó, nhất thời cả mặt đều đỏ bừng.
Lục Phong trầm thấp nở nụ cười.
Thái Hữu Dương: “Anh còn vậy nữa là em cúp đấy!”
Lục Phong vội nói: “Khoan khoan.”
Trên mặt Thái Hữu Dương nở nụ cười không tự giác, nhưng ngữ khí vẫn phụng phịu: “làm gì nữa?”
Lục Phong: “Có thể chơi với Nghiêm Thực, ít nói chuyện với Đỗ Oản.”
Thái Hữu Dương: “….”